*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Yến Thanh lúc này đã tỉnh táo lại, một thùng nước đá kia giội vào khiến y lạnh cả người, đầu óc có ngây ngất đến đâu cũng đều phải linh hoạt trở lại.
Y nghe thấy tiếng thét chói tai của Ly Nhi, chỉ mới liếc mắt nhìn qua một cái liền lập tức phải quay đầu lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trong đầu óc nhanh chóng suy ngẫm xem tình huống hiện tại là như thế nào.
Từ Yến Thanh chỉ nhớ rõ trước khi đi ngủ Thẩm Quan Lan còn ở bên cạnh mình, sau đó liền ngủ thiếp đi không còn biết gì nữa. Nhưng tại sao y lại tỉnh dậy ở Tư Qua đường? Ly Nhi lại ăn mặc thành như thế kia? Còn có cả mợ Cả, bà ấy không phải nên ở bệnh viện sao?
Từ Yến Thanh cẩn thận nhớ lại, hơn một năm nay mợ Cả không biết đã dùng biết bao nhiêu cái cớ để trừng phạt mình, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, gia đinh đứng hai bên phải đến hơn mười người, ánh mắt của mỗi gã đó nhìn y đều rất khinh thường, tràn đầy căm ghét, giống như y đã phạm phải tội lớn tày trời.
Nhưng dù có thế nào, Từ Yến Thanh không thể để cho Ly Nhi mặc mỗi như thế kia dưới ánh mắt trừng trừng của tất cả mọi người như vậy được. Tầm mắt của Từ Yến Thanh dời khỏi Ly Nhi, nhìn về phía mợ Cả, y nói: “Thưa mợ Cả, xin mợ trước tiên hãy cho Ly Nhi mặc áo vào đã. Nàng ấy dù sao cũng là một cô nương chưa xuất giá, không thể bại lộ trước mặt người khác như vậy được.”
“Ngươi còn biết nó còn chưa lấy chồng sao? Ngươi cùng nó đã làm ra chuyện tốt gì, trong lòng ngươi hẳn phải tự rõ ràng chứ? Làm sao? Ngươi có thể nhìn nhưng người khác thì không sao? Hôm nay ta chính là muốn để cho tất cả mọi người thấy được, thứ đĩ thõa không biết liêm sỉ này rốt cuộc đã chơi bời phóng đãng với ngươi như thế nào!”
Mợ Cả đập bốp một cái, chiếc vòng ngọc đắt giá đập vào mặt bàn kêu vang lên một tiếng, chẳng biết có sứt mẻ miếng nào hay không. Nhưng bà ta lúc này lại chẳng buồn bận tâm, tức đến đỏ mặt tía tai.
Từ Yến Thanh nghe đến đây rốt cuộc cũng đã hiểu mọi chuyện, sắc mặt y trắng nhợt, vội la lên: “Mợ Cả, đây là bôi nhọ! Ly Nhi từ nhỏ đã đi theo tôi, tôi đối với nàng ấy như muội muội ruột thịt của mình, sao có thể cùng nàng ấy cấu kết được?”
“Bôi nhọ? Từ Yến Thanh, ngươi cho là ta mù chắc? Hay là hai tên hạ nhân theo ta đi vào cũng bị mù? Hay là nói ngươi thấy lão gia nằm viện rồi, ta phải đi chăm sóc lão gia thì ngươi liền có thể ở trong Thẩm phủ này vô pháp vô thiên như vậy?”
Mợ Cả thấy Từ Yến Thanh còn dám ngụy biện, tức giận đến mức liền đập chén trà trong tay xuống đất. Cái chén kia vừa đập xuống, mảnh vỡ tóe ra bay đến chỗ Ly Nhi, cánh tay của nàng bị cắt một đường, đau đến mức rên lên một tiếng.
