*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Vân Đóa vội vội vàng vàng chạy đi thậm chí còn không kịp thay váy phù dâu và giày cao gót ra. Cô lên một chiếc taxi, báo địa chỉ của một quán bar bằng tiếng Anh, rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Bên kia điện thoại nhao nhao ầm ĩ, Vân Đóa chỉ có thể đề cao giọng: "Chị đang ở đâu đấy! Dì nhỏ sắp phát điên rồi!"
"Chị đang ở "Khoái lạc" hahahaha!" giọng nói của Trần Hi vừa nghe đã biết là đang không tỉnh táo, "Hôm nay chị sẽ uống rượu ngon nhất, trang điểm đẹp nhất, lên giường với người đẹp trai nhất hahaha!"
Vân Đóa vừa nghe đến đây huyệt thái dương bỗng chốc giật giật, "Chị điên rồi sao!"
Trần Hi nổi điên nhưng vẫn cố nói chuyện ra vẻ đúng lý hợp tình: "Thế nào, có người tệ bạc với chị, chị không thể tệ bạc với người khác sao!"
Vân Đóa: "......"
Vân Đóa hiểu được, người chị họ của cô đây là hoàn toàn bị kích thích rồi.
Trần Hi cùng bạn trai yêu đương ba năm, hôm nay hai người ở đảo Bali này tổ chức hôn lễ. Tình tiết thật sự cẩu huyết giống mấy bộ phim truyền hình chiếu lúc tám giờ, chú rể đã bỏ chạy với một người phụ nữ khác trong đám cưới!
Hiện trường lúc ấy là một mảnh hỗn loạn, chờ Vân Đóa bình tĩnh lại đã không thấy chị họ đâu, chỉ nhận được một tin nhắn Wechat là địa chỉ quán bar, chị họ dặn dò không được nói cho ai khác.
"Chị đừng làm xằng làm bậy!" Vân Đóa nói to vào điện thoại, "Chờ em đến ——"
Trần Hi mới ợm ờ được một câu "Chị không", liền cúp điện thoại.
Vân Đóa im bặt. Cô nghe thấy âm thanh bên kia đầu dây, đoán chắc không khí quán bar tựa hồ đang rất sôi động, lên nhạc ầm ĩ. Cô nâng tay gác trán, có chút tuyệt vọng nhắm hờ mắt lại, sau đó lại nói với tài xế lái xe nhanh chút.
Tài xế bị thúc giục có chút bực mình đang muốn nói gì đó, nhưng khi tầm mắt lướt qua gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt của cô gái ngồi sau, lông mày anh ta lập tức giãn ra —— cô gái trẻ mặt mày như tranh vẽ, một đôi mắt hạnh long lanh rất xinh đẹp, làn da lại trắng nõn cùng với chiếc váy dài màu tím khói đang mặc trên người, thực sự trông giống như tiên nữ hạ phàm. Thật giống!
Nhìn thấy khuôn mặt như vậy, ai có thể tức giận được cơ chứ.
Rốt cuộc một cước chân ga vượt tốc, tài xế cũng đưa Vân Đóa đang vô cùng sốt ruột đến nơi để cứu vớt người chị họ không tỉnh táo, đang sắp sửa sa ngã của cô.
Ngồi trên xe Vân Đóa tùy ý lướt web, phát hiện quán bar Trần Hi nói cũng là địa điểm rất nổi tiếng —— nhưng cũng không phải danh tiếng tốt gì cho cam, nếu ở Trung Quốc phỏng chừng sớm đã bị cấm cửa, nhưng ở đảo Bali này, nó vẫn tồn tại thậm chí còn thu hút rất nhiều khách du lịch.
Vân Đóa xuống xe, thấy trước cửa quán bar có 7 8 người say xỉn, còn có mấy người ăn mặc hở hang thiếu vải bao gồm cả phụ nữ và...... đàn ông.
Cô kéo tà váy tím lên, cẩn thận đi lách qua đoàn người, lúc đi ngang họ cô vô tình nghe được tiếng phổ thông chuẩn.
Là giọng nói trầm thấp rất từ tính của một người đàn ông đang cúi đầu: "Hai vạn? Lão tử không cần!"
Trong lòng cô kinh ngạc, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Người đàn ông đang gọi điện thoại kia rất cao lớn, trong bóng đêm lờ mờ cũng có thể nhìn ra ngoại hình anh ta không tồi.
Nhưng mà, hai vạn cũng quá đắt đi!
Đây là gì chứ? Vịt hoàng kim sao? (Con vịt = trai bao)
**
Lệ Kiêu dập điện thoại, nhẹ cười giễu một tiếng, mày kiếm nhíu lại. Anh cất điện thoại lại vào túi, thản nhiên quét mắt nhìn chung quanh. Ngay lập tức, ánh mắt của mấy người phụ nữ gần đó như xúc tu dày đặc đều hướng về phía anh.
