Xuyên thấu qua ánh sáng hôn ám mờ ảo, Vân Đóa từ xa đã thấy chiếc váy ngắn ô vuông của chị họ. Chị họ đang ở cạnh một người đàn ông, một tay bị xách lên.
Vân Đóa hoảng hốt, theo bản năng mà hô lớn: "Anh buông tay!"
Cô vừa hét vừa lao về phía trước trên đôi giày cao gót mười phân, "Anh làm gì vậy!"
Đến lại gần, nhưng người đàn ông cao lớn trước mặt giống như một bức tường sắt, Vân Đóa đột ngột bị đẩy lùi về phía sau.
Sự sợ hãi chiến thắng cả tính tình nhát gan, trước tiên cô cố hết sức bình tĩnh kéo chị họ ra phía sau lưng mình.
Trần Hi ơi là Trần Hi, sau này chị vẫn là nên uống trà sữa đi!
Vân Đóa cố kiềm chặt đôi chân mảnh mai đang run rẩy của chị họ, một mặt còn ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông kia, cố gắng xây dựng hình tượng "Tôi đây rất dữ dằn."
Người trước mặt thân hình cường tráng, khí chất áp bách không hề giả vờ. Khuôn mặt rất điển trai nổi bật cùng mái tóc ngắn gọn gàng.
Từ trước đến giờ Vân Đóa rất ít khi gặp được người nào để kiểu tóc ngắn củn mà lại đẹp trai như thế này, còn lộ ra vẻ lạnh lùng nam tính.
Vóc dáng anh ta rất cao, nét mặt thâm trầm ẩn ẩn trong ánh sáng sắc lạnh của quán bar, nhìn không rõ lắm, nhưng hai đường đứt đoạn sắc lẹm trên lông mày bên phải quả thực chói mắt.
Chậc, đoạn mi.
Tác phong cợt nhả.
Nhìn thấy đã biết không dễ chọc vào.
Vân Đóa lại nhìn nhìn cánh tay cùng cơ ngực phập phồng của anh ta bên trong áo thun, trong lòng càng cảm thấy hoang mang.
Nhưng lúc này cô nhất định không được nhát gan, nếu không mang Trần Hi đi được có khi chính cô cũng bị kéo đi theo.
Cô giơ tay lên, mấy đầu ngón tay mảnh khảnh theo giọng nói mà run lên một cách bất đắc dĩ: "Tôi đã báo cảnh sát rồi!"
Không biết có phải thấy cô phô trương thanh thế như vậy anh ta bị dọa hay không, mà Lệ Kiêu cứ đứng lặng im một chỗ, chỉ đưa mắt nhìn.
Lệ Kiêu cũng không biết chính mình bị làm sao, giống như anh bị trúng tà vậy, cứ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt. Mỹ nữ bảo bối làng quyền anh cũng gặp qua không ít nhưng vẻ đẹp của cô gái này không hề giống như vậy.
Đôi mắt bởi vì hoảng sợ mà trừng lớn, con ngươi không phải màu nâu sẫm như người châu Á mà là màu hổ phách nhạt hơn. Ánh đèn sặc sỡ trên nóc quán bar hắt xuống, đôi mắt ngập nước của cô gái như chứa những hạt thủy tinh long lanh, vừa chớp nhẹ sẽ tỏa ra quang điểm.
Con ngươi màu hổ phách đã rất đặc biệt, nhưng làn da trên cơ thể thậm chí còn hấp dẫn hơn. Dù là khuôn mặt khả ái trắng nõn hay bờ vai và xương quai xanh thanh tú đều không có một chút khuyết điểm nào.
Làn da bạch ngọc không tỳ vết, còn có thể nhìn thấy mạch máu ẩn ẩn dưới da, nhàn nhạt lộ ra vẻ phấn nộn.
Lệ Kiêu vô thức nhớ đến khối dương chi ngọc quý giá đang để ở nhà.
Ừm đúng vậy, tựa như dương chi ngọc.
Cũng giống quả mật đào, hồng hào xinh đẹp, nhẹ nhàng bóp một cái có thể bắn ra nước trái cây hương vị ngọt ngào...... *xỉu🤧
Lệ Kiêu nhất thời hoảng hốt, thẳng đến khi "mật đào" nhẹ nhàng "A" một tiếng đỡ lưng cô gái đang say rượu anh mới hồi phục tinh thần lại.
