Anh liếc mắt nhìn cô, nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, cô rùng mình co rụt người lại, bàn tay vô thức kéo tấm chăn mỏng che đi cảnh xuân đang lấp ló, không dám ngẩng đầu nhìn anh, líu nhíu trả lời:
- “Đêm khuya rồi, chắc giờ này mọi người đang ngủ, tôi không muốn gọi điện làm phiền, sáng sớm ngày mai tôi sẽ làm giấy tờ nhập viện”
- “Tùy cô!”
Nói xong anh quay lưng bước đi không thèm ngoảnh đầu lại, mỗi bước đi mạnh mẽ của anh như nện trực tiếp vào lòng cô vậy, đau lắm… nhưng cô biết mình đáng bị như vậy. 8 năm rồi, anh có nhớ cô không? Còn cô thì vẫn nhớ anh da diết, không ngày nào là không nhớ đến anh. Đã từng dặn lòng rằng không được phép nhớ nữa, nhưng những lúc rảnh rỗi, cô lại bất giác mà nhớ tới quãng thời gian hai người ở bên nhau, cũng chính những kí ức đó đã làm động lực để cô cố gắng sống đến tận bây giờ. Những lúc mệt mỏi tưởng chừng như không vực dậy được nữa, cô lại nhớ tới giọng nói của anh, ánh mắt, nụ cười của anh, như vậy cô lại có sức mạnh mà đương đầu với thế giới chông gai trước mặt.
Người ta nói đúng, lúc ốm đau là lúc con người ta yếu lòng nhất, mong muốn nhận được sự quan tâm từ người mình yêu nhất, quả không sai, dẫu biết là hành động của anh như vậy là đáng đời cô, nhưng cô vẫn không kìm được, muốn nhìn anh nhiều thêm một chút, muốn ở cạnh anh lâu thêm một chút, chỉ một chút thôi, cho dù anh có mắng, có đay nghiến cô cũng được, chỉ cần có anh ở bên thôi.
Cô nằm quay lưng lại với cửa phòng bệnh, lặng lẽ rơi nước mắt, đây có lẽ là kết cục tốt nhất cho cô rồi, nghĩ xong, cô gạt nước mắt, mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ, ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi, bị cơn đau hành hạ cộng thêm việc gặp lại anh nữa, cô kiệt sức rồi.
Cơn mưa đêm hôm đó rất lớn. Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ kéo cô trở về ngày mưa trong buổi học năm lớp mười hai ấy. Cái năm định mệnh của cô.
Cô và anh là bạn cùng bàn, cô yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ khi nhìn thấy anh, cô quyết tâm phải theo đuổi bằng được anh để làm bạn trai mình. Vì vậy cô đã mạnh dạn, mặt dày tiếp cận anh, lẽo đẽo theo sau anh như một cái đuôi vậy, cô không quan tâm ánh mắt của người khác nhìn mình như thế nào! Cô chỉ biết nếu cô đã thích thì sẽ theo đuổi.
Cánh cửa sổ thủy tinh trong lớp học được đóng lại, cũng lờ mờ chiếu lên gương mặt Mạc Phong, cô đang ngơ ngẩn, mải mê ngắm nhìn góc nghiêng khuôn mặt của anh thì bất ngờ bị cô giáo gọi tên:
- “Hạ Vy từ nãy đến giờ em có nghe bài giảng không vậy?”
- “Có ạ!”
- “Em có chép bài không?”
- “Có ạ!”
- “Đưa lên đây cô xem?”
Cô giật mình nhìn xuống quyển vở ghi chép chi chít chữ của mình, cười ngượng ngùng không muốn đưa ra.
Chiếc váy đỏ rực của giáo viên dạy Địa đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, cô giáo tức giận, giật lấy quyển vở của cô rồi đọc to lên:
- “Trái Đất chuyển động nhanh hơn khi đến điểm cận nhật. Tim em cũng tương tự như thế khi được đứng cạnh bên anh.”
- “Trái Đất có cực Nam và cực Bắc. Còn em chỉ có một cực, đó là cực yêu anh.”
- “Trái Đất tuy rất lớn nhưng tim em lại rất nhỏ và nó chỉ có thể chứa được mỗi mình anh thôi.”
- “Em có thể không giàu, nhưng tình yêu của em dành cho anh có thể rộng lớn như diện tích của Liên Bang Nga, nhiều như dân số Trung Quốc, đa dạng như tài nguyên của Mỹ La-tinh và độc nhất như dầu mỏ ở Trung Á.” ………
Giáo viên đọc rất khoa trương, các bạn khác thì cười ngặt nghẽo, chỉ có một mình Mạc Phong ngồi bên cửa sổ là vẫn yên lặng đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
- “Hạ Vy, nếu Địa Lí mà em cũng giỏi như em viết văn thơ vậy thì chắc chắn điểm cuối kì của em sẽ không bao giờ dưới trung bình đâu“
- “Nếu như giỏi Địa Lí mà em có thể theo đuổi được Mạc Phong thì chắc chắn không cần cô nói, em cũng tự tin em đạt luôn giải quốc gia” cô lè lưỡi cười nhìn cô giáo đang tức giận .
Cô giáo chỉ tay vào cô quát lên:
- “Hạ Vy, em ra ngoài đứng cho tôi.”
Cô hiên ngang đi ra ngoài đứng, ngoài hành lang mưa hắt vào ướt hết quần áo, nhưng đó không quan trọng, cô không để ý, vẫn vui vẻ nghiêng đầu nhìn về phía lớp học nơi có Mạc phong đang ngồi chăm chú nghe giảng, anh cũng không thèm để ý đến ánh mắt đắm đuối của cô.
Cô cảm thán: “Đúng là người đàn ông mình theo đuổi, sao lại có người đẹp trai đến như thế? Chỉ ngắm một chút đã đỏ mặt chân run như vậy rồi” nghĩ vậy, cô nở nụ cười trong sáng lặng lẽ ngắm nhìn Mặc Phong .
Nhưng mà tại sao? Tại sao lại không thấy Mạc Phong và các bạn đâu nữa…
Giáo viên dạy Địa mặc chiếc váy màu đỏ đột nhiên biến thành gương mặt của chú quản gia. Chú ấy đến với khuôn mặt dính đầy nước mưa, nói với cô rằng công ty của bố cô phá sản rồi.
Đêm hôm đó, cô và bố mẹ kéo theo hai chiếc va li cũ đứng trong cơn mưa lớn không có một bóng người. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được thế nào là lòng người lạnh như tro tàn, bị gió thổi bay không còn sót lại gì cả.
Cảm giác này còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần lúc cô nhìn thấy Mạc Phong tan học rồi cùng đi về nhà với cô gái xinh đẹp khác.
Trong đêm mưa lạnh thấu xương ấy, nỗi lòng thiếu nữ về Mạc phong cũng giống như tia chớp lóe lên trong đêm tối.
Sau khi tia chớp vụt tắt thì sẽ chìm sâu vào đêm đen vô tận.