Vẻ ngoài của người đàn ông này thật sự xuất chúng. Xương mày nổi rõ nối với sống mũi cao thẳng, sau đó là khuôn hàm rõ ràng, đường nét hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc. Đôi mắt sắc bén lạnh lùng sâu hun hút dưới hàng mày kiếm. Phần cuối lông mày bên phải còn cạo hai đường thật sắc rất dễ thấy, nhìn qua có chút lưu manh.
Gương mặt trẻ trung soái khí quả thật rất xứng với thân hình nam tính cao ráo lực lưỡng của anh ta. Ngực và cánh tay rắn chắc bị bao vây trong chiếc áo phông đen, đường cong cơ thể cường tráng tỏa ra sức lực mười phần, mang lại cảm giác rất ngỗ ngược và dã tính.
Người đàn ông như vậy, yết hầu chỉ cần nhẹ nhàng trượt một chút đều sẽ tràn ra hormone nam tính, loại phụ nữ nào cũng sẽ chống chọi không nổi. Mặc dù trên mặt anh không toát ra chút "Ý tứ" nào, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc mấy nữ nhân chung quanh dùng ánh mắt trói giam lên người anh, tưởng tượng trong đầu chuyện cùng anh làm tình......
Phụ nữ yêu thích còn chưa tính, vậy vì sao ngay cả đàn ông cũng thích???
Có một "nam lang" cợt nhả, mặt mũi cũng vứt bỏ mà bày ra biểu tình và ánh mắt vô cùng rõ ràng, không cần nói cũng biết là anh ta đang muốn cùng Lệ Kiêu.....
Lệ Kiêu không hề đáp lại.
Anh cúi đầu mắng "ĐM", cau mày càng sâu.
"Kiêu ca!"
Lệ Kiêu xoay người, thấy Kỳ Lãng đi đến.
Kỳ Lãng cười hì hì nhẹ nhàng nói: "Đi vào không? Mấy người kia đã bị chúng ta xử đẹp rồi, đầu lưỡi cũng nhấc không lên vậy mà vẫn không chịu đi!"
Lệ Kiêu và Kỳ Lãng đều cùng là thành viên Câu lạc bộ Quyền anh quốc tế Thượng Hoa, lần này mấy đội viên đến Indonesia là để tham gia thi đấu IPBU*. Huấn luyện viên bình thường quản rất nghiêm, kết thúc trận đấu cũng không dễ dàng có cơ hội thả lỏng cho bọn họ, nào ngờ mấy người đại diện ngoại quốc đều thi nhau bám lấy Lệ Kiêu như keo dán chó, theo anh từ Jakarta đến đảo Bali, có làm sao cũng không thoát khỏi họ.
*Giải vô địch quyền anh chuyên nghiệp quốc tế IPBU
Nhưng thật ra điều này cũng dễ hiểu thôi, quả thật màn thi đấu của Lệ Kiêu quá mức chói sáng —— dùng không đến 10 giây đã KO đối thủ, trong khi đó đối phương còn là Quyền vương Thái Lan vừa nhận cup vô địch.
Trận đấu ở Indonesia này là trận thứ hai mà Lệ Kiêu chính thức bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp. Hai tháng trước, anh đã ra mắt tại một giải đấu ở Nhật Bản, mới hiệp thứ hai đã TKO đối thủ, khởi đầu sự nghiệp quyền anh của mình với một thắng lợi giòn giã.
*Trong Quyền Anh, Luật Queensberry từ 1867 là quy tắc chung điều chỉnh Quyền Anh. Mỗi trận đấu Quyền Anh thường bao gồm một số hiệp nhất định trong ba phút, tổng cộng có thể lên đến 12 hiệp.
*KO là viết tắt của Knock Out, có nghĩa là loại trực tiếp. KO diễn ra khi võ sĩ ra bất kỳ đòn đánh hợp lệ nào (dù là đấm, đá, cùi chỏ, đầu gối...) hoặc kết hợp các đòn đánh khiến đối thủ bất tỉnh hoàn toàn.
*TKO là viết tắt của Technical Knock Out, là một đòn Knockout kỹ thuật. Trường hợp xác định là TKO khi võ sĩ vẫn còn tỉnh táo nhưng không có khả năng chiến đấu. Hay nói cách khác TKO đề cập đến việc một tay đấm bị choáng ngợp trước đòn tấn công của đối thủ và không còn khả năng chủ động phòng thủ trước các đòn đánh.