Cô gái say xỉn kia hiện tại có vẻ còn mất tỉnh táo hơn nữa, hoàn toàn mất đi ý thức cả người mềm nhũn. Cô gái nhỏ bên cạnh đỡ không được, mặt mày nhăn nhó trông như sắp ngã.
Lệ Kiêu đi về phía trước, vừa định đưa tay giúp đỡ một phen, không nghĩ tới tiểu mật đào liền né tránh anh ngay lập tức.
"Anh muốn làm gì?!" Tiểu cô nương hung hăng chất vấn, khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ đề phòng giống hệt mèo nhỏ đã bị kinh sợ, "Tôi, tôi đã gọi 110 rồi đấy!"
Lệ Kiêu: "......"
Lệ Kiêu nghĩ nghĩ đang muốn nói cho cô biết 110 đại khái sẽ không đuổi đến đảo Bali được, nhưng khi anh đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ say rượu lông mày khẽ nhíu lại.
"Cô ấy có lẽ đã uống thứ gì đó." Lệ Kiêu thấp giọng nhắc nhở, "Có thể là bị đánh thuốc."
Đôi mắt màu hổ phách của tiểu mật đào tròn xoe ngạc nhiên trong giây lát, nhưng sự ngạc nhiên ấy đã nhanh chóng bị thay thế bởi sự tức giận.
"Thuốc gì?" Cô lớn tiếng hỏi Lệ Kiêu, giống như mèo con xù lông giận dữ, "Anh cho chị ấy uống thuốc gì??"
Lệ Kiêu: "?"
Lệ Kiêu biết trong một chốc một lát sẽ không giải thích rõ ràng được, anh đi về phía trước một bước, muốn cùng hai cô gái đi ra ngoài.
Nhưng không đợi anh đến gần, Vân Đóa đã kinh hãi hét lên, nâng tay ngăn cản, cào anh một cái.
"Đừng tới đây a a!"
Lệ Kiêu hơi nghiêng đầu, trên cổ xẹt qua tia đau đớn rất nhỏ, chờ đến khi anh quay đầu lại, liền thấy tiểu mật đào đang dùng hết sức bình sinh mà kéo cô gái say mèm kia chạy ra bên ngoài.
Hai người phụ nữ tựa sát vào nhau, tư thế khập khiễng, dù vậy nhưng vẫn vô cùng có tinh thần "có chết cũng không chịu khuất nhục".
Tầm mắt anh dời xuống, thấy một bên gót giày của tiểu mật đào đã bị gãy -- hẳn là vì lúc nhảy dựng lên đánh anh.
Nữ hiệp cũng không để cho gót giày liên lụy đến mình, cô thật tiêu sái liền đem cả hai chiếc giày cao gót đá văng. Bàn chân trơn bóng để trần đi trên mặt đất, ngay cả khí lực lôi túm người bên cạnh rời đi cũng rất kinh người.
Trong khi bước đi, cô còn không quên ngoái lại cảnh giác theo dõi động tác của Lệ Kiêu.
Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn hai cô gái đi khỏi dãy hành lang ngoằn ngoèo, xiêu xiêu vẹo vẹo mà ra cửa.
Anh sờ soạng lên cổ mình một phen, nhẹ "a" một tiếng.
ĐM, còn dùng móng tay cào.
Cô gái nhỏ xuống tay cũng đủ ngoan độc.
Anh nhếch môi khẽ khịt mũi, âm thanh giống như tự giễu.
**
Khi trở lại ghế dài, mấy người đại diện ngoại quốc như keo dính đã biến mất không thấy tăm hơi. Chỉ còn lại ba bốn thanh niên trẻ tuổi uống có vẻ nhiều, cả một đám nghiêng ngả dựa vào ghế lô.
Thấy Lệ Kiêu trở về, bọn họ giãy dụa ngồi thẳng thân mình, mấy cặp mắt không hẹn mà cùng tập trung nhìn vào cổ anh. Dùng ánh mắt trao đổi vài lượt nhưng ai cũng không dám mở miệng trước.
Hai vết máu quá rõ ràng.
Cả bọn đều là "chúng tôi biết nhưng chúng tôi không dám hỏi."
