Dạ Thế Thú Duyến

Chương 13: Bắt cá




“Ngươi chạy lung tung khắp nơi, không biết mệt sao?” Bối Nạp Đức ngồi trên đệm da thú kéo Tiếu Dương vào trong lòng. Người này, thân thể mới vừa tốt một chút liền không chịu yên tĩnh, bất quá sắc mặt bây giờ nhìn qua quả thật so với mới vừa rồi tốt hơn nhiều.

Tiếu Dương khinh thường quăng cho hắn một cái liếc mắt , “Ngươi biết cái gì, luôn cưỡi lư máu ở chân không thông, hoạt động đối với thân thể không tốt.”

“Đấy là kỵ thú.”

“Biết rồi, buông ta ra, ta muốn đi bộ.”

“Ta đi với ngươi.”

“Không cần không cần! Ta cũng không phải đứa nhỏ, hai nam nhân không nên luôn ở cùng một chỗ.”

Lòng hảo tâm bị trở thành lòng lang dạ thú Bối Nạp Đức hỏi lại hắn một chút, “Sao lại giận rồi.” Mới vừa rồi Ngả Thụy Tư vừa lại dò xét một vòng cũng cũng không có phát hiện dã thú khổng lồ, để người này đi một chút cũng tốt, “Coi chừng một chút, đừng đi quá xa.” Suy nghĩ một chút lại nói, “Mang Kim Mao theo đi.”

“Ừ ừ biết rồi, con trai đi nào, cha mang ngươi đi nhìn một chút.” Thân thể đứng lên bắt chuyện với Kim Mao, Tiếu Dương lảo đảo hướng bên hồ đi bộ qua.

Thấy Tiếu Dương đi xa, Hi Nhĩ Đạt rốt cục mở miệng hỏi, “Vương ngài vì sao phải mang Tiếu Dương đi? Thân phận của hắn…” Thân phận Tiếu Dương có bao nhiêu mẫn cảm, hắn không có khả năng không biết, hơn nữa theo trình độ Bối Nạp Đức coi trọng đối với Tiếu Dương, nhìn bộ dáng hắn thật sự không giống như nguyện ý đem Tiếu Dương mang vào trong nguy hiểm.

Nhặt lên một nhánh cây gảy một chút đống lửa, ánh lửa chiếu vào trên mặt Bối Nạp Đức lúc sáng lúc tối, có chút nhìn không ra tâm tình, “Mặc kệ mục đích bọn họ là cái gì, mục tiêu không ngoài dự đoán là ta cùng Tiếu Dương. Nếu như mục tiêu của bọn họ thật là Tiếu Dương…” “Rắc” một tiếng, nhánh cây trong tay liền gãy.”Bổn vương muốn xem bọn hắn rốt cuộc có bản lãnh gì.” Bối Nạp Đức nheo lại mắt, che khuất bên trong tia tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất.

Tiếu Dương đi tới bên hồ liền nhìn thấy Khắc Lỗ Tư ngồi chồm hổm ở nơi đó đăm chiêu ủ dột.”Này không phải cá rất nhiều sao?” Một đuôi cá linh hoạt bơi qua bơi lại trong hồ, Tiếu Dương nhìn không nhịn được ngón trỏ cũng di động theo.

“Nhiều thì sao, căn bản bắt không được.”

“Ngươi còn muốn ở trên bờ ngồi chồm hổm chờ cá đi lên?” Nhìn thấy bên kia có khu nước cạn , Tiếu Dương cởi hài kéo ống quần lên, “Kim Mao, nhìn cho tốt.”

Ngay lúc đó nước vẫn rất lạnh, Tiếu Dương ở trong nước hoạt động cổ chân, nước không quá mu bàn chân, còn phải đi sâu vào bên trong một chút.”Khắc Lỗ Tư, ngươi đi tìm vài nhánh cây thẳng một chút, tước thành đầu nhọn rồi cầm lại đây.”

“Tiếu Dương ngươi đừng đi sâu vào bên trong, lỡ gặp chuyện không may, Vương lột da ta mất.” Cây này thẳng đây.

“Không sao đâu, nước nông như vậy sao có thể làm cho ta chết đuối… Thôi chết, Khắc Lỗ Tư mau tới, đây là đầm lầy!” Tiếu Dương cảm giác rõ ràng mình đang chìm xuống rất nhanh, cả bắp chân đã chìm vào trong đầm lầy.

