Đá Xay Sữa Bò Đậu Đỏ

Chương 13




Edit: Mr.Downer

Thời điểm ghi hình ngày hôm sau, sáu người chia tổ, ba người bên Hồng Thiên tự nhiên chung một nhóm, Từ Địch thù dai hơn nữa tâm nhãn còn rất nhỏ, rất nhiều biểu hiện bị thu vào trong ống kính, Thẩm Thư Kiệt nghĩ chương trình này nếu như được phát sóng, thiết lập tính cách của cậu ta có lẽ sẽ bị lật xuồng, Trương Lộ Nghêu cũng không tệ, ba người rút được nhiệm vụ ngủ lại một đêm trong nhà tranh trên núi, đồng thời tự mình giải quyết vấn đề bữa tối.

Ở trên núi kiếm thức ăn cũng không khó, mặc dù Thẩm Thư Kiệt chưa từng trải qua, nhưng khi còn bé cậu cũng từng chịu một ít khổ sở, vì vậy hoàn toàn có thể tiếp thu, thế nhưng Từ Địch rõ ràng oán giận rất nhiều, Thẩm Thư Kiệt biết cậu ta đại khái giống như Hồ Sơn, trong nhà có một ít bối cảnh, đều là thiếu gia có tiền.

Lúc phân công nhiệm vụ, Từ Địch kéo Trương Lộ Nghêu đi tìm nguyên liệu nấu ăn, Thẩm Thư Kiệt rõ ràng bị cô lập ở lại nhà tranh nhóm lửa nấu nước, không cần phải đối mặt với vẻ mặt của Từ Địch nên Thẩm Thư Kiệt vẫn rất vui vẻ, chỉ là trong khi nghiên cứu cách nhóm lửa lại xuất hiện chút vấn đề nho nhỏ, tổ tiết mục cung cấp đá lấy lửa, diêm, bật lửa, cùng rơm rạ và xăng, cậu chỉ được chọn hai loại, đá lấy lửa có thể trường kỳ sử dụng, nhưng diêm cùng bật lửa chỉ có thể dùng một lần không thể tái sử dụng, Thẩm Thư Kiệt không cân nhắc liền chọn đá lửa và rơm rạ, xăng rất nguy hiểm trong tình huống sinh tồn dã ngoại như vậy, có thể không dùng hết lượng không cần sử dụng.

Khi Từ Địch cùng Trương Lộ Nghêu trở lại từ trên núi, Thẩm Thư Kiệt vừa mới đánh đá lấy lửa, tuy rằng chỉ có một chút đốm lửa nho nhỏ nhưng cậu vẫn đặc biệt cảm thấy thành công, Từ Địch trở về thấy cậu vẫn chưa nấu nước nóng, trào phúng cười cợt, tránh ống kính nhỏ giọng nói: “Thực sự làm cái gì cũng không được.”

Thẩm Thư Kiệt không quan tâm, tiếp tục ma sát đá, Từ Địch lại thay đổi sắc mặt tiến vào trong ống kính: “Anh Thẩm, tại sao không dùng xăng, tiện hơn nhiều.”

Thẩm Thư Kiệt lắc đầu: “Không an toàn khi chúng ta đang ở dã ngoại.”

Từ Địch phản đối: “Có cái gì không an toàn, chỉ làm cái ngòi dẫn châm lửa.”

“Có thể dùng không hết lượng không cần sử dụng, chúng ta ở trong nhà tranh, hơn nữa trên núi tương đối khô ráo, có chuyện gì xảy ra cũng cứu viện không kịp.”

Từ Địch thấy Thẩm Thư Kiệt thật sự giải thích cho mình nghe nên có chút bực mình, cậu ta vốn không thỏa mãn với sắp xếp của công ty, nói là tiền bối mang theo người mới tham gia chương trình, nhưng tiền bối này lại là tiểu trong suốt cọ nhân khí, cậu ta tức giận không chỗ xả, tùy tiện đá ngã thùng xăng bên cạnh nhà tranh.

Đêm xuống, ba người đều nằm nghỉ, nhân viên công tác cũng vào trong lều vải, Thẩm Thư Kiệt sắp ngủ thì đột nhiên bị một luồng khói dầy đặc hun sặc tỉnh, cậu mau mau lay dậy Từ Địch và Trương Lộ Nghêu ở bên cạnh, Từ Địch cảm giác được Thẩm Thư Kiệt đang lay mình, một mặt bực bội rống: “Anh làm gì vậy!” Sau đó một luồng khói liền xông vào cổ họng khiến cậu ta ho sặc sụa lên.

Thẩm Thư Kiệt bịt miệng mũi, kéo cậu ta dậy: “Mau đi ra ngoài, hẳn là bén lửa.”

Trương Lộ Nghêu nghe thấy cả kinh, mau mau xuống giường, Từ Địch còn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Thư Kiệt thấy cậu ta còn có chút đờ người, bèn dùng sức dắt cậu ta chạy ra ngoài.

Lúc ba người chạy ra khỏi, nhà tranh đã bốc cháy, Thẩm Thư Kiệt nhanh chóng đánh thức nhân viên công tác, nhưng giống như Thẩm Thư Kiệt ban ngày đã nói trên núi không tiện cứu viện, thế nên trong lúc chờ giúp đỡ, một nhóm người chỉ có thể nhìn nhà tranh nhanh chóng cháy rụi.

Trương Lộ Nghêu nhìn nhà tranh bốc cháy, có chút xin lỗi nhìn Thẩm Thư Kiệt: “Anh Thẩm, cảm ơn anh, em với Từ Địch cư xử với anh như vậy, anh còn gọi tỉnh chúng em.”

Thẩm Thư Kiệt khẽ cười: “Mạng người quan trọng.”

Thẩm Thư Kiệt không phải lần đầu tiên trải qua hỏa hoạn, cậu lẳng lặng nhìn nhà tranh đang cháy trước mắt, đột nhiên cầm điện thoại lên, bây giờ đã hoàn toàn là hừng đông, cậu gọi điện cho Giang Hạo Phong, bên kia lập tức nhận, Giang Hạo Phong hơi khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại trễ như thế còn gọi điện?”

Thẩm Thư Kiệt nhìn ngọn lửa như quái vật vô tình cắn nuốt nhà tranh, nét mặt dường như mang theo một chút đau lòng, âm thanh của cậu nghe có điểm nghẹn ngào: “Giang Hạo Phong, năm đó lúc anh mang em đi ra khỏi cửa tiệm, lửa lớn như vậy, anh không sợ sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.