Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 175




Chương 175:

“Hồ tông chủ, người đó chính là Trương Húc Đông.” Một thanh niên thấp giọng nói.

Người đàn ông được gọi là Hồ tông chủ hơi gật đầu nói: “Người mang tuyệt kỹ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trong lòng biết sợ luật nhân quả, lại biết giúp người yếu trị kẻ mạnh, đúng là một thanh niên không tệ.”

Đúng lúc này một người thanh niên khác ngồi ở bên cạnh ông ta hừ lạnh nói: “Sư phụ, sao con không thấy cậu ta ưu tú như người nói.”

Người này chính là đồ đệ của Hồ tông chủ, tên là Liên Khánh Tùng, tuy cũng là Nội Kình đại sư cấp chín nhưng thực lực hoàn toàn ở phía trên Tất Tiêu Dao.

Hồ tông chủ cười nói: “Khánh Tùng, tuy rằng ta không muốn thừa nhận nhưng mà thực lực của cậu ấy đúng là phía trên con.”

Liên Khánh Tùng không vui nói: “Thế thì sao, dù sao hôm nay cậu ta chắc chắn cũng chết trên tay Phùng Công.”

Hồ tông chủ im lặng không nói, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Lúc này ở trong hội trường, sau khi Trương Húc Đông vừa bước vào đã thu hút không ít ánh mắt của những người. Ngoại trừ một vài nhân vật lớn trong tỉnh ra thì còn có rất nhiều cao thủ võ đạo tới từ khắp các nơi khác nhau.

“Đây chính là Trương Húc Đông sao? Thoạt nhìn cũng không có chỗ nào hơn người hết.”

“Thật đáng tiếc, nếu cậu ta không đắc tội với nhà họ Phùng thì tôi còn muốn kết giao với cậu ta một chút.”

“Hừ, đừng nói lung tung, tôi nghe nói Trương Húc Đông là một kẻ sát nhân cuồng ma đấy.”

Mọi người đàm luận sôi nổi, nhưng lại không có ai dám tới gần, họ đều sợ sẽ liên lụy tới bản thân.

Mà Trương Húc Đông đang ngồi trên bàn ăn nhàn nhã ăn uống. Lâm Tâm Di thấy thế thì nói: “Mấy người này trốn anh cứ như trốn ôn thần vậy.”

“Bình thường mà.” Trương Húc Đông cười cười. “Nếu như hôm nay anh đánh thắng Phùng Công thì bọn họ ắt sẽ tự tới kết giao cùng anh.”

“Đánh bại Phùng Công ư?” Lâm Tâm Di không khỏi liếc mắt nhìn Trương Húc Đông một cái. “Anh nghĩ hay thật đấy.”

Trong lúc đang nói chuyện thì có một người đàn ông bước tới.

“Trời đất, đó là ai vậy, không biết rốt cuộc là ai dám tới nói chuyện với Trương Húc Đông vào lúc này chứ?”

“Đó là Hồ tông chủ nhà họ Hồ ở Cẩm Khê. Người ta cũng đâu có sợ Phùng Công.”

Hồ tông chủ chỉ cần vài bước đã tới bên bàn, ông ta chắp tay chào Cụ Lâm nói: “Cụ Tô, đã lâu không gặp, dạo này sức khỏe của ông vẫn tốt chứ?”

Cụ Lâm cười nói: “Già rồi, cũng không sống được bao lâu nữa.”

Hồ tông chủ cười ha ha nói: “Cụ Lâm nói đùa rồi, tôi thấy tình trạng sức khỏe ông còn có thể sống thêm hai chục năm nữa.”

Sau khi hai người hàn huyên xong thì ánh mắt của Hồ tông chủ dừng lại trên người Trương Húc Đông. “Đây là anh bạn trẻ Trương Húc Đông phải không?”

Ánh mắt ông nhìn Trương Húc Đông rất nhiệt tình khiến cho Trương Húc Đông cảm thấy có chút không thoải mái. “Xin chào, Hồ tông chủ.”

Trương Húc Đông đứng dậy chào hỏi nói.

Hồ tông chủ cười ha ha nói: “Thật là một thanh niên tuấn tú lịch sự. Cụ Lâm có phúc rồi.”

Cụ Lâm thở dài nói: “Hồ tông chủ, lát nữa nếu Phùng Công đại khai sát giới còn phải nhờ ông giúp đỡ một hai đây.”

“Không thành vấn đề.” Hồ tông chủ thoải mái nói. “Đến lúc cần thiết tôi sẽ ra tay ngăn cản Phùng Công.”

“Vậy thì tôi phải cảm ơn ông trước rồi.” Cụ Lâm lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, có được lời này của Hồ tông chủ thì cũng coi như là nhiều hơn một phần đảm bảo.

Đúng lúc này từ phía ngoài cửa truyền đến từng đợt ồn ào. Chỉ giây lát sau đã nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, mặt mày uy nghiêm đang đi tới.

Bên người ông ta còn có vài người đi cùng, trong đó bao gồm cả Phùng Minh Thần và Phùng Tuấn Khải của nhà họ Phùng.

Còn có một người ngồi xe lăn, bên trên đúng là người đã bị Trương Húc Đông phế bỏ, Phùng Minh Lăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.