*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi màn đêm buông xuống, Lam Hương đi đến gõ cửa phòng của mợ Cả, vừa mới bước vào, đã trông thấy bà ta đang ngồi bên cạnh chiếc bàn chống tay vào trán nghỉ ngơi, nhìn thấy nha hoàn của mình liền lo lắng hỏi: “Nó đã ăn gì chưa?”
Lam Hương chẳng thể làm gì hơn ngoài việc lắc đầu: “Nhị thiếu gia vẫn không chịu ăn uống gì cả, vừa nãy Tam tiểu thư cũng đi vào khuyên nhủ cậu ấy rồi.”
Mợ Cả đập tay xuống mặt bàn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vậy thì cứ để nó đói đi! Để đói mấy ngày xem có còn sức mà cố chấp nữa không!”
“Kìa mợ, rõ ràng là mợ không nỡ, hà tất phải nói như vậy?” Lam Hương đi tới bên cạnh mợ Cả, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Lão gia sau khi trở về cũng không chịu gặp mợ, mợ Hai mợ Ba còn đang chờ để xem chuyện cười của mợ đó, dựa vào tính tình của Nhị thiếu gia, nếu như mợ không nghĩ ra cách gì, chỉ sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó để rồi không thể cứu vãn nổi cục diện mất thôi.”
Thà rằng Lam Hương không khuyên nhủ còn đỡ, vừa khuyên thì mợ Cả lại nổi giận: “Từ nhỏ đến lớn ta đã phải đi giải quyết hậu quả bao nhiêu lần cho nó rồi? Có lần nào nó mắc sai lầm mà không cần đến ta ra mặt xử lý chưa? Đại ca của nó thận trọng biết bao nhiêu, sao mà không học tập được chút nào vậy! Ta còn muốn trông cậy vào đứa con trai đi du học về này, sẽ hiểu chuyện một chút, kết quả vừa mới trở về đã gây ra cho ta phiền phức lớn như thế này! Người của lão gia mà cũng dám động vào, nếu như còn muốn tiếp tục nữa thì có phải là muốn tạo phản luôn hay không!”
Mợ Cả không kìm nén nổi cơn giận trong bụng, cho tới bây giờ cũng chưa ăn được hạt cơm nào, đôi mắt của bà ta cũng đỏ cả lên. Phát sinh chuyện như thế này, mợ Cả không muốn làm kinh động đến lão phu nhân, dù sao cũng là Thẩm Quan Lan có lỗi trước. Hiện nay, lão gia đã nhốt Từ Yến Thanh lại mà cũng không biết y bị nhốt ở đâu.
Thái độ Thẩm Quan Lan thì cố chấp không thấy được Từ Yến Thanh sẽ không chịu ăn uống gì, đây không phải là muốn lấy tính mạng ra mà uy hiếp bà ta sao? Cố tình là lão gia sau khi biết chuyện, còn không coi đó là chuyện gì to tát, còn nói “cứ để nó tự hành hạ”, sự phản kháng của Thẩm Quan Lan căn bản là không có tác dụng. Một người làm mẹ như bà ta bên trong thì đầy lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn là nói những lời tức giận, trong lòng sốt ruột không thôi.
“Thưa mợ, mợ hà tất phải tính toán với Nhị thiếu gia làm gì? Cậu ấy là do mợ sinh ra, cố chấp đến thế nào mợ cũng là người rõ nhất. Nếu như cậu ấy tự hành hạ bản thân mình để rồi xảy ra chuyện gì, đây không phải là mất nhiều hơn được hay sao?”
Lam Hương cẩn thận khuyên nhủ, sắc mặt của mợ Cả đã hơi do dự, nhưng vừa nghĩ tới Từ Yến Thanh là lại tức: “Vậy ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Thật sự giúp Quan Lan đối nghịch với lão gia hay sao? Sau đó để Từ Yến Thanh quỳ xuống gọi ta là mẹ?! Vậy thì ta có mà ói ra máu mà chết ngay tại chỗ mất?!”
Bà ta vừa dứt lời lại đấm vào ngực mình, vì dùng sức hơi quá, không kiềm được mà ho khan. Lam Hương vội vàng giúp mợ Cả thuận khí: “Vậy không bằng hỏi Đại thiếu gia xem, cậu ấy có cách gì không?”
Cơn ho của mợ Cả đã bình ổn lại, bà ta lo lắng nhìn vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ: “Đại thiếu gia đã trở về chưa?”
“Nô tỳ bây giờ sẽ đi xem thế nào, vừa nãy thì vẫn chưa ạ.” Lam Hương nói.