Từ Yến Thanh nghe thấy được, cực kỳ đau lòng. Y biết tình huống trước mặt này là bị người hãm hại, nhưng vẫn không thể nhịn được khi thấy nàng ở cùng mình bao lâu nay bây giờ lại bị người khác sỉ nhục như vậy, Từ Yến Thanh cũng giận đến mức không còn kiềm chế được lời nói ra: “Thưa mợ Cả, mợ là người cai quản nội viện, thị phi công đạo đều ở trong lòng mợ. Nhưng tôi không thể nghĩ được rằng mợ lại có thể hồ đồ như thế, Ly Nhi vẫn còn là vị thành niên, nếu thật sự tôi muốn cùng người khác cấu kết, hà tất phải ra tay với người thân cận? Lẽ nào không sợ bị phát hiện hay sao?”
Từ Yến Thanh chưa từng chống đối trực tiếp như thế này bao giờ, thể diện của mợ Cả nhất thời bị ảnh hưởng, bà ta chỉ vào y mà mắng: “Được lắm, làm phản rồi làm phản rồi! Từ Yến Thanh, ngươi cho rằng ta không có cách nào đúng không? Người đâu! Dùng gậy đánh, đánh gãy chân y cho ta! Để ta xem y còn có cách nào làm ra chuyện nhơ bẩn như vậy được nữa không!”
Mắt Ly Nhi đột nhiên trợn lên, đang muốn cầu xin mợ Cả thì đã nghe thấy bà ta nói: “Đánh hết cho ta! Đánh cho chết! Con nha đầu này không được phép sống nữa, miễn cho sự việc kia bị truyền ra ngoài làm bẩn thanh danh của lão gia!”
“Tiểu thư! Tiểu thư cô mau ra đây đi! Tiểu thư!” Tưởng Niệm đứng ở cửa lớp khoa tay múa chân, mà không dám gọi lớn tiếng. Các học sinh khác trong phòng học, lục tục cũng thấy được dáng vẻ kỳ lạ kia của nàng rồi đều cười lên. Thẩm Kim Linh đang viết bài, nghe thấy tiếng cười mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Niệm nhất thời nhăn mày lại.
Cô đi lên xin phép với giáo viên, vừa ra tới cửa đã bị Tưởng Niệm kéo sang một bên, nói: “Tiểu thư trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi! Cô mau về nhà đi! Mợ Cả lại hành hạ mợ Tư rồi.”
Sắc mặt Thẩm Kim Linh chợt thay đổi: “Sao có thể? Mẹ ta lúc này không phải là đang ở bệnh viện sao? Mới có một buổi sáng sao đã làm loạn lên rồi?”
Tưởng Niệm vội vàng cứ giậm chân xuống đất, nói: “Nô tỳ cũng không biết! Là Tuyên Chỉ nhờ nô tỳ đi tìm cô, cậu ta thì chạy đến bệnh viện báo tin cho Nhị thiếu gia rồi. Nhưng bệnh viện ở xa, cậu ta sợ không về kịp nên mới bảo nô tỳ đi mời cô về cứu mạng mợ Tư gấp.”
“Cứu mạng? Khoa trương như vậy ư? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Kim Linh bảo nàng ta phải nói rõ ràng, Tưởng Niệm đành phải nhanh chóng thuật lại bên tai cô những gì mà mình nghe được. Còn chưa dứt lời đã nghe thấy Thẩm Kim Linh mắng: “Không thể! Chuyện này quá hoang đường! Mẹ Tư rõ ràng là cùng với…”
Thẩm Kim Linh nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. Tưởng Niệm hỏi cô muốn nói cái gì, nhưng Thẩm Kim Linh đang tức nên chỉ lườm lại một cái, cô quay trở lại phòng học lấy cặp sách, sau đó xin phép giáo viên nghỉ rồi đi thẳng về nhà.
Trường học không cách xa Thẩm phủ lắm, chỉ đi mất khoảng hai con đường là đến nơi. Thẩm Kim Linh vứt cặp sách cho Tưởng Niệm, rồi lấy bản lĩnh chạy tiếp sức một trăm mét, chỉ mất mấy phút đã chạy về đến nhà.
