Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 2




Chương 2:

“Ông nội, tên súc sinh này dám làm chuyện đó với em gái cháu, quả thực là tội ác tây trời! Lần này châu nhất định phải ly hôn với anh ta!” Lâm Khinh Thiền căm hận nói.

Lâm Tuyết Trinh giả vờ tủi thân: “Đúng đấy ông nội, ông phải đuối anh ta ra khỏi nhà họ Lâm đi, không thì ai biết sau này anh ta còn sẽ làm chuyện gì nữa”

Thấy hai chị em ra vẻ oan ức, cụ Lâm lại đập mạnh tay lên bàn. Ông cắn răng nói: “Chắc chắn là hai đứa bay giờ trò đúng không?”

Lâm Khinh Thiền sửng sốt, vội lắc đầu nói: “Ông nội, ông nói gì vậy? Sao bọn cháu lại làm chuyện như thế chứ?”

“Đúng đấy ông nội, ông hồ đồ rồi hả? Sao bọn cháu lại mạo hiểm bằng thân thể mình.” Lâm Tuyết Trinh cũng ngụy biện..

Cụ Lâm lại tuyệt vọng ngồi bệt xuống ghế mây, khẽ lẩm bẩm: “Các cháu biết cậu ấy là ai không. Các cháu. Hồ đồ quá!”.

Chị em nhà họ Lâm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

“Ông vốn định mang cơ duyên cho nhà họ Lâm… Đành vậy đành vậy, là nhà họ Lâm chúng ta không có phước phận đó.” Cụ Lâm ngồi bệt trên ghế mây, dường như già thêm mấy chục tuổi?

“Ông nội, rốt cuộc ông đang nói gì vậy?” Lâm Khinh Thiền khẽ nói: “Trương Húc Đông chẳng phải chỉ là một đứa con hoang phế vật thôi sao?”

Cụ Lâm nằm trên giường cười khố, ký ức trở lại hơn hai mươi năm trước.

Năm đó, nhà họ Lâm chẳng qua chỉ là ngư dân bên bờ biển, không liên quan gì tới chữ “giàu có”. Mãi tới một hôm, cụ Lâm ra biển đánh cả thi gặp một người đàn ông xa lạ. Ông ấy đứng sừng sững trên mặt biến, một mình đổi mặt với bảy chiếc chiến thuyền, trên mỗi chiếc chiến thuyền đều chứa đầy vũ khí quân sự hiện đại hóa. Mặt biển khỏi lửa liên miên, mà người đàn ông kia lại triển khai một cuộc tàn sát với bảy chiếc chiến thuyền đỏ.

Sau cuộc chiến đấu gay cấn, tất cả chiến thuyền đều tan vỡ. Máu nhuộm đỏ nước biến, người đàn ông kia đứng trên mặt biển, trông như chiến thần bất bại!

Khoảnh khác ấy, cụ Lâm như nhìn thấy thần linh, lập tức quỳ xuống vái lạy. Cũng chính là người đàn ông ấy đã ban tạo hóa cho nhà họ Lâm, nhà họ Lâm mới được như ngày nay.

Mà Trương Húc Đông, chính là con trai của người đàn ông đó. Người ấy từng nói chờ khí nào ông ấy dưỡng thương xong thì sẽ trở về dẫn Trương Húc Đông rời đi.

Thoáng chốc đã hơn hai mươi năm trôi qua. Mặc dù đã trôi qua mấy chục năm, song khi nhớ lại cảnh tượng năm đó, cụ Lâm vẫn không nhịn được hoảng sợ.

Ông chưa bao giờ kể cho người khác biết chuyện này, cho dù nói thì cũng không ai tin. Ông vội đứng dậy, nghiêm túc nói: “Bất kế các cháu nói thật hay giả, bất kế Trương Húc Đông có thật sự làm chuyện đó hay không, ông đều không cho phép ly hôn, càng không cho phép cậu ấy rời khỏi nhà họ Lâm!”

“Ông nội, ông nói gi vậy?” Nghe vậy, Lâm Tuyết Trinh lập tức giận dữ giậm chân.

Đúng lúc này, Trương Húc Đông bước vào phòng. Anh mắt Lâm Tuyết Trinh sảng lên, vội chạy qua kéo tay Trương Húc Đông nói: “Anh mau nói với ông nội là anh đã đồng ý ly hôn với chị tôi đi.”

Trương Húc Đông liếc nhìn Lâm Tuyết Trinh, không nói một lời, đi thẳng đến trước mặt cụ Lâm, củi đầu kêu ông nội. Thấy Trương Húc Đông, cụ Lâm vội đứng dậy, kéo cố tay Trương Húc Đông, cười khẽ nói: “Trương Húc Đông, cháu không cần nói gì hết, ông tin cháu”

Trương Húc Đông lại lắc đầu cười khổ: “Ông à, lần này cháu đến đây. Là để nói lời chào tạm biệt ông.

Nghe vậy, sắc mặt cụ Lâm tức khác thay đổi, sốt ruột hỏi: “Trương Húc Đông, cháu sao vậy? Ông biết cháu bị oan, bây giờ ông sẽ kêu hai đứa nó nói xin lỗi cháu ngay”

“Kêu bọn trai xin lồi á? Dựa vào gi chứ!” Chị em nhà họ Lâm không phục.

“Chủng bay.” Cụ Lâm đang định răn dạy thì Trương Húc Đông mệt mỏi xua tay, cay đắng nói: “Ông ơi, cháu biết cháu không xứng với Khinh Thiên, cũng biết cháu không thể trả hết ân tình cho ông, cho nên ba năm qua cháu vẫn luôn làm việc chăm chỉ, không oản hận một câu.”

“Nhưng.. Cháu thật sự chịu đủ cuộc sống như thể này rồi.”

“Ở nhà họ Lâm, cháu thậm chí còn không bằng người hầu, mọi người đều chưa từng nhìn cháu, thậm chí không thể ngồi ăn chung bản với họ”.

“Ân tình của ông, cháu sẽ không quên suốt đời, nhưng nhà họ Lâm. Châu thật sự không muốn ở lại đây nữa.”

Nói rồi, Trương Húc Đông khom lưng chào cụ Lâm, sau đó xoay người rời đi.

Cụ Lâm hé miệng nhìn theo, muốn nói gì đó mà lại phát hiện cổ họng nghẹn ngào, không nói nên lời.

Bước ra cổng nhà họ Lâm, lần đầu tiên Trương Húc Đông cảm thấy thoải mái như lúc này. Cuối cùng thì cuộc sống nhục nhã của mình cũng đã hoàn toàn kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.