Mợ Cả lại lên cơn đau đầu, bà ta vừa day huyệt thái dương của mình vừa nói: “Thật sự là oan nghiệt mà, nếu nó hiểu chuyện bằng được một nửa của lão đại thôi thì cũng sẽ không xảy ra mối họa lớn thế này rồi!”
“Nhị ca, ban ngày muội đã làm theo lời huynh cho người đi tìm Giang Phong rồi. Huynh ấy đã chờ ở quanh nhà chúng ta rất lâu, lúc muội gặp được, huynh ấy đã vô cùng sốt ruột.”
Thẩm Kim Linh vừa bước vào đã đi thẳng đến bên giường, Thẩm Quan Lan vốn đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe thấy vậy liền lập tức ngồi dậy, hỏi: “Cậu ấy đã nói những gì?!”
“Huynh ấy nói bọn họ đêm qua bị một đám người chặn lại bên ngoài thành, lúc Giang Phong muốn xông lên cứu mẹ Tư thì lại bị người khác đánh ngất trước. Sau đó tỉnh lại thì đã ở trong xe cũng chỉ có một mình, huynh ấy đã cho người đi thăm dò đám bạo dân kia, thế nhưng vẫn không thể xác định được, rốt cuộc là do bạo dân làm hay là người do cha phái tới.”
“Khẳng định là người do cha phải tới rồi, bằng không sáng nay cha đã không nói như vậy.” Thẩm Quan Lan vội vàng hất chăn ra, thấy hắn muốn xuống giường, Thẩm Kim Linh mới nhấn hắn lại, nói: “Huynh muốn đi đâu?”
“Đi tìm Yến Thanh! Kim Linh, muội yểm trợ cho huynh ra ngoài đi!”
Bàn tay và đầu gối của Thẩm Quan Lan đã được băng bó, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, lúc xuống giường cũng rất vất vả, Thẩm Kim Linh thấy vậy vội kêu lên: “Muội làm sao mà yểm trợ cho huynh được? Cha đã phái thêm nhiều người đến canh gác, ngay cả muội muốn vào đây cũng chẳng dễ dàng gì. Nhị ca, nếu không chi bằng huynh cứ xuống nước với cha trước, chứ cứ làm loạn lên như thế này cũng không có kết quả gì!”
“Vô dụng thôi, tính cha thế nào muội còn không biết hay sao? Chỉ cần huynh chịu thua là xem như không có chuyện gì xảy ra chắc?”
“Nhưng như vậy, ít nhất có thể bảo toàn cho huynh!”
Thẩm Kim Linh vừa dứt lời, động tác của Thẩm Quan Lan liền dừng lại.
Vẻ mặt của hắn giống như không hề quen biết cô em gái này, qua một lát liền tránh khỏi cánh tay của Thẩm Kim Linh, lạnh lùng nói: “Cho nên? Sẽ đổ hết tất cả mọi chuyện lên người Yến Thanh, đúng không? Vậy muội nghĩ xem cha có tha cho anh ấy không?”
“Nhưng huynh cứ làm loạn lên thế này thì huynh ấy cũng sẽ rất thảm! Nếu đã không có cách nào bảo vệ được cả hai, việc gì mà phải tính cả phần của mình vào?!” Thẩm Kim Linh cũng biết làm như vậy là rất ích kỷ, nhưng xem ra lần này, cha cô đã thật sự nổi giận, nếu Thẩm Quan Lan cũng không chịu thỏa hiệp, chỉ sợ đến cuối cùng kết quả vẫn là phải lấy Thôi Mạn Linh mà Từ Yến Thanh cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.
“Không cần phải nói nữa, muội đi ra ngoài đi.” Thẩm Quan Lan tựa đầu vào giường, lần thứ hai nhắm chặt mắt lại.
“Nhị ca!” Thẩm Kim Linh tức đến mức muốn đánh người này, nhưng nhìn vào đôi môi không còn huyết sắc kia, nhìn dáng vẻ thê thảm chưa từng có bao giờ này, trong lòng cô ấy lại càng cực kỳ mâu thuẫn.
Việc đã đến nước này, cô ấy biết nhiều lời thì cũng vô ích, đành phải chạy đi tìm Thẩm Tế Nhật.
Nhưng khi Thẩm Kim Linh vừa đến nơi, lại trông thấy Thẩm Tế Nhật đang đi cùng Lam Hương. Cô ấy liền chạy đến đón dầu, nghe nói là mợ Cả gọi sang, Thẩm Kim Linh cũng đi theo, trên đường đi còn nhỏ giọng hỏi thăm tin tức của Từ Yến Thanh.
