Trong một quán Bar nổi tiếng của Thành phố, một cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm, chiếc váy hai dây màu đen bó sát làm tôn lên đường cong cơ thể hình chữ S, vừa quyến rũ vừa nóng bỏng. Váy quá ngắn không thể che hết bộ ngực no đủ cùng đôi chân thon dài của cô, bộ dáng hững hờ nửa che nửa lộ khiến bao người không thể rời mắt. Cô tự tin sải bước trên một đôi cao gót màu đỏ chót, mỗi bước đi đều uốn éo như rắn không xương, miệng ngọt ngào nở nụ cười lả lơi đến từng bàn. Cô là khách quen ở đây, hầu như ai cũng biết cô là nhân viên bán bao cao su, chỉ bán hàng, không bán thân. Khách ở đây đều là người có tiền, chịu ăn chịu chơi, mỗi lần chỉ cần cô uống rượu cùng họ cũng có thể giúp cô bán được rất nhiều hàng.
Tửu lượng của cô rất tốt, uống được rất nhiều rượu, đây đều là kinh nghiệm mấy năm bán bao cao su của cô, chỉ cần làm họ vui vẻ, họ mua hàng, thì phải uống bao nhiêu rượu cô cũng chịu.
Cô làm việc bạt mạng, uống rượu như uống nước lọc, không phải cô không say, mà là không thể say, cũng không phải cô không mệt mỏi…mệt chứ, nhưng nghĩ đến cảnh nợ nần chồng chất, hàng tháng không có tiền trả nợ, lại bị bọn vay nặng lãi tìm đến nhà đập phá, ý chí của cô lại ép mình phải vực dậy, cô không được gục ngã, cô ngã rồi vậy bố mẹ cô phải làm sao?.
Hôm nay cô uống khá nhiều rượu, bụng hơi quặn đau, từ trước tới nay vẫn thường xuyên bị như thế, uống một ít thuốc hoặc cứ để vậy, nó sẽ tự khỏi thôi, cô đã quá quen rồi, nên cũng không thèm quan tâm.
Dù sao…cũng không chết được.
Bước vào khu vực phía trong, đây là khu vực VIP, ánh đèn mờ mờ, ảo ảo không nhìn rõ mặt người, ở đây như vừa mới sảy ra một trận thác loạn vậy, cả nam lẫn nữ đều quần xộc xệch, có người trên cơ thể hầu như không còn có mảnh vải che thân, cũng có người chỉ còn bộ đồ lót đã cởi hơn nửa, như đã nhìn quen, cô nhẹ nhàng lướt qua, bắt đầu công việc mời chào hàng ngày của mình.
Không ai có thể nghĩ được sẽ có một ngày cô lại có thể đi vào những nơi như thế này, làm công việc như vậy mà không có một chút xấu hổ, đến bản thân cô cũng không nghĩ mình sẽ đi đến bước đường này. Nhưng mà đây là công việc kiếm được nhiều tiền nhất, điều quan trọng hiện nay là tiền, nên cô không có sự lựa chọn khác, cô cần tiền... rất nhiều tiền… cực kì cần tiền, cuộc sống của cô… không có sự lựa chọn.
Đúng vậy, cô gái ấy không phải ai khác, chính là Hạ Vy, một cô gái từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhưng vào năm 18 tuổi, công ty bố cô bị phá sản, bán hết của cải vẫn còn thiếu rất nhiều nợ, cú sốc quá lớn, khiến bố cô sa sút tinh thần, ngày ngày uống rượu giải sầu, say rồi lại quay về đánh đập hai mẹ con cô, nhưng cô không trách, cô thương bố, vì ông đã phải chịu rất nhiều áp lực, bố cô đã quá mệt mỏi, và ông chọn cách say để quên những đi áp lực của cuộc sống đang đè nặng trên vai mình.
Còn mẹ cô từ khi gia đình gặp chuyện, bà đã khóc rất nhiều, đến nỗi chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà già đi cả chục tuổi. Sức khỏe mẹ vốn yếu, không thể làm việc nặng để kiếm tiền, nhân lực còn lại chỉ dựa vào mình cô, đứa con gái được bố mẹ yêu thương chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, tay không dính hạt bụi. Từ một thiên kim tiểu thư không lo cơm ăn, áo mặc, những tưởng cứ tiếp tục như vậy cho đến khi học xong đại học sẽ tìm một mối hôn sự môn đăng để kết hôn, sinh con, rồi ở nhà chăm sóc cho chồng con như mẹ của cô, sống cả đời vinh hoa phú quý, … nhưng cuộc đời thật biết trêu ngươi, cô của bây giờ vẫn lụa là gấm vóc, vẫn tiệc tùng suốt đêm, nhưng không còn là một cô gái ngây thơ không hiểu sự đời, luôn tùy hứng, được gia đình cưng chiều, người người ngưỡng mộ nữa. Cô bây giờ là một cô gái sành sỏi, dẻo miệng, giỏi lấy lòng người khác, cô đã thay đổi, …phải… thật sự thay đổi rồi.
Đang mải suy nghĩ, bỗng có một cánh tay vươn ra nắm lấy cái eo nhỏ của cô, giật mình quay đầu lại, một tên bụng phệ béo tròn, nở nụ cười nham nhở, hàm răng ố vàng vì hút thuốc quá nhiều, trên người sặc mùi nước hoa trộn lẫn mùi tạp nham của rượu, của thuốc lá, khiến người khác buồn nôn.
- “Giám đốc Nguyễn lâu quá không gặp ông!"