Hai trận đấu, toàn thắng, còn đánh đến KO, tất cả mọi người đều trông đợi vào ngôi sao mới này, câu lạc bộ Thượng Hoa vừa ký hợp đồng với một công ty quảng bá quyền anh quốc tế. Chờ sang năm Lệ Kiêu tốt nghiệp câu lạc bộ xong sẽ toàn lực đầu quân tập luyện, bắt đầu thi đấu nhắm đến chiếc đai vàng châu lục thậm chí là đai vàng thế giới*, trong tương lai anh chính là chiêu bài hoàng kim của câu lạc bộ.
Hơn nữa cùng với gương mặt quá mức đẹp trai có giá trị thương mại lớn này, Lệ Kiêu chính xác là một chiếc máy in tiền biết đi!
Chân tổng của câu lạc bộ mừng rỡ không tả nổi, còn thương Lệ Kiêu hơn cả con ruột mình. Mới vừa còn gọi điện thoại hỏi anh có muốn tham gia hoạt động kinh doanh thương mại không, nhưng anh đã từ chối.
Anh không thiếu tiền, cũng hiểu điều gì là quan trọng nhất.
"Đợi lát nữa đi." Lệ Kiêu cùng Kỳ Lãng nói, "Mấy người kia nếu không đi, cậu liền gọi điện thoại cho Chân tổng để ông ấy giải quyết."
Kỳ Lãng gật gật đầu, đang muốn trở về, lại bị Lệ Kiêu gọi lại.
"Về sau đi chơi cũng đừng chọn địa điểm thế này nữa." Lệ Kiêu cau mày nhìn xung quanh, "Thật mẹ nó giống động bàn tơ!"
Kỳ Lãng nở nụ cười gật đầu "Ừm",rồi xoay người đi.
Lệ Kiêu lại đứng một mình ở cửa lúc lâu mới không tình nguyện mà vào lại bên trong.
Anh không có thói quen đến mấy nơi xa hoa truỵ lạc này, nhưng mấy hầu tử trong đội cứ nằng nặc đòi đi mấy chỗ náo nhiệt. Lệ Kiêu nghĩ bình thường huấn luyện vất vả, nên đành chiều theo ý bọn họ, nhưng không ngờ quán bar ở Bali lại khoa trương đến vậy, mỗi người đều mẹ nó giống yêu quái muốn ăn thịt người.
Lệ Kiêu lướt qua tiếng nhạc đinh tai nhức óc mà đi đến toilet, tầm mắt tùy ý liếc nhìn hành lang dài trước mặt, anh liền dừng lại.
Một người đàn ông ngoại quốc đang ôm một cô gái say rượu kéo đi. Người ngoại quốc đó mái tóc thắt bím, đầu tóc nhuộm sặc sỡ như chổi lông gà. *nam9 này tui thấy thú vị ghia nha
Cô gái trong tay anh ta có vẻ không được vui cho lắm, cứ cố gắng né tránh, nhưng cô ta đã say và dễ dàng bị người đàn ông kia lôi kéo, miệng vẫn còn hét lên cái gì đó.
Dù không rõ là nói gì, nhưng Lệ Kiêu nhạy bén vẫn nghe được cô gái kia nói tiếng Trung. Anh dừng lại một lúc, sau đó lại bước tiếp.
Người đàn ông ngoại quốc đang mất kiên nhẫn, dùng động tác thô lỗ mà lôi kéo cô gái. Lệ Kiêu đi đến trước mặt hắn ta.
"Buông ra." Anh cũng không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề, cất giọng lạnh lùng nói.
Chổi lông gà rất không vui khi anh xen vào việc tốt của hắn, nhưng khi thấy rõ thể trạng của Lệ Kiêu, vẻ mặt hắn có vẻ hơi kiêng kị. Nhưng đồ ngon đã đến bên miệng làm sao có thể để vụt mất, hắn dùng tiếng Anh không sạch sẽ chửi hai câu, một cánh tay vẫn tiếp tục ôm eo cô gái kia lôi kéo rời đi.
Lệ Kiêu nghiêng người sang một bên để chặn đường, đưa mắt nhìn bọn họ. Mi mắt anh hơi mỏng, đôi con ngươi đen hẹp dài, dùng ánh mắt sắc bén dễ dàng làm cho người ta cảm thấy bị áp bách.
Người ngoại quốc kia thấy đi không xong, hùng hùng hổ hổ định giơ cánh tay lên, nhưng tay hắn còn chưa vung lên hoàn toàn, đầu đã bị Lệ Kiêu ghìm lại. Lệ Kiêu một tay kéo đầu hắn ta xuống, dùng một cú lên gối bang một cái dội vào đầu.
Động tác nhanh chóng, tàn nhẫn quyết liệt, liền mạch lưu loát.