Tưởng Niệm bị cô bỏ lại đằng sau, Thẩm Kim Linh vừa vào cửa đã đến thẳng từ đường. Đi được nửa đường còn gặp mợ Hai và mợ Ba cũng đang đi đến đó, nhưng cô đã chẳng còn hơi sức đâu mà dừng lại chào hỏi, chỉ chạy đi như một cơn gió lướt qua bọn họ. Mợ Ba ở đằng sau mắng cái gì cô cũng không nghe rõ, nhưng thời điểm chạy đến cửa từ đường lại bị người ngăn cản.
Cản cô lại là hai gã gia đinh: “Tam tiểu thư, mợ Cả ở bên trong đã căn dặn không cho phép một ai được đi vào.”
Thẩm Kim Linh còn chưa mở miệng đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng rên la. Tiếng kêu kia là của Ly Nhi, có lẽ nàng ấy đã khóc quá nhiều cổ họng cũng khàn cả đi, lúc này đang ngắc ngứ xin tha.
Cô nghe thấy thế liền không màng gì nữa, sợ mẹ mình thật sự sẽ đánh chết người mất bèn đẩy hai gã kia ra rồi vọt vào.
Thẩm Kim Linh là một cô gái, còn là tiểu thư, hai gã gia đinh kia cũng không thật sự dám cản lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xông vào.
Thẩm Kim Linh vừa vào được trong từ đường đã sợ đến ngây cả người.
Từ Yến Thanh cùng Ly Nhi được chia ra nằm trên hai băng ghế dài, hai gã gia đinh mỗi người cầm một cái gậy gỗ đều đang đánh vào hai người kia. Trên quần Từ Yến Thanh đã thấm đẫm một mảng đỏ tươi, người cũng đã ngất đi rồi nhưng gia đinh vẫn chưa dừng tay lại. Ly Nhi ngược lại vẫn còn tỉnh, nàng không màng đến bản thân mình cũng đang bị đánh mà không ngừng khóc lóc cầu xin mợ Cả tha cho mợ Tư, nói bọn họ là bị oan.
Thẩm Kim Linh chưa từng gặp phải tình cảnh đầy máu tanh như vậy bao giờ, cơn phẫn nộ của cô nhất thời trỗi dậy bèn tiến lên đẩy gã gia đinh đang đánh Từ Yến Thanh ra, quát lớn lên một tiếng bảo gã bên kia cũng phải dừng tay lại.
Thẩm gia Tam tiểu thư đột nhiên xuất hiện gây loạn, hai gã kia đành phải dừng lại, không biết phải làm thế nào mà nhìn về phía mợ Cả.
Mà mợ Cả đang nóng giận, thấy con gái mình đột nhiên chạy vào thì lại càng tức, nói: “Sao con lại chạy vào đây? Là thân nữ tử thì đừng có tham gia vào những chuyện này, đi ra ngoài cho mẹ!”
Thẩm Kim Linh so với mẹ mình còn giận dữ hơn, cô chỉ vào Từ Yến Thanh đã ngất đi, nói: “Mẹ có phải là hồ đồ rồi không?! Không cần biết mẹ Tư đã phạm vào lỗi gì nhưng mẹ cũng không thể đánh người đến chết như vậy được! Lúc trước hay phạt quỳ đánh mấy trượng thì cũng thôi đi, mẹ Tư đã như vậy rồi mà mẹ còn chưa chịu dừng tay sao? Có phải là thật sự muốn làm ầm ĩ đến mất cả mạng người mẹ mới hài lòng?!”
Cô chưa bao giờ ở trước mặt hạ nhân nói lớn tiếng với mẹ mình như vậy, mợ Cả bị tiếng quát lớn kia khiến bà ta bối rối, Lam Hương thấy thế liền chen miệng vào nói: “Tam tiểu thư, cô không biết mợ Tư đã phạm vào tội nghiêm trọng đến mức nào đâu, mợ Cả đây là đang thay lão gia chấp hành gia pháp thôi.”
