Dạ Vũ Thương Khung

Chương 71: 71: Ân Đình Đình Hy Vọng




Dạ Tử Lương ẩn nấp trên mái nhà chứng kiến một màn này làm hắn vô cùng kinh ngạc , lúc này Ân Đình Đình đã gác kiếm lên gần cổ hắn lập tức phi thân nhanh như cắt về hướng nàng lưỡi kiếm kề sát cổ , Ân Đình Đình tuốt mạnh thanh trường kiếm nhưng nàng cảm giác được trường kiếm như bị kìm hãm không để nàng điều khiển được.

Quay đầu nhìn lại phía sau chỉ thấy một bàn tay nắm chặt lưỡi kiếm của nàng mà bàn tay đó là của 1 thiếu niên có gương mặt mà cả cuộc đời này nàng không thể quên được, nàng tưởng như đang nằm mơ miệng nàng khẽ nói :

" Dạ công tử , ngươi là Dạ công tử thật sao ? "

Chỉ thấy thiếu niên kia mỉm cười nói :

" Là ta, Dương phu nhân nàng chưa báo thù đã muốn tự tử sao ? "

Ân Đình Đình nghe được giọng nói của hắn thì như tiểu hài tử vừa chịu ủy khuất gặp được cha mẹ , nàng oà khóc lao vào trong lòng hắn , Dạ Tử Lương đột nhiên bị nàng lao vào trong lòng oà khóc tim hắn bỗng đập nhanh hơn nhìn bàn tay đang chảy máu do nắm lưỡi kiếm ,lại nhìn sang bàn tay còn lại hắn vỗ nhẹ lưng nàng nói :

" Dương phu nhân đừng quá thương tâm đã có ta ở đây rồi "

Dương phu nhân nghe lời hắn thì trong lòng nàng cảm giác an tâm đến lạ , mọi chuyện từ lúc Ân Đình Đình ý định tự sát cho đến khi Dạ Tử Lương từ mái nhà phi thân xuống diễn ra như chớp mắt lúc này đám người Hạ Chí Minh cùng Dương Liệt mới phản ứng lại Dương Liệt tiến lên nói :

" Tiểu tử ngươi là ai mau buông phu nhân ta ra ? "

Ân Đình Đình trong lòng Dạ Tử Lương lúc này cũng nín khóc nàng đứng ra dùng đôi mắt căm phẫn nhìn Dương Liệt , vừa nãy là nàng quá xúc động mới nghĩ tới cái chết nhưng lúc này nàng đã tỉnh táo hơn nàng chỉ tay vào Dương Liệt quát lớn :

" Dương Liệt tên bỉ ổi nhà ngươi còn dám mở miệng , ta Ân Đình Đình ở đây xin thề nhất định sẽ giết chết ngươi báo thù cho người thân ta "

Dương Liệt cười nói :

" Tiện nhân một mình ngươi cũng muốn giết ta đúng là người si nói mộng "

Chỉ là Dương Liệt vừa nói xong Dạ Tử Lương đã đứng lên trước Ân Đình Đình nói :

" Nếu thêm cả ta thì thế nào hôm nay các ngươi 1 người cũng đừng hòng đi "

Lúc này Hạ Chí Minh mới nhìn rõ khuôn mặt Dạ Tử Lương hắn cười nói :

" Ha ha ta còn tưởng là ai hoá ra là tên tiểu tử nhà ngươi , nếu ngươi nấp trong Luyện Đan Công Hội ta còn e ngại nhưng hôm nay đã bước ra đây thì hãy để ta trả mối nhục lần trước đi "

Chỉ thấy trên tay Dạ Tử Lương xuất hiện Kim Cang Côn rồi bộc phát ra hoả linh lực phi thân tới trước mặt 2 người Hạ Chí Minh và Dương Liệt , miệng hắn nở một nụ cười lạnh :

" Nói nhiều vô ích "

Vung Kim Cang Côn đang được bao bọc trong hoả linh lực tới , 2 người Hạ Chí Minh cùng Dương Liệt không ngờ đến Dạ Tử Lương nói đánh liền đánh 2 người bọn họ lập tức bộc phát linh khí đánh chả, chỉ thấy Kim Cang Côn thế như trời giáng tiếp xúc với thanh đao của Hạ Chí Minh và trường kích của Dương Liệt , hai thanh nhị phẩm pháp khí như trứng chọi đã lập tức vỡ nát , trường côn không dừng lại đập mạnh vào ngực 2 người Hạ Chí Minh và Dương Liệt chỉ nghe một tiếng xương gãy thân ảnh 2 người bay như đạn pháo ngược về sau miệng bọn họ cũng điên cuồng phun máu khi ngã xuống đất thì nằm thoi thóp thở hiển nhiên ăn 1 côn của Dạ Tử Lương đã mất đi nửa cái mạng.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh cho đến khi kết thúc đám người Hạ gia như hoá đá khi thấy gia chủ cao cao tại thượng của bọn họ bị 1 tên tiểu tử dùng 1 côn đả thương , Ân Đình Đình lúc này cũng không tin được vào mắt mình lúc Dạ Tử Lương tiến lên trước mặt nàng, nàng còn đang sợ hắn gặp nguy hiểm nhưng bây giờ có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Dạ Tử Lương cười lạnh nhìn đám người Hạ gia quát :

" Nham Tượng Côn "

Chỉ thấy trên thân Kim Cang Côn nất ra dung nham nóng chảy và toả ra sức nóng bức người , không nói một lời chân Dạ Tử Lương loé lên ánh chớp bắt đầu lao vào đồ sát đám người Hạ gia , đám người Hạ gia thấy một màn này thì sợ vỡ mật nhao nhao chạy trốn , nửa canh giờ sau khắp nơi phủ thành chủ máu chảy khắp nơi hơn 300 người Hạ gia bị đồ sát số còn lại hơn 200 người may mắn chạy thoát ,Dạ Tử Lương cũng không thể đuổi theo đành bỏ qua hắn quay lại nhìn Hạ Chí Minh cùng Dương Liệt như chó chết nằm dưới đất hắn tiến đến trước mặt Hạ Chí Minh không nói một lời một côn đập xuống, đầu Hạ Chí Minh như dưa hấu bị đập nát máu văng tung toé , quay sang nhìn Dương Liệt ,Dạ Tử Lương sách tên này đến trước mặt Ân Đình Đình nói :

" Dương phu nhân tên này giao lại cho nàng "

Ân Đình Đình chứng kiến cảnh máu me này trong lòng nàng hơi run sợ lúc này nghe Dạ Tử Lương nói nàng mới tỉnh lại nhìn Dương Liệt trước mặt nàng nhặt trường kiếm dưới đất chỉ vào Dương Liệt nước mắt nàng không tự chủ được chảy ra nàng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra từ khi còn ở tiểu trấn cho đến nay chỉ thấy nàng cắn răng nhắm lại đôi mắt vung kiếm qua cổ Dương Liệt.

Sau khi giết chết Dương Liệt nàng quỳ xuống nói :

" Cha mẹ con gái đã báo thù cho các người "

Nói xong nàng lại khóc thêm nửa canh giờ, lúc này nàng đứng trước mặt Dạ Tử Lương hơi khom người nói :

" Dạ công tử đa tạ ngươi "

Dạ Tử Lương nghe nàng đa tạ thì nói :

" Dương phu nhân nàng không cần đa tạ dù sao ta cũng chủ ý giết bọn họ với lại nàng cũng là bằng hữu của ta , sao ta có thể bỏ mặc nàng được "

Ân Đình Đình nghe hắn gọi mình là bằng hữu nàng bỗng cảm giác trong lòng hơi mất mác nhìn lại bản thân mình nàng như suy nghĩ điều gì một lúc sau nàng như đã nghĩ thông nàng mỉm cười nhìn hắn :

" Đúng chúng ta bằng hữu vậy Dạ công tử sau này đừng gọi ta là Dương phu nhân nữa , ta xin giới thiệu lại ta là Ân Đình Đình công tử có thể gọi thẳng tên ta "

Dạ Tử Lương nghe vậy thì cười nói :

" Được vậy sau này ta không gọi là Dương phu nhân nữa mà sẽ gọi là Đình tỷ đi nhưng tỷ cũng không cần gọi ta là công tử này kia nữa cứ gọi ta là Tử Lương là được "

Dương phu nhân nghe vậy thì mỉm cười gật đầu :

" Được chúng ta quyết định như vậy "

Sau khi thống nhất 2 người cùng tiến bước ra khỏi phủ thành chủ, trên đường đi Dạ Tử Lương bỗng cảm giác bàn tay vừa nãy nắm trường kiếm đang được tiếp xúc với một lớp vải nềm mượt ,hắn nhìn xuống thì thấy Ân Đình Đình đang băng bó vết thương trên tay mình , Dạ Tử Lương để cho Ân Đình Đình băng bó xong thì nói :

" Đình tỷ ta có thể dùng linh dược khôi phục mà "

Ân Đình Đình nghe hắn nói vậy thì nhìn hắn trách móc :

" Đệ không muốn ta quan tâm thì thôi vậy "

Nói xong nàng hướng tay muốn tháo lớp vải ra , Dạ Tử Lương thấy vậy liền rụt tay lại cười nói :

" Đình tỷ ta chỉ là nói đùa "

Cả hai lại bước đi lúc này Dạ Tử Lương lên tiếng :

" Đình tỷ đã có dự định sau này chưa "

Ân Đình Đình nghe hắn hỏi bất giác đưa ánh mắt nhìn hắn nhưng lại như suy nghĩ điều gì nàng lắc đầu , Dạ Tử Lương thấy vậy thì nói :

" Hay là tỷ đến nhà ta đi "

Ân Đình Đình nghe vậy thì khựng lại khuôn mặt hơi ửng hồng miệng lí nhí :

" Sao có thể được "

Dạ Tử Lương như nhận ra lời nói của hắn không đúng thì cười nói :

" Tỷ đừng hiểu lầm nhà ta chính là thế lực do ta thành lập tên Thính Tuyết Lâu trên Hắc Cương Sơn "

Ân Đình Đình nghe hắn nói thì hơi thất vọng nhưng suy nghĩ lại nàng cũng không còn nơi nào để đi liền gật đầu đồng ý , đưa Ân Đình Đình đến một quán trọ Dạ Tử Lương nói :

" Đình tỷ ta có việc phải đi trước hẹn gặp lại trên Hắc Cương Sơn "

Ân Đình Đình nghe vậy thì gật đầu đồng ý nhìn bóng lưng Dạ Tử Lương biến mất trong lòng nàng thầm nghĩ :

" Nếu ta gặp được chàng sớm hơn thì quá tốt chỉ là bây giờ ta đã! "

Nhưng rất nhanh nàng lại tự nhủ :

" Chỉ cần được ở cạnh ngắm nhìn chàng là ta đã mãn nguyện rồi Ân Đình Đình đừng nghĩ nhiều nữa "

Nói xong nàng lấy lại tự tin nở một nụ cười đi vào quán trọ , còn Dạ Tử Lương sau khi cáo biệt thì hướng Trấn Hải Phái lao đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.