Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 13




Chương 13:

“Hả? Tôi ư?” Trương Húc Đông vừa mừng vừa sợ.

Anh không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi theo.

Lên trên lầu, Trương Húc Đông mới phát hiện trên lầu có một phòng khám chuyên nghiệp, bên trong hầu như có đủ loại thiết bị y tế khám chữa bệnh. Trương Húc Đông không khỏi hít vào một hơi, rốt cuộc nhà họ Lâm này có địa vị như thế nào vậy?

Mời cụ Tô” Bác sĩ Tấn cố kìm nén bất mãn.

Trong quá trình khám lại, Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di đều có mặt. Mỗi khi khám một loại, bác sĩ Tấn đều phải run lên một lần. Sau khi khám xong, bác sĩ Tấn đã vô cùng kinh hãi, liên tục lẩm bẩm: “Sao có thể? Sao có thể?!”

“Bác sĩ Tấn, ông nội tôi sao rồi?” Lâm Tâm Di sốt ruột hỏi.

Bác sĩ Tấn nuốt nước miếng, kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông, lẩm bẩm: “Rốt… Rốt cuộc cậu là ai?”.

Trương Húc Đông xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào.

“Bác sĩ Tấn, sao rồi?” Cụ Lâm vuốt râu hỏi.

Bác sĩ Tấn khiếp sợ nói: “Cụ Tô, thân thể của cụ… Đã có dấu hiệu hồi phục, thậm chí còn có dấu hiệu phản lão hoàn đồng… Nếu cứ tiếp tục tình huống này thì cụ hoàn toàn có thể làm phẫu thuật thay máu”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, song khi nghe bác sĩ Tấn nói vậy, cụ Lâm vẫn không nhịn được kiếp sợ.

Chàng trai, cậu có thể nói cho tôi biết đó là loại thuốc gì không?” Bác sĩ Tấn kích động kéo tay Trương Húc Đông. Trương Húc Đông lắc đầu nói: “Xin | lỗi, chuyện này tôi không thể nói cho ông.”

Bác sĩ Tấn hé miệng, sau đó tôn kính nói: “Tôi xin lỗi vì thái độ vô lễ của mình vừa rồi. | Đây chắc chắn là kỳ tích y học!”

Trương Húc Đông cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng càng thêm phấn khởi. Bởi vì thế mà anh luyện chế chẳng qua chỉ là đan dược cấp thấp nhất trong truyền thừa của cha mình mà thôi.

“Cậu Đông, từ hôm nay trở đi, cậu chính là ân nhân của tôi.” Cụ Lâm kích động kéo tay Trương Húc Đông.

“Ông thấy chưa, con đã bảo là Trương Húc Đông có thể chữa khỏi rồi mà, ông còn không tin.” Lâm Tâm Di bĩu môi, giả vờ tức giận nói.

Cụ Lâm xấu hổ cười nói: “Ừ ừ ừ, là ông mắt | kém. Con yên tâm, từ giờ trở đi, Trương Húc Đông chính là khách quý của nhà họ Lâm chúng ta.”

Trương Húc Đông cảm nhận được rõ ràng, lần này cụ Lâm đã chính thức tán thành mình.

“Cậu Đông cậu giúp tôi ân tình lớn thế này, tôi không biết nên đền đáp cậu như thế nào.” Cụ Lâm nói: “Cậu có gì muốn thì cứ việc nói với tôi.”

Trương Húc Đông vội lắc đầu: “Không cần, ông không cần khách khí như vậy đâu.”

Cụ Lâm nghiêm mặt nói: “Tôi vốn đã áy náy với cậu, nếu còn nhận ân huệ của cậu mà không trả giá thì tôi biết giấu cái mặt già này vào đầu?”

Trương Húc Đông không cãi lại được, đành phải im lặng một chút, sau đó thử thăm dò: “Cụ Tô, đúng là tôi có một thỉnh cầu.”

“Cậu Đông cứ nói, ở Đạm Thành, còn chưa có thứ gì mà tôi không kiếm được.” Cụ Lâm hào phóng nói.

Trương Húc Đông liếc nhìn cụ Tô, cẩn thận nói: “Tôi muốn một căn hộ.”

“Một căn hộ?” Nghe vậy, cụ Lâm không nhịn được cười phá lên, vội vẫy tay ra lệnh: “Lấy chìa khóa biệt thự Long An tới đây cho tôi.”

Người hầu vội vã rời đi, một lát sau lại cầm một chuỗi chìa khóa quay về.

Cậu Đông, đây là một căn biệt thự ở khu biệt thự Long An, cậu lấy đi mà ở” Cụ Lâm cười khẽ.

Trương Húc Đông từng nghe nói tới khu biệt thự Long An, đó là khu biệt thự xa hoa nhất Đạm Thành. Điều khiến người ta kinh ngạc là cả khu biệt thự này nằm trên một ngọn núi cao, nghe nói người sống ở đó đều là nhân vật đứng đầu Đạm Thành.

“Cụ Tô, cái này… quá đắt tiền, tôi chỉ cần một căn nhà bình thường là đủ.” Trương Húc Đông từ chối.

Nghe vậy, cụ Lâm cười phá lên: “Mạng sống của tôi, chẳng lẽ còn không bằng một căn biệt thự này sao?”

Nghe vậy, Trương Húc Đông mới không từ chối nữa mà nhận lấy nó.

Sau khi chữa khỏi bệnh cho cụ Tô, Trương Húc Đông mượn cớ rời đi. Bây giờ trong lòng anh toàn suy nghĩ tới truyền thừa của cha và con đường tu tiên mà thôi.

“Lâm Tâm Di, con dẫn cậu Đông đến khu biệt thự Long An đi.” Cụ Lâm dặn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.