Thẩm Tế Nhật bất đắc dĩ nói: “Đại quản gia đã sớm thông báo, hiện tại người trong nhà và bên cửa hiệu đều phải nghe theo chỉ thị của cha để làm việc. Huynh chỉ có thể bỏ tiền ra thuê người ngoài làm, tạm thời còn chưa có tin tức gì.”
Thẩm Kim Linh liền thuật lại lần nữa những lời Giang Phong đã nói, Thẩm Tế Nhật sau khi nghe chi tiết về đám bạo dân kia, trong lòng đã hiểu rõ vấn đề. Đợi đến khi vào trong phòng của mợ Cả, bà ta quả nhiên là muốn hỏi ý kiến anh xem có cách nào hay không.
Thẩm Tế Nhật đã đau đầu cả ngày, bây giờ Du Thiên Lâm cũng không có ở đây, một người để bàn bạc với anh cũng không có, đành phải lắc đầu nói: “Tính tình của cha và Quan Lan ngang bướng như nhau, việc này trừ phi là một trong hai người chịu xuống nước trước thì may ra, bằng không cũng chỉ có thể lâm vào cục diện bế tắc.”
“Mẹ còn không biết như vậy hay sao? Nhưng đệ đệ của con cứ loạn lên dùng tuyệt thực để… cha con cũng chẳng chịu nhượng bộ, giờ phải làm thế nào đây?” Mợ Cả sốt ruột nói.
“Mẹ, Quan Lan là người lớn rồi, nếu như đệ ấy còn có cách khác thì còn cần tuyệt thực làm gì?” Thẩm Tế Nhật nói.
Mợ Cả ngẩn cả người, tựa như cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó. Thấy bộ dáng mẹ mình còn chần chừ, anh liền ngồi xổm xuống trước mặt bà, nắm chặt lấy hai bàn tay của mẹ, thành khẩn nói: “Cái nhà này mọi chuyện vẫn luôn là do cha định đoạt, tuy rằng con đã được giao cai quản việc làm ăn của cửa hiệu, nhưng hôm nay cha chỉ cần để quản gia đến nói một lời, tất cả những người ở đó ngay cả lời con nói cũng không nghe theo nữa, huống chi là Quan Lan. Đệ đệ của con chỉ là một thiếu gia, đột nhiên gặp phải biến cố lớn như thế này, ngoại trừ chúng ta ra còn có ai có thể giúp nó nữa đây?”
Tâm trạng lo âu của mợ Cả một ngày nay, đã dần dần yên ổn lại vì những câu nói của Thẩm Tế Nhật. Trong mắt bà ta ánh lên lệ quang, nhìn vào đứa con trai cả đang thành khẩn nhìn mình, nức nở nói: “Những lời con nói mẹ đều biết cả, nhưng nếu mẹ thật sự giúp đệ đệ của con, vậy sau này thì sẽ thế nào? Chẳng nhẽ thật sự muốn mẹ nhìn thấy nó và Từ Yến Thanh ở bên nhau hay sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ có biết bao nhiêu người cười vào mặt nhà chúng ta đây! Sau này các con ra khỏi nhà, người ta sẽ ở sau lưng chỉ trỏ nói này nói nọi, nói Thẩm gia chúng ta không biết tự nhìn lại bản thân đi thì sao!”
“Mẹ, sự việc đã đến mức này rồi, mẹ cảm thấy nếu Quan Lan cưới biểu muội về rồi thì người khác sẽ không nói này nói nọ sao? Những hạ nhân kia, mẹ có thể bảo đảm được ở trước mặt bọn họ cung kính với chúng ta, sau lưng cũng không cười nhạo chúng ta sao?” Thẩm Tế Nhật bình tĩnh nói tiếp: “Quan Lan mới là người nhà của chúng ta, không thể chỉ vì bị mất mặt mà để mặc đệ ấy không lo lắng đến được. Huống hồ mẹ Tư cho dù có sai đi chăng nữa, thì đó cũng là một mạng người. Nếu như tùy theo cha xử lý chuyện này, ngộ nhỡ kết quả lại là cục diện mà không ai có thể chịu đựng nổi, đến lúc đó thì không còn hối hận được nữa rồi.”
“Đúng vậy đấy mẹ, tính tình của Nhị ca giống hệt như cha, nếu mẹ không giúp huynh ấy, mặc huynh ấy làm loạn lên không thể cứu vãn nổi thì phải làm sao. Mẹ Tư dù có lỗi, thì cũng đợi người trở về, mẹ muốn phạt sao thì phạt, thật sự lúc này không cần phải tính toán nhiều như vậy đâu ạ!” Thẩm Kim Linh cũng ngồi xổm xuống, cùng Thẩm Tế Nhật đồng thời ngước lên nhìn vào mợ Cả.
