Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 132




Chương 132:

Lâm Tâm Di mặt lạnh nói: “Nếu anh còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát?” Lâm Vũ giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới.

“Em gái tốt của tôi, có phải ở ngốc ở Đạm Thành lâu đến mức choáng váng rồi không? Toàn bộ Đạm Thành, ai dám bắt tôi chứ?” Lâm Ngọc nhíu mày nói.

Lâm Tâm Di trầm mặc không nói.

Lời này không giả, lấy năng lực của nhà họ Tô, căn bản không ai dám tìm xui xẻo.

Chỉ chốc lát sau, hai lão già trường sam đã từ trên lầu đi xuống, cung kính nói ra: “Cậu Tô, không tìm được.”

“Không tìm được?” Sắc mặt Lâm Vũ lập tức trở nên khó coi.

Anh ta cấp nhanh chóng tới trước mặt Lâm Tâm Di, lạnh giọng nói ra: “Em gái, tôi khuyên cô vẫn nên giao thứ đó ra đây, nếu không, tôi cũng không dám cam đoan sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Lâm Tâm Di cau mày nói: “Tôi nói, tôi không biết thứ gì.”

Tô Vũ cười, anh ta bỗng nhiên giơ tay lên, muốn tát vào mặt Lâm Tâm Di một cái.

Đúng lúc này, ngọc bội đeo trên ngực Lâm Tâm Di bỗng nhiên lấp lóe ánh sáng, đẩy lui Lâm Vũ mấy bước.

Hai lão già trường sam thấy thế, vội vàng tiến về phía trước một bước, đỡ lấy Lâm Vũ.

Tô Vũ kinh ngạc nói ra: “Không nghĩ tới một nơi chật hẹp nhỏ bé như Đạm Thành mà còn có loại bảo bối này! Thật là làm cho tôi cảm thấy bất ngờ!”

Hai lão già trường sam kia tiến về phía trước một bước, khom người nói ra: “Cô Tô, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn giao đồ ra đi, nếu chúng tôi đánh cô, chỉ sợ không có ai có khả năng giúp được cô đâu.”

“Thật sao?” Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên.

Vừa dứt lời, một hòn đá giống như một viên đạn xuyên qua cửa lớn, bay về phía gáy của lão già trường sam này.

Lão già trường sam vội vàng bay lên không, chật vật tránh thoát.

Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy Trương Húc Đông với sắc mặt lạnh lẽo, đang đứng ở cổng.

Đối với việc Trương Húc Đông đột nhiên xuất hiện, Lâm Vũ có mấy phần giật mình.

“Sao thế, đây là người hầu của cô? Vệ sĩ hả?” Lâm Vũ suy đoán nói.

Trương Húc Đông lạnh giọng nói ra: “Tôi là người đàn ông của cô ấy.”

“Người đàn ông của cô ta?” Lâm Vũ càng thêm kinh ngạc, anh ta đánh giá Trương Húc Đông, nói ra: “Ha ha, đường đường là người của nhà họ Tô, lại tìm một thể loại này ư?”

“Láo xược!” Mặt thẹo lập tức giận tím mặt, lúc này tiến về phía trước một bước.

Trương Húc Đông thuận tay ngăn cản gã, lắc đầu nói: “Anh không phải là đối thủ của bọn họ.”

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, anh ta nhìn lướt qua viên đá cắm vào trong mặt tường, gật đầu nói: “Cũng không tệ, nơi chật hẹp nhỏ bé như Đạm Thành mà còn có cao thủ như vậy, chậc chậc, thật là khiến người ta bất ngờ.”

Trương Húc Đông bước từng bước một về phía trước, anh lạnh lùng nhìn Lâm Vũ, nói ra: “Tôi không cần biết anh là người nào, nếu còn dám bất kính với Lâm Tâm Di, tôi cam đoan anh sẽ không thể ra khỏi cái cửa này.”

“Tôi? Không thể ra khỏi cái này?” Lâm Vũ giống như nghe được điều buồn cười lớn nhất trên đời này, “Người trẻ tuổi thật sự là không biết trời cao đất rộng, làm sao, ếch ngồi đáy giếng khiến cậu ngông cuồng?”

Cùng lúc đó, hai lão già trường sam kia tiến về phía trước một bước.

Đúng lúc này, Lâm Tâm Di bước nhanh đi tới trước mặt Trương Húc Đông, cô lắc đầu, ra hiệu Trương Húc Đông không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ tiếc, đã không kịp.

Hai lão già trường sam kia lao “vèo” đến chỗ Trương Húc Đông, hai người tấn công từ hai phía, đồng thời tung quyền ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.