Khắc Lỗ Tư sửng sốt, ném nhánh cây, chạy đến hướng Tiếu Dương bên kia, “Cố lên, ta tới cứu ngươi.”

Kim Mao hiển nhiên cũng chứng kiến, nó cảm giác cha nó tựa hồ có chút không đúng lắm, nức nở trên bờ chạy tới chạy lui.

“Ngươi đừng xuống! … Haizz, giờ thì ngươi cũng xuống rồi.” Tiếu Dương cố gắng buông lỏng chính mình để bản thân đừng chìm nhanh xuống đầm. Khắc Lỗ Tư lại không ý thức được, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, giẫm xuống cũng không di chuyển được. Rất nhanh đã chìm đến cẳng chân.

“Ngươi cố gắng buông lỏng, đừng giãy dụa. Càng giãy dụa càng nhanh chìm. Kim Mao, đi gọi Bối Nạp Đức, nhanh!”

Kim Mao lập tức ngửa đầu, tru vài tiếng bén nhọn truyền đi.

” Thứ bùn này là vật gì vậy hả? Nó sao lại hút người chứ.” Khắc Lỗ Tư làm theo lời cố gắng buông lỏng, tốc độ chìm xuống liền từ từ chậm lại, chỉ là hai người bây giờ cách bờ quá xa, tay căn bản thật sự không đủ để với tới.

Lúc này, Bối Nạp Đức ở khu bên cạnh nghe thấy âm thanh Kim Mao tru lên, lập tức đứng lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Hi Nhĩ Đạt cùng Ngả Thụy Tư liếc nhau, cũng chạy theo tới.

Tới gần bên hồ, mới nhìn thấy nước đã lên tới phần eo Tiếu Dương, Tiếu Dương nhìn thấy Bối Nạp Đức lại đây liền vội vàng hô, “Ngươi đừng tới đây, biến thành nguyên hình bay qua, cũng đừng giẫm đến đáy nước.”

Mặc dù không biết tại sao, Bối Nạp Đức làm theo lời biến trở về nguyên hình, bay lên không trung đến bên cạnh Tiếu Dương, mới phát hiện hai người thì ra là bị chìm trong bùn. Cái đuôi to lớn liền níu lấy Tiếu Dương đem tới trên bờ.

“Từ từ, từ từ, quá nhanh dễ trẹo chân.” Sinh vật ở thế giới này biết bay thật sự là tốt quá…

“Hừ, Trẹo chân ngươi cho rồi, giảm bớt tinh lực cả ngày cứ gây phiền toái cho ta.” Tuy lời nói như vậy, Bối Nạp Đức vẫn buông lỏng lực đạo, chậm rãi đem người kéo ra.

“A, còn có Khắc Lỗ Tư nữa, cũng đem hắn kéo ra đi.” Nguy cơ được giải trừ, Tiếu Dương liền nhớ tới Khắc Lỗ Tư vẫn còn bị chìm trong đầm lầy, vội vàng yêu cầu cứu người, đứa nhỏ đáng thương này bị chìm xuống đến ngực rồi.

Khắc Lỗ Tư thấy Bối Nạp Đức vừa xuất hiện liền không có dũng khí kêu một tiếng, chính mình lừa gạt đem vương hậu đến nơi đây còn kém chút làm cho hắn bị bùn ăn, ô… Vương nhất định lột da hắn. Ngay lập tức, nghe Tiếu Dương nói như vậy hắn đâu còn dám làm phiền Bối Nạp Đức đại giá, “Không cần không cần, ta không có chuyện gì đâu. Hi Nhĩ Đạt, ngươi nhanh cuốn đem ta đi lên.” May là Hi Nhĩ Đạt cũng có một cái đuôi to dài …

Hi Nhĩ Đạt đang muốn khôi phục thú thân, đột nhiên một con ưng màu xanh khổng lồ từ phía sau hắn bay qua, ồ, xem ra không cần mình rồi.

“… Ngươi không đuôi thì lại đây làm chi.”

Không cái đuôi sẽ không thể cứu ngươi sao? Ngả Thụy Tư vươn móng vuốt bắt được bả vai Khắc Lỗ Tư, bắt đầu nâng lên.

“Đau!!! Đau quá, ngươi nhẹ chút đi, thứ mà móng vuốt của ngươi đang túm là bả vai của ta chứ không phải là vỏ cây nha, ngươi nhẹ giùm đi.”