Ngược lại, Lệ Kiêu dường như chả biết gì, vơ lấy đĩa hoa quả trước mặt và bắt đầu ăn. Mấy ánh mắt xung quanh anh đảo qua lại một hồi, cuối cùng mới có một thanh niên uống đến say mèm là Đỗ Bân Bân cợt nhã tiến đến trước.
"Kiêu ca, anh, anh này......" Từ Bân Bân nhìn về phía cổ anh ý bảo, "Bị người ta đánh sao?"
Lệ Kiêu giơ cánh tay lên, dùng cùi chỏ đẩy người về phía sau, "Cút."
Kỳ Lãng đem Đỗ Bân Bân "vớt lên", đánh vào ót cậu ta một cái, "Chỉ cần trước lúc uống rượu ăn hai viên đậu phộng, sẽ không say như thế này!"
Kỳ Lãng hướng về phía Lệ Kiêu mà nâng nâng cằm, tràn đầy vẻ tự hào, với ý tứ "Anh tôi rất lợi hại."
"Kiêu ca có thể bị người đánh sao!"
"Kiêu ca còn chưa bị ai đánh thế này!"
Lệ Kiêu cau mày, bất giác nhặt một cái đệm ghế ném về phía Kỳ Lãng, "Mẹ kiếp! Cậu cũng im đi!
Kỳ Lãng ôm đệm vào trong ngực. Anh ta nhìn vẻ mặt âm u của Lệ Kiêu, thầm nghĩ vị sư huynh này có lẽ tâm tình đang không tốt, chứ không vì sao lại cáu kỉnh như vậy chứ.
Kiêu ca không thể bị đánh, chỉ có anh ấy luôn đánh người khác.
Nhưng hai vết máu trên cổ từ đâu ra? Ai lại dùng móng tay cào khi đánh nhau?
Kỳ Lãng giật mình một cái, phản ứng lại.
Phụ nữ! Phụ nữ đánh nhau mới dùng móng tay!
Nhưng có người phụ nữ nào có thể dùng móng tay cào lên cổ Kiêu ca chứ?
Kỳ Lãng lại nhớ tới đêm nay có rất nhiều cô gái nối liền không dứt đến ghế dài tìm gặp Lệ Kiêu, rồi lại nghĩ tới mấy thanh âm ám muội trong buồng vệ sinh, anh ta nhẹ nhàng hít một hơi.
Sau đó lại liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lệ Kiêu.
Này mẹ nó...... mặt trời mọc ngược?
Kiêu ca anh ấy...... có phụ nữ!
Có thể cổ không bị trầy xước do đánh nhau, mà là lúc cô gái kai nhịn không được đưa tay cào...... Kỳ Lãng trong lòng chửi thề vài cái, chính mình tưởng tượng ra một hồi cảnh tượng phim người lớn...
Anh ta ôm đệm nhích lại gần, "Ai nha Kiêu ca, vừa rồi có phải anh...... Ách, anh ở buồng vệ sinh cùng....."
Lệ Kiêu nhìn Kỳ Lãng phun ra nuốt vào mấy lời, đã biết thừa trong óc tiểu tử này lại nghĩ đến mấy thứ linh tinh không sạch sẽ. Anh cũng không sốt ruột trả lời, mà hơi ngửa lưng ra ghế, mở rộng hai chân dài, lười biếng nheo mắt.
"Anh hỏi cậu, anh mới đi bao lâu?"
"A?" Kỳ Lãng sửng sốt một chút, "Hai mươi phút? Nửa tiếng?"
"Cho nên cậu nghĩ," Lệ Kiêu cong khóe miệng, tươi cười thâm sâu lại ra vẻ ẩn ý mà hỏi tiếp, "Anh đây "ngắn" như vậy sao?"
**
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Trần Hi tỉnh lại, Vân Đóa đã cùng cô tuyệt giao 2 giờ đồng hồ.
Trần Hi vội vàng xuất ra lời hay ý đẹp, lại lấy lý do bán thảm "Ở hôn lễ bị nhục nhã rất khó chịu", cuối cùng lại nói thêm "Chị sẽ mua cho em chiếc váy mà em thích." để làm mồi nhử, rốt cục Vân Đóa đang giận dữ cũng bắt đầu dao động.
Chiếc váy Trần Hi đề cập là chiếc váy lolita mới ra mắt có phong cách Cinderella, Vân Đóa vẫn luôn rất thích và đang định mua.