“Ngươi câm miệng cho ta! Cái gì là gia pháp? Đã là năm thứ bao nhiêu rồi? Bây giờ là xã hội pháp trị, mà mọi người từ sáng tới tối vẫn dám dùng hình phạt riêng! Gia pháp là thứ để mang ra ỷ thế hiếp người hay sao?! Mẹ Tư có thế nào cũng là người của cha, đã có ai báo được một tiếng chưa? Là cha để cho làm như vậy sao? Nếu thật sự muốn đánh chết người, đừng nói là không qua được cửa của cha, nếu làm ầm ĩ đến Cục cảnh sát, ngươi cho rằng đút ít tiền là có thể che giấu được việc này hay sao?”
Thẩm Kim Linh giận dữ, dường như là đang rống lên mà nói. Lam Hương bị cô mắng một câu cũng không dám phản bác, chỉ có thể nhìn sang phía mợ Cả.
Lúc này đằng sau lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Thẩm Kim Linh quay đầu nhìn lại thì thấy mợ Hai và mợ Ba đã chạy đến cửa. Biểu tình trên gương mặt của mợ Ba thật giống như là đang được xem cuộc vui: “Làm sao thế này? Ầm ĩ nghiêm trọng đến vậy sao. Ôi đại tỷ, tỷ đây là muốn…ôi trời đất ơi! Từ Yến Thanh này là ngất đi hay chết rồi vậy?!”
Mợ Ba rảo bước đi lên, nhìn thấy dáng vẻ kia của Từ Yến Thanh sắc mặt cũng không kiềm được mà chợt biến. Bọn họ trước đây đều từng phạt y, nhưng có làm loạn thế nào đều không đến nỗi phải thấy máu.
Nhưng người trước mắt này, dòng máu đỏ tươi đã thấm đẫm quần, toàn thân ướt nhẹp mồ hôi như mới được vớt từ trong nước lên, cho dù đang hôn mê cũng không ngừng phát run. Tình trạng thê thảm này khiến mợ Ba chỉ nhìn thôi cũng líu cả lưỡi lại, không biết rốt cuộc chuyện lớn đến thế nào mà lại bị đánh thành như vậy.
Mợ Hai cũng đi lên trước liếc nhìn một cái, bà ta là người duy nhất trong số ba người chưa từng đụng chạm gì đến y, nhất thời cũng không nhìn nổi, nói: “Đại tỷ, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Tỷ ra tay nặng như vậy, có sợ y không chịu đựng nổi hay không?”
“Làm sao? Các cô cũng không để ý một chút đến con nha đầu chết tiệt bên cạnh hay sao, có thấy nó đang mặc thành cái dạng gì không? Có biết lúc nãy hai kẻ này ở đâu không?” Mợ Cả bị hỏi như vậy lại nổi cơn giận, đập vào bàn một cái rồi đứng phắt dậy.
Khuôn mặt Ly Nhi ngập tràn nước mắt cùng mồ hôi, nghe vậy liền liều mạng lắc đầu, nhìn về hướng Thẩm Kim Linh cố gắng giải thích: “Tam tiểu thư, nô tỳ cùng mợ Tư thật sự là oan uổng. Không biết là ai đã hãm hại chúng tôi… cầu xin cô… cầu xin cô nhất định phải cứu lấy mợ ấy… Mợ Tư thật sự bị người ta hãm hại! Tam tiểu thư… cô là người tốt, cầu xin cô… cầu xin cô…! Tam tiểu thư làm ơn…”
“Bịt miệng nó lại cho ta!” Mợ Cả tức giận quát lên.
“Ai cũng không được phép cử động! Ly Nhi ngươi mau nói lại sự việc này một lần nữa đi, đến cùng là đã có chuyện gì phải nói cho rõ ràng vào!” Thẩm Kim Linh đi vài bước tới bên người Ly Nhi, đẩy kẻ muốn động vào nàng ra.
Trông thấy con gái bảo bối muốn thật sự đối nghịch với mình, mợ Cả phẫn nộ công tâm, bèn đi qua muốn kéo Thẩm Kim Linh ra. Nhưng trong lúc xô đẩy giằng co lại dùng quá sức, khiến Thẩm Kim Linh đang đi giày gót nhỏ bị mẹ mình đẩy một cái liền ngã xuống đất, cổ tay đè xuống những mảnh vỡ của chèn trà lúc nãy, máu tươi lập tức ứa ra.