Nhìn con trai con gái đang khẩn thiết cầu xin chính mình như vậy, mợ Cả đã sớm mềm lòng từ lâu. Bà ta lau đi nước mắt, đỡ hai người họ dậy, nói: “Mẹ biết rồi, hai đứa đứng dậy đi, để mẹ nghĩ cho thật kỹ đã.”
Thẩm Tế Nhật cùng Thẩm Kim Linh lại ngồi cùng bà ta thêm một lúc, đợi đến khi tâm trạng của mẹ mình bình tĩnh lại mới ai về phòng của người nấy.
Đêm đó ai cũng chẳng ngủ được, mợ Cả càng là mở to mắt chờ đến hừng đông. Sáng sớm lúc đi đến phòng ăn, lão gia không có mặt, chỉ có mợ Hai và mợ Ba vây lấy bà ta hỏi han tình trạng của Thẩm Quan Lan. Nhìn thì như là quan tâm lắm, nhưng mợ Cả biết rõ trên thực tế là hai người này đang muốn xem chuyện cười của mình mà thôi.
Lúc xế chiều Lam Hương đến báo, nói rằng Nhị thiếu gia vẫn không chịu ăn uống gì, người đã bắt đầu hơi choáng váng rồi. Mợ Cả hỏi đã báo với lão gia chưa, Lam Hương đáp lại là mình đã đi báo tin nhưng mà lão gia vẫn cứ không quan tâm.
Mợ Cả ở lại trong phòng, đi qua đi lại tính toán cho đến tận buổi tối, rốt cuộc không nhịn được nữa mà bảo Lam Hương trang điểm cho mình, lại đổi một bộ váy màu đỏ thẫm. Nhìn dung nhan đã già đi của mình trong gương, bà ta không khỏi nghĩ đến khi vừa được gả cho Thẩm Chính Hoành đã xảy ra một chuyện.
Bà ta từ nhỏ đã rất thích màu đỏ, mặc dù chỉ là tục huyền (*),nhưng cũng không có quy định nào là không được mặc màu đỏ. Thế nhưng sau ngày thành hôn, khi bà ta mặc vào bộ váy đỏ được cắt may thêu thùa tỉ mỉ, muốn đi rót trà hiếu kính mẹ chồng thì lại bị Thẩm Chính Hoành hét lên ra lệnh cởi bộ đồ đang mặc trên người ra.
(*)= lấy vợ kế
Lúc đó đại quản gia và bọn hạ nhân đều có mặt ở đó, Thẩm Chính Hoành cũng chẳng nghĩ đến đó mới là ngày tân hôn thứ hai của bọn họ, ở trước mặt tất cả mọi người mà mắng bà ta. Mợ Cả lúc đó bị mắng đến hoang mang, cho dù trong lòng có ấm ức nhưng cũng không dám phản kháng. Sau đó từ chỗ lão phu nhân mới biết được nguyên nhân, hóa ra chính thê đã mất của ông ta cũng rất thích màu đỏ.
Từ đó trở đi mợ Cả đã hiểu ra được, mặc dù mình là mợ Cả sống trong tòa phủ đệ xa hoa, mặc dù bản thân đã sinh được cho lão gia ba người con, nhưng trong lòng ông ta, bà ta vĩnh viễn không thể sánh được với một Hà Vân Sương đã mất, Điểm này, từ trên người Từ Yến Thanh có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
“Thưa mợ, mợ đã nghĩ ra nên nói thế nào với lão gia chưa ạ?” Lam Hương đang cài trâm cho mợ Cả, lo lắng hỏi.
“Chẳng có gì để nghĩ cả.” Sắc mặt mợ Cả bình tĩnh đáp lại, không còn vẻ nôn nóng như trước nữa.
Lam Hương dè dặt liếc nhìn mợ Cả một cái, nói: “Vậy là mợ đã quyết định sẽ giúp Nhị thiếu gia rồi đúng không? Ngộ ngỡ lão gia tức giận quá, bệnh tình tái phát thì phải làm sao đây?”
Mợ Cả nhận lấy một tấm lụa sạch sẽ mà Lam Hương đưa qua, cuối cùng liếc nhìn một thân váy đỏ thẫm của mình trong gương một cái, rồi quay người lại đi ra ngoài.
“Lão gia bây giờ tuổi tác đã cao, bác sĩ cũng hết cách rồi, chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi.”