Cô rất thích váy, miễn nó đẹp thì đều yêu thích. Năm trước, Vân Đóa có đăng lên Bilibili một video về sườn xám cổ, bộ sườn xám đó là bà ngoại cô khi còn trẻ đã mặc, Vân Đóa 18 tuổi mặc một bộ sườn xám còn có tuổi đời lớn hơn cả mình, thế nhưng ngoài ý muốn lại rất vừa người. Sườn xám trang nhã thanh lịch tôn lên mái tóc đen và làn da tuyết trắng của cô gái, cả người giống như từ trong tranh bước ra, có sức quyến rũ rất đặc biệt.
*hong ngờ bộ mới này cũng làm nhớ tới Nghê tỷ nha
Sau khi video được đăng tải đã nhận được rất nhiều sự chú ý. Sau đó cô nàng lại tiếp tục đăng thêm nhiều video mặc sườn xám, mặc hán phục..., độ nội tiếng càng ngày càng cao.
Gần đây nhất, Vân Đóa đã thử sức với váy lolita đắt đỏ giá trên hàng vạn, nhưng bất ngờ video của cô lại trở nên vô cùng nổi tiếng, lượng truyền thông phá trăm vạn. Mặc dù mua một chiếc váy giá hàng vạn thật sự là "thịt đau", nhưng may mắn Vân Đóa không chỉ có thể kiếm lại được tiền vốn, mà còn kiếm thêm được một khoản học phí và tiền sinh hoạt. Cô sẽ nỗ lực bền bỉ để quay video và phát sóng trực tiếp, hiện thực hóa ước muốn trở nên giàu có chỉ trong một đêm.
Hiện tại Trần Hi lại ra giá hơn vạn để tài trợ, Vân Đóa đương nhiên là...... quyết định sẽ tha thứ cho chị ấy.
Trần Hi vốn đã tính toán sau hôn lễ sẽ ở Bali hưởng tuần trăng mật, nhưng hiện tại trên đầu cô lại xanh một mảnh thảo nguyên, nên liền lôi kéo em gái ở lại Bali vài ngày cho khuây khỏa.
"Chúng ta đi xem cái này nhé?" Trần Hi nâng ngón tay chỉ vào một biển quảng cáo lớn, bên trên có viết "boxing".
Tại Đông Nam Á diễn ra rất nhiều trận đấu quyền anh lớn nhỏ, nhiều du khách cũng coi việc xem các trận đấu quyền anh này là một hạng mục không thể bỏ qua khi đến nơi đây du lịch.
Vân Đóa cũng không muốn nhìn người khác đánh nhau, cô không lưu tình chút nào mà chọc thủng tâm tư của chị họ, "Chị chính là muốn đi ngắm trai đẹp thì có."
Trần Hi bình thản nói thật: "Không chỉ muốn ngắm, còn muốn lên giường luôn!"
Vân Đóa: "...... "
Nhờ chị họ mặt dày thuyết phục, cuối cùng hai người cũng mua vé đi xem.
Nơi thi đấu boxing này tọa lạc tại địa điểm hoàng kim nổi tiếng. Phía bên ngoài là cấu trúc hình cung tròn rất lớn, tầng 1 và tầng 2 là khán đài, võ đài quyền anh ở giữa hình vuông, được bao quanh bởi những sợi dây đài màu đen. Trên màn hình lớn đang hiển thị thông tin của các tuyển thủ thi đấu đêm nay.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, nhưng khán đài đã đông nghịt người, nơi nơi đều là tiếng người ồn ào ong ong. Vân Đóa nhìn số ghế, đi lên khu vực VIP trên tầng hai.
Cô và Trần Hi nghiêng thân mình đi ngang qua những người đã ngồi trước và ngồi xuống ghế một cách vô cùng khó khăn.
Vân Đóa vươn tay vuốt lại tóc mái trước trán, qua kẽ tay cô bỗng phát hiện người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình một cách chăm chú. Theo bản năng quay đầu, khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau, Vân Đóa lập tức giật mình.
Mái tóc gọn gàng, dung mạo soái khí, đường nét khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, còn có hai đường cắt ngang lông mày thật sắc bén--
Là người đàn ông ngày đó ở quán bar.
Hơi thở của cô nháy mắt ngưng trệ.