“A~, chảy ra máu rồi nhất định ra máu rồi. Lão Đại, ta cầm lấy móng vuốt của ngài được không chứ ngài đừng túm nữa, lại túm bả vai ta nữa thì nó nát vụn mất.” Vươn tay kéo hai cái đùi Ngả Thụy Tư, nhìn bả vai Khắc Lỗ Tư một chút quả thật chảy ra máu khiến Ngả Thụy Tư rốt cục buông ra móng vuốt, “Bả vai nát vụn thì tính cái gì, ngươi đợi Vương lột da ngươi đi.”

“… Nếu không hay là ngươi đem ta ném trở về lại đi.” Tốt xấu còn có thể lưu lại một thân thể toàn vẹn.

” Vương cũng sẽ đem ngươi kéo ra lột da rồi nhét lại.”Hi Nhĩ Đạt đưa tay nghĩ muốn vỗ vỗ bả vai Khắc Lỗ Tư tỏ vẻ một chút đồng tình nhưng nhìn vết máu trên vai người nọ cùng một thân bùn đất, cuối cùng tay dạo một vòng sờ sờ cái mũi của mình, “Nhanh đi nhận sai đi, mới vừa rồi Vương cũng đem Tiếu Dương mắng một trận.”

Khắc Lỗ Tư trong lòng tâm không yên, trở lại nơi đóng quân chỉ thấy Bối Nạp Đức cùng Tiếu Dương mỗi người ngồi một bên ở đống lửa, Bối Nạp Đức cúi đầu gảy đống lửa, Tiếu Dương co rụt thân thể ôm Kim Mao sưởi ấm. Hai người một lang đều là vẻ mặt bình tĩnh giống nhau .

Đệch… Không khí không được tốt nha… Ta có thể hôm khác đến không?

Bị người từ phía sau mạnh mẽ đẩy một phen, Khắc Lỗ Tư lảo đảo vài bước, liền đứng vững đi tới, sau đó tới trước mặt Bối Nạp Đức, Bối Nạp Đức lạnh lùng nghiêm mặt ngẩng đầu, “Có việc?”

“A? A, không có việc gì không có việc gì. Cái kia… Là ta nghĩ muốn giải thích một chút hôm nay cái kia… .”

“Giải thích cái gì ngươi căn bản là không sai, có cái gì mà phải giải thích!” Nói còn chưa nói hết câu đã bị Tiếu Dương cắt đứt, Tiếu Dương buông ra Kim Mao đứng lên nhìn thẳng Bối Nạp Đức, Kim Mao vội vàng đứng lên chuồn mất, Hừ, trên người toàn dính bùn đất, bẩn chết đi được.

“Là ta chủ động đi theo hỗ trợ Khắc Lỗ Tư, té xuống cũng là Khắc Lỗ Tư vì cứu ta, việc này theo hắn một chút liên quan cũng không có, ngươi mắng ta cũng xong rồi, không nên giận chó đánh mèo lên người khác.”

Thực cảm động, lời nói chân thực này khắc sâu vào lòng người, Tiếu Dương, chúng ta xem trọng ngươi.

Sắc mặt Bối Nạp Đức khó coi đến cực điểm, ánh mắt lạnh như băng giống như muốn đem người đông lạnh, Tiếu Dương chưa từng thấy hắn như vậy, không khỏi có chút khiếp đảm, “Cho nên ngươi thừa nhận đều là lỗi của ngươi?”

Khiếp đảm liền ngay lập tức biến mất, “Ta có gì sai? Hắt xì… Hắt xì!”

“Rắc “, băng nứt rồi.

Tiếng lòng mọi người: thần linh ơi, mấy cái hắt xì đã ngăn cản được núi lửa phun trào.

Bối Nạp Đức sắc mặt mặc dù đáng ghét nhưng cũng bớt dọa người, “Nhanh thay quần áo đi.” Ướt sũng mà không ngã bệnh mới là lạ đó.

Ai cần ngươi lo. Tốt xấu đều là ngươi định đoạt sao? Đánh một gậy rồi cho một trái táo ngọt, ngươi tính nuôi chó hả? Tiếu Dương quay đầu không để ý tới hắn.

Bối Nạp Đức lạnh lùng nghiêm mặt đứng lên, cũng không ngại Tiếu Dương một thân bùn đất, đem người ôm lấy tiến đến lều trại. Tiếu Dương không giãy dụa cũng không nói, con mắt nhìn cũng chưa từng nhìn hắn hay liếc một cái.

“Buông tay.”