Chổi lông gà kêu rên một tiếng, vặn vẹo che mặt đang định trả đũa, Lệ Kiêu đã lại tiến lên cho hắn một đấm vào bụng. Cú đánh này tạo ra âm thanh rất lớn nghe có vẻ khá tàn nhẫn, nhưng thực sự Lệ Kiêu đã bớt đi vài phần sức lực. Bằng không, nếu một võ sĩ chuyên nghiệp như anh ra đòn thẳng tay thì rất dễ dẫn đến tử vong.
Lúc này người đàn ông kia ngay cả hừ cũng hừ không được nữa, hắn đưa hai tay ôm bụng, cong thắt lưng nôn khan vài cái.
Lệ Kiêu chỉ cần nhấc chân đã dễ dàng đạp hắn ta té ngã trên mặt đất, "Cút!"
Chổi lông gà quỳ xuống còn nhanh hơn đứng dậy, sau khi đứng dậy cũng không dám mắng chửi lời nào nữa, lập tức ôm bụng lảo đảo rời đi.
Lệ Kiêu nhìn chằm chằm cái người đang sợ sắp tè ra quần kia vài giây, sau đó đi đến cạnh cô gái đang ngồi phịch trên mặt đất, vươn cánh tay đỡ cô đứng lên.
"Này" Anh nhíu mày trầm giọng, "Tỉnh tỉnh."
Cô gái say rượu đương nhiên không tỉnh táo lại nhanh như thế được, cô mở to hai mắt mờ mịt nhìn Lệ Kiêu cười hề hề, người mềm nhũn như không xương.
Lệ Kiêu không thích uống rượu và cũng rất ghét say rượu. Anh cau mày, ngước mắt lên nhìn xung quanh còn cơ thể đang cố gắng trượt ra xa chút để không cho cô gái kia dựa vào.
Khi đang quan sát, có ai đó đột nhiên hét lên ở đầu hành lang bên kia
"Anh buông tay ra mau! Đang làm gì đó!"
Một giọng nữ cương quyết cắt ngang xen vào tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar, thẳng tắp hướng về phía Lệ Kiêu mà đến. Anh không thấy rõ mặt người lao tới trông như thế nào, nhưng chỉ nhìn được một bóng người mảnh mai với tà váy tím mỏng, làn váy bay bay trông giống như cánh của một con bướm tím.
"Anh là ai! Buông tay!"
Cô gái không nhịn được mà nói lớn về phía anh. Lệ Kiêu đứng đó không nhúc nhích, cô gái nhỏ bé với đôi tay hơi gầy bật lại anh.
Lệ Kiêu: "......"
Này không phải con bướm.
Đây là angry bird!
Chim nhỏ phẫn nộ vẫn bất khuất tiếp tục đi đến phía trước. Cô vội vàng kéo người đang say rượu về phía mình, bộ dạng như gà mẹ bảo vệ gà con, cuối cùng còn hướng về phía Lệ Kiêu trợn trừng mắt.
Lệ Kiêu hơi giật mình.
Có chút ngoài ý muốn, khuôn mặt của cô gái này rất dễ nhìn. Xinh đẹp thanh thuần —— cùng với không gian yêu ma quỷ quái của quán bar này rất không hợp nhau.
Cô gái trừng mắt với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ra vẻ tức giận, đôi mắt đen tràn đầy hoảng sợ cùng đề phòng, "Anh, anh muốn làm gì! Tôi cảnh cáo anh nha ——"
Cô vươn một ngón tay nhỏ bé, run rẩy chỉ về hướng lồng ngực rắn chắc của Lệ Kiêu.
"Tôi báo cảnh sát! Tôi đã báo cảnh sát rồi đấy!"
- -----------------------------------------------------------------------------
* Có rất nhiều đai vô địch. Những đai này được trao bởi nhiều liên đoàn khác nhau. Tuy nhiên chỉ có đai của các liên đoàn như WBC, WBO, WBA, IBF và IBO được thế giới công nhận. Cụ thể đây là những hiệp hội lớn, họ sở hữu hệ thống thi đấu riêng, qua đó sẽ trao đai vô địch riêng của mình. Oleksandr Oleksandrovych Usyk là một võ sĩ Quyền Anh chuyên nghiệp người Ukraina. Anh là nhà vô địch, hiện là võ sĩ thống nhất đai đang nắm giữ WBA, IBF, WBO và IBO của Quyền Anh hạng nặng.
Việt Nam cũng có nữ võ sĩ Nguyễn Thị Thu Nhi đã đánh bại võ sĩ người Nhật Bản Etsuko Tada, trở thành đương kim vô địch boxing WBO (quyền Anh) thế giới hạng cân minimum.