Đã Từng, Không Cách Nào Biến Mất

Chương 13: Xảo Nhi, là ngươi thay đổi




Hãn Lôi Lôi ngẩn người, cười nhạt chảy nước mắt,

“Xảo nhi, là ngươi thay đổi. Ban đầu chúng ta nói vĩnh viễn không chia cách, cũng nói muốn cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đùa bỡn, cùng nhau chơi đùa...... Nhưng ngươi lại vì một  nam nhân đoạt đi thân thể  trong sạch của ngươi cầu tình với ta. Trong mắt ta tại sao phải thoáng qua ác độc, lời nói của ta tại sao phải ác độc như vậy, ta vì cái gì lại tình nguyện hy sinh tính mạng của nhiều người như vậy chỉ để muốn người đàn ông này nếu không cưới ngươi cũng cho ngươi danh phận không để người khi dễ. Chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Chúng ta đã nói qua: không điệu bộ, là cái gì chính là cái đó, không che giấu, không tô son trát phấn, cho nên ta chưa bao giờ làm bộ với ngươi. Ta nói như vậy với hắn, đơn giản muốn để cho ngươi có thể sống những ngày thật tốt, ngươi thật không biết sao? Ngươi không phải là người hiểu ta nhất sao? Xảo Nhi! Người thay đổi là ngươi, ngươi vì người đàn ông này, quên mất lời hứa của chúng ta, quên mất ta mặc dù thích mạnh miệng nhưng không thật sự bắt mệnh người chơi, quên mất ta coi ngươi là thân tỷ tỷ,...... Xảo nhi, người thay đổi là ngươi. Ngắn ngủn mấy ngày, ngay cả ta cũng không rõ tại sao ngươi phải biến thành như vậy. Là hắn che mắt ngươi,hay là...... Ngươi đã chán ghét ta?” Ngây ngốc cười khổ, Hãn Lôi Lôi xoay người rời khỏi Xa Vân điện.

Mị Nguyệt Uyển

“Lôi Lôi, ngoan ngoãn nào, đừng khóc. Khóc sẽ thật xấu xí. Xảo Nhi kia không tốt, sau này vẫn còn có ta bên nàng a! ~” Diệp Hạo Vũ mỉm cười ngồi bên cạnh Hãn Lôi Lôi, an ủi  vuốt lưng ngọc nhấp nhô bất định.

“Hạo Vũ...... Không phải là lỗi của ta, thật không phải là lỗi của ta a. Nhưng Xảo Nhi thay đổi rồi, nàng thật sự thay đổi......” Trong tròng mắt của Hãn Lôi Lôi  hàm chứa nước mắt trong suốt. Dưới ánh trăng  chiếu rọi  có vẻ mông lung nhu tình vạn phần.

“Lôi Lôi ngoan. Đừng nữa nghĩ  đến Xảo Nhi là ổn rồi. Nàng ta không đáng giá để nàng như vậy. Đừng khóc, vì một người như vậy khóc,thật không đáng giá.”

“Ta......”

“Khởi bẩm Vương gia.” Nguyệt Kỵ phi thân đến.

“Nói.” Diệp Hạo Vũ âm thầm cau mày.

“Hoàng thượng nói có chuyện gấp muốn ngài hỏa tốc đến Xa Vân điện.”

” Lôi Lôi, nàng ngồi thêm một lúc cũng nên vào thôi, tránh bị phong hàn... Ta đi trước một lát.” Diệp Hạo Vũ thoáng nhìn Hãn Lôi Lôi, lúc này mới rời đi.

Đối diện với ánh trăng trên bầu trời xinh đẹp, nước mắt ở trong hốc mắt Hãn Lôi Lôi vẫn vô tình lưu chuyển. Nàng thật là thống khổ, thật khó chịu, trong lòng giống như có cái gì ngăn cách. Hảo buồn bực, hảo buồn bực! Buồn bực làm nàng khó hô hấp, buồn bực làm ngực nàng muốn phát tiết.

“Hô! ~” Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá xanh trên cây phát ra âm vang‘ào ào’. Trong chốc lát, một nam tử  bạch y đã đứng ở trước mặt nàng. Thân mình nhẹ cúi xuống, sờ sờ mái tóc nhu thuận của nàng. Cực kỳ ưu nhã đứng trước Hãn Lôi Lôi, nhưng trên mặt lại là một bộ tâm bất cam tình bất nguyện, đô môi nói:

“Bả vai cho ngươi mượn luôn đó. Nhớ! Không cần đem nước mũi nước miếng lau vào đó......”

“Oa! ~ ô ô ô...... Ô...... Ô ô...... Ô! ~” Khi hắn sờ tới mái tóc mình thì nước mắt  của Hãn Lôi Lôi không có tiền đồ liền rớt xuống. Trên người của hắn, có một cổ hương cỏ nhàn nhạt làm nàng an tâm.

“Ách......” Viêm Bân ngẩn người, ngay sau đó liền trở tay ôm lấy nàng, khẽ nói:

“Muốn khóc thì cứ khóc đi. Chớ nén, nếu không sẽ bị bệnh mà ta trị không được. Bằng không hiện tại ngươi móc tiền túi cho ta đi học y, như vậy tương lai ngươi bị tật bệnh gì rơi trúng thì trong người ta lúc đó cũng không đến nỗi nhanh chóng bó tay rồi! ~”

“Phốc! ~” Hãn Lôi Lôi bật cười, người này, đến lúc nào rồi  còn có tâm tình nói giỡn?

“Ơ, không tệ đó. Xem ra Bản công tử ngoại trừ giết...... Ách, săn giết động vật cũng không phải chỉ có hai bàn tay trắng  nha. Xem đi, còn làm cho một mỹ nhân đặc biệt phải tức cười, ngươi nói xem, không phải nên thưởng ta thứ gì sao?”

“Ha ha. Đúng vậy a, nên thưởng, liền phần thưởng cho ngươi một danh hiệu thật lớn bằng miệng thôi.” Hãn Lôi Lôi toét miệng cười một tiếng, kéo xiêm áo Viêm Bân xoa xoa nước mắt liền ngồi dậy.

“Di! ~ Thật bẩn đó! ~ Thiệt là, bộ y phục này của ta dùng tơ lụa thượng đẳng  chế thành, sau đó chọn ngưới khéo tay làm ra,lại bị ngươi lau như vậy...... Ai, cũng không nói nhiều làm gì, ngươi cứ bồi thường cho ta 50 vạn lượng là đủ.” Không đợi Hãn Lôi Lôi cãi lại, Viêm Bân liền nói tiếp:

“Xem bộ dạng ngươi chẳng khác khất cái thì nhất định không bồi thường nổi rồi. Bản công tử tâm địa thiện lương, chỉ cần ngươi gả cho Bản công tử làm vợ sẽ xem như thông qua chuyện này. Ngươi thấy thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.