Cô nở nụ cười chuyên nghiệp vừa chào hỏi vừa lặng lẽ dời bàn tay đang làm trò ra khỏi người.
- “Tiểu Vy à? Hôm nay bán được nhiều không?”
- “Sao? Giám đốc Nguyễn có muốn ủng hộ tôi mấy hộp không? ở đây có tất cả các loại, đều rất kích thích, nhiều mùi hương đang được ưa chuộng như: dâu tây, việt quất… đảm bảo sẽ giúp giám đốc Nguyễn có một đêm thật thỏa mãn.”
- “Haha… kích thích hay không …còn phải nhờ Tiểu Vy hướng dẫn…có phải không? … hử?” bàn tay ông lại không an phận lần mò đến cặp mông của cô…định bóp một cái, nhưng may thay Hạ Vy tránh được, mỉm cười:
- “Giám đốc Nguyễn anh nhìn xem, xung quanh đây biết bao em xinh tươi đang chờ được anh để mắt đến, một cô gái như tôi làm sao xứng đáng với giám đốc Nguyễn, anh nói có phải không?”
- “Haha … nhưng tôi chỉ muốn em!”
- “Anh lại đang đùa tôi rồi" cô liếc mắt, chỉ đại về 1 hướng:
- “Anh nhìn xem, bao nhiêu ánh mắt thù địch đang hướng về phía tôi kìa, tôi vẫn còn muốn sống thêm thời gian nữa”.
- "Thôi được rồi, tôi còn không hiểu cô sao?" anh thu lại nụ cười, anh nói tiếp:
- “Như vậy đi, cô uống hết chai rượu này, chỗ hàng này của cô tôi mua hết, thế nào?”
Cô nhìn chai rượu Whisky trên bàn không trần trừ, liền sảng khoái gật đầu:
- “Được, cứ như vậy đi! Cảm ơn Giám đốc Nguyễn trước nhé!”
Sau một hồi nói chuyện, cuối cùng vị giám đốc này cũng mua hết số bao cao su còn lại của cô trong đêm nay. Người đàn ông này, tuy nói không đứng đắn, nhưng cũng thuộc loại không thích làm khó người khác, cô được làm ở đây lâu như vậy mà không xảy ra chuyện gì một phần cũng nhờ ông giúp đỡ. Ông ta thích cảm giác chinh phục người khác, không thích bị ép buộc, cô biết ông ta thích cô, cũng chỉ vì bản thân chưa từng lên giường với người ai, chưa có ai tán tỉnh được cô, vì vậy, mới nổi lên sự tò mò và ý chí muốn chinh phục của những tên đàn ông trong đây. Tất cả cô đều biết, nhưng không sao hết, miễn là có tiền, còn lại cô không quan tâm.
Thở dài một hơi, hôm nay bán được hết hàng sớm hơn mọi ngày, cô quyết định sẽ về sớm 1 hôm để nghỉ ngơi, mỉm cười bước vào nhà vệ sinh tẩy trang, cô ghét mùi phấn, ghét khuôn mặt lúc nào cũng trát cả tấn phấn lên mặt, nhưng vì yêu cầu công việc, cũng để cho bản thân trông chín chắn hơn thì không còn cách nào khác.
Sau khi tẩy trang xong cô ngẩng đầu ngắm mình trong gương, một khuôn mặt sạch sẽ, trắng ngần của một cô gái 26 tuổi, với khuôn mặt này không ai nghĩ cô sẽ phải lăn lộn trong cái nơi hỗn tạp này, nhưng đây lại là nơi cô ra vào còn nhiều hơn ở nhà!.
Đôi lúc cô nghĩ, thật ra cô là người như thế nào? Đâu mới là cô thật sự?
Là một cô gái lẳng lơ? Bất chấp vì đồng tiền? Hay vẫn là một cô gái bé nhỏ, cần được yêu thương, che chở… vẫn còn khao khát tình yêu của anh?.
Cô cười khẩy, rút trong túi ra một bao thuốc, bên trong chắc chỉ còn tầm 5-6 điếu thuốc, cô rút ra một điếu, lại lục lọi trong túi lấy ra một chiếc bật lửa màu đỏ, bàn tay hành động như một thói quen… "Tách"… Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay một cách điêu luyện, nhanh chóng đưa lên miệng, hít mạnh một hơi, sau đó nhả ra một làn khói màu trắng…tự ngắm nhìn mình trong gương:
- “Ừ, thật xinh đẹp, một cô gái không thuộc về ai…à không phải…Cô, không đáng để thuộc về ai, Ha ha ha!”
Đúng vậy, cô không xứng để được yêu thương, không còn xứng đáng với tình cảm của anh dành cho cô nữa, tình yêu anh dành cho cô quá tốt đẹp, khiến cô không nỡ vấy bẩn nó, không dám suy nghĩ về nó dù chỉ 1 phút cũng không được.
Liếc mắt nhìn vào gương… nở nụ cười…cô chính là hiện tại.
Đột nhiên cơn đau bụng lại nhói lên khiến cô nhíu mày, tự dặn lòng lát nữa phải vào hiệu thuốc mua ít thuốc giảm đau mới được, nhưng cơn đau càng ngày càng gay gắt, khiến cô không thể đứng thẳng được, một tay ôm bụng, tay còn lại cố gắng chống đỡ lên trên thành rửa tay, cơ thể vì bị quặn đau mà gập người lại, mồ hôi lạnh toát ra, cơn đau khiến cô không thể thở được, đầu có cảm giác choáng váng, trước mắt mờ dần, rồi chìm vào bóng tối…