Mợ Cả nhìn thấy con gái mình bị thương, nhanh chóng ngồi xổm xuống xem tình huống của cô. Cổ tay Thẩm Kim Linh bị cứa vào một đoạn, may mắn là không vào vị trí động mạch, tuy máu chảy nhiều nhưng không đáng lo.
Mợ Cả lập tức sai người đi mời đại phu Tiểu Lý đến. Vị đại phu kia cũng đang ở trong phòng Thôi Mạn Linh khám bệnh, thời điểm nhìn thấy cổ tay Thẩm Kim Linh chảy đầy máu liền vội vàng tìm thuốc bột cầm máu rắc vào rồi băng bó lại.
Đợi đến khi ông ta xử lý vết thương cho Thẩm Kim Linh xong xuôi, mới nhìn thấy Từ Yến Thanh đang nằm trên băng ghế hiện tại đã ngất đi, cả kinh nói: “Làm sao lại bị thương đến mức này?”
Thấy ông ta muốn đến xem thương thế của y, Lam Hương muốn ngăn cản, nhưng lại bị Thẩm Kim Linh lườm một cái liền không dám nhúc nhích nữa. Cô nói: “Đại phu Tiểu Lý, phiền ông mau xem tình trạng của mẹ Tư tôi thế nào, nếu ai còn dám can ngăn tôi sẽ đánh người đó! Xem cha tôi trở về rồi sẽ phạt tôi hay là phạt người đó đây!”
Thẩm Kim Linh hôm nay đã thật sự nổi giận, một chút thể diện cũng không để lại cho mẹ mình. Vì vậy khi nói ra lời này, đừng nói đến mợ Hai mợ Ba chỉ nhìn nhau mà không nói gì ra, ngay đến mợ Cả dù tức anh ách nhưng cũng không biết nên nói con gái mình thế nào.
Nhưng Thẩm Kim Linh không phải vì thiên vị Từ Yến Thanh nên mới làm vậy.
Cô là một sinh viên của thời đại mới, có làm sao cũng không nghĩ được chính trong nhà mình lại có thể ẫm ĩ đến mức muốn cả mạng người như thế này, hơn nữa người ra tay còn chính là mẹ ruột của mình.
Không cần biết Từ Yến Thanh và Ly Nhi có quan hệ như thế nào, nhưng đó đều là một sinh mệnh còn sống sờ sờ ra đấy. Chuyện còn chưa làm rõ sao có thể đánh chết người? Nếu như cô không cản lại được, đừng nói đến khi cha biết chuyện sẽ tức chết, mà chỉ cần Nhị ca của cô quay về thôi nhất định sẽ náo loạn cái nhà này đến long trời lở đất.
Thẩm Kim Linh nghĩ không sai, Thẩm Quan Lan thật sự sắp điên rồi.
May mà sáng nay xe hơi của Thẩm Tế Nhật vẫn đỗ ở cửa bệnh viện, sau khi nghe được trong nhà xảy ra chuyện tày đình như vậy, anh cùng Thẩm Quan Lan liền lập tức cùng nhau trở về nhà, đồng thời Thẩm Chính Hoành cũng đi cùng.
Thân thể Thẩm Chính Hoành đã khá hơn mấy ngày trước rồi, nghe nói Từ Yến Thanh làm ra chuyện như vậy, ông ta cũng không nói một lời. Chỉ bảo hai đứa con trai giúp mình thay quần áo, không nghe theo lời khuyên can của bác sĩ mà cố tình trở về.
Đợi đến khi cánh cửa xe hơi được mở ra, Tưởng Niệm đang đứng canh ở cửa bèn lập tức chạy tới. Thẩm Quan Lan nghe nói tất cả mọi người đều đang ở từ đường, bèn nhanh chân chạy về hướng đấy. Thẩm Tế Nhật muốn gọi hắn lại nhưng cũng không kịp, sắc mặt anh trầm xuống, đỡ lấy Thẩm Chính Hoành xuống xe rồi cùng ông ta đi về hướng từ đường.