Tiếu Dương như trước gắt gao cầm lấy áo, nghiêng đầu không nhìn hắn.

“Nếu không buông tay, ta trực tiếp xé cho ngươi.” Bối Nạp Đức không nhịn được mặt nhăn mày nhíu, từ nhỏ đến lớn chưa từng đối với một người để tâm qua, thật vất vả gặp được, cư nhiên lại thế này tự mình không nhìn được tốt xấu, mình từ lúc nào nhân nhượng một người như vậy. Nhưng nhìn bộ dáng người nọ bị lạnh đến run rẩy, đến cả cơn tức giận cũng không còn.

“Nghĩ muốn xé liền xé đi, dù sao ngươi cho tới bây giờ cũng muốn thế nào được thế đó.” Tiếu Dương hít hít cái mũi, bị cảm thật rồi.

“Đó là đối với người khác. Ngươi xem người nào giống như ngươi đối với ta hô to gọi nhỏ? Ta nói chuyện bọn họ người nào không ngoan ngoãn nghe, mà ngươi thì vặn bẻ.” Nhưng một hỗn đản không nghe lời như vậy cuối cùng làm cho hắn lo lắng, chính mình một đầu ngón tay cũng không nỡ chạm hắn, đói bụng rồi bị đông lạnh, mình còn đau lòng theo, Bối Nạp Đức cảm giác được chính mình cũng rất ủy khuất.

“Ngươi nói không đúng còn không cho người khác phản bác? Ngươi chính là phát xít.”

“Ta nói cái gì không đúng? Ngươi không thấy được mình sai?”

“Ta sai chỗ nào? Dưới nước có đầm lầy, ta đấu có biết, đó là ngoài ý muốn.” Dựa vào cái gì chính hắn một người bị hại còn bị ăn một trận mắng.

Bối Nạp Đức xoa xoa ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) liên tục, “Ngươi nói ngươi trước kia làm người bảo hộ an nguy cho người khác, chẳng lẽ ngươi trước kia cũng không cẩn thận như vậy? Vậy ai có thể đem an toàn giao cho ngươi?” Dừng một chút, “Cũng không phải mỗi một lần ta cũng có thể kịp thời chạy tới bên cạnh ngươi. Dương, chúng ta kế tiếp sẽ đối mặt chuyện rất nguy hiểm, ta hy vọng ngươi có thể lúc nào cũng một khắc đều phải cẩn thận.”

Ý tứ của Bối Nạp Đức, Tiếu Dương rốt cục cũng hiểu, hắn không phải theo mình so đo sự kiện gặp nạn hôm nay, mà là trách cứ hắn đối với an nguy chính mình không để ở trong lòng. Một nguy hiểm ở trên đại lục thường thường chính là trí mạng. Trước kia làm cảnh sát lúc nhận nhiệm vụ, hắn đều rất cẩn thận, bất cứ việc gì cũng lo lắng toàn diện, trong hoàn cảnh xa lạ cũng không giẫm loạn bất cứ thứ gì. Nhưng từ lúc đi tới đại lục này, chính mình nhiều lần phạm sai lầm, nếu không phải có Bối Nạp Đức, sợ rằng mình đã chết không biết bao nhiêu lần… Tiếu Dương cảm thấy hoảng sợ, mình cư nhiên bất tri bất giác ỷ lại vào Bối Nạp Đức, tiềm thức hoàn toàn đưa hắn thành lá bùa bảo vệ tính mạng!

“Sau này sẽ không.” Tiếu Dương cúi đầu đá đá mũi chân.

Thấy hắn rốt cục suy nghĩ cẩn thận, Bối Nạp Đức cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ở trong tầm mắt mình càn quấy cũng không sao, mình đương nhiên có năng lực che chở hắn, sẽ không cho hắn gặp nguy hiểm. Nhưng người này hết lần này tới lần khác vốn là một người không thành thật, nếu lại trở thành một người tùy tiện như vậy, Bối Nạp Đức dứt khoát muốn đem hắn giam lại.

“Nghĩ rõ ràng rồi thì nhanh thay quần áo đi.”

“Ta muốn tắm rửa trước, trên người đều là bùn, thật khó chịu.”

Bối Nạp Đức xoay người đi ra ngoài, “Khắc Lỗ Tư, đi đun nước nóng.”

Khắc Lỗ Tư đang mừng thầm mình đã bị quên lãng thì trong nháy mắt lại bị thúc giục tiếp…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.