Dạ Quang

Chương 42




CHƯƠNG 42

Lăng Quang nhìn Lăng Dạ đang tự chỉ vào môi của mình, nói còn muốn nữa, thì kinh ngạc ngây ra, sau đó lộ ra một nụ cười gian tà, nói: “Dạ nhi, đáp ứng phụ hoàng một chuyện xong, phụ hoàng lại cho ngươi.”

Lăng Dạ kỳ quái nhìn Lăng Quang gật gật đầu.

“ Dạ nhi, về sau ngươi không được phép nắm tay tên Lãnh kia, không được phép ngủ chung phòng với hắn.” Lăng Quang thấy Lăng Dạ đã gần như mơ hồ, mở miệng nói.

Lăng Dạ gật gật đầu.

“ Về sau Dạ nhi phải ngủ chung phòng với phụ hoàng, nằm cùng giường, còn nữa chỉ có thể nắm tay phụ hoàng.” Lăng Quang tiếp tục nói.

Lăng Dạ lại gật đầu, thấy Lăng Quang còn muốn mở miệng nói gì nữa, Lăng Dạ có chút không kiên nhẫn, dứt khoát chỉ vào môi của mình nói: “Nhanh lên a, ngươi nói gì ta đều đáp ứng hết.”

Lăng Quang nhìn Lăng Dạ tự chỉ môi y, còn muốn hôn thêm, nói cái gì cũng chịu đáp ứng, biết mục đích của mình đã đạt được, thế là lại một lần nữa hung hăng hôn lên đôi môi của Lăng Dạ, mà tay thì loạn động sờ mó trên người Lăng Dạ.

Lăng Dạ đã say đến mơ mơ hồ hồ, căn bản không biết Lăng Quang đang làm gì, cũng không biết bản thân đang làm gì. Lại một nụ hôn sâu, Lăng Quang thấy mặt của Lăng Dạ đã đỏ bừng bừng, nói: “Dạ nhi, chúng ta làm một chút chuyện khác được không.” Nói xong, chuẩn bị hôn lần nữa.

Lăng Dạ nhìn Lăng Dạ dựa gần vào mình, một tay đẩy y ra, sau đó cuộn chăn lên, cuộn thành một đống trên giường, mơ mơ hồ hồ nói một tiếng: “Ta muốn ngủ rồi, ngươi bảo người khác chơi cùng ngươi đi.” Sau đó liền nhắm mắt lại.

Lăng Quang thấy Lăng Dạ đã nhắm mắt lại ngủ, trong lòng buồn bực và khó xử, Dạ nhi ngươi ngủ rồi, vấn đề của ta phải giải quyết thế nào a.

Than một hơi, nhưng cũng không ngờ là Dạ nhi khi say rượu thế nhưng lại đáng yêu như thế, nghĩ đến lúc Dạ nhi chỉ vào môi của mình nói còn muốn, Lăng Quang không kìm được cảm thấy buồn cười, nhưng vấn đề của bản thân, xem ra phải tự mình giải quyết thôi a.

Sau khi tắm một cái, Lăng Quang lại trở về phòng của Lăng Dạ, nhìn thấy Lăng Dạ đã ngủ rất ngon, bèn trèo lên ôm chặt y, nhẹ nhàng nói câu ngủ ngon, rồi cũng nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau.

Lăng Quang tỉnh lại nhìn Lăng Dạ vẫn đang ngủ rất say, đột nhiên nghĩ, không biết Dạ nhi tỉnh lại nhìn thấy chúng ta ngủ chung thì sẽ có phản ứng gì, đột nhiên có chút chờ đợi.

Tối qua y ngủ rất yên ổn, biết bản thân đã tìm được Lăng Dạ, nên hiếm thấy có được giấc mộng đẹp, lại lần nữa chặt chẽ ôm lấy người trong lòng, về sau ta sẽ không để cho người gặp phải bất cứ nguy hiểm nào nữa, sẽ không rời xa nhau nữa.

Một khắc sau, Lăng Dạ nhàn nhã tỉnh lại, kết quả vừa mở mắt đã thấy bộ mặt phóng đại của Lăng Quang, liền vội đẩy y ra, nói: “Ta không phải đã nói không muốn ngủ chung phòng với ngươi rồi sao, ngươi sao còn chạy lên giường của ta làm gì?”

Lăng Quang thấy Lăng Dạ tức phì phì, bèn ủy khuất đầy mặt, nói: “Còn không phải là do Dạ nhi ngươi sao, tối qua say rượu, ngươi kiên quyết muốn ta ngủ với ngươi, ta muốn đi cũng không đi được.”

Lăng Dạ hồ nghi nhìn Lăng Quang, nói: “Thì ra là thế a, vậy hiện tại ngươi có thể rời giường rồi, nếu như đã tỉnh, thì đừng nằm lười trên giường nữa, còn nữa buổi tối không cần ngươi đến ngủ chung với ta, một mình ta có thể ngủ được rồi.

Nghe mấy lời của Lăng Dạ, Lăng Quang không nói ra lời, ai oán nhìn Lăng Dạ: “Dạ nhi, tối qua ngươi còn nói về sau phải ngủ chung với ngươi đó, hại ta hưng phấn cả tối không có ngủ được gì hết, hiện tại ngươi lại nói không muốn cùng ta ngủ, vậy tối nay khẳng định lại không ngủ được rồi, sẽ mất ngủ, ngươi nỡ lòng sao?”

Nhìn vào nhãn thần của Lăng Quang, Lăng Dạ một trận nổi da gà đầy người, trong lòng thì nghĩ, phụ hoàng khi nào thì biến thành bộ dáng này, người này không phải là giả mạo đi.

Sau đó, Lăng Dạ dùng ánh mắt giống như đang nhìn người ngoài hành tinh đánh giá Lăng Quang, rồi mới nói: “Thân thể của ngươi rất tốt, một hai ngày không ngủ, cũng không ảnh hưởng gì.”

“ Dạ nhi, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm như thế a, hơn nữa làm người phải giữ chữ tín chứ, Dạ nhi, lẽ nào ngươi dự tính bội ước sao.” Lăng Quang lời ngay lý thẳng nói.

“ Ta làm sao cũng không thể nhớ được, lại có phải là ngươi lừa ta hay không, ta cũng không thể xác định, cho nên an toàn hơn hết, coi như chưa có đi.”

Nghe Lăng Dạ nói thế, Lăng Quang thất vọng đầy mặt, thấy Lăng Dạ lại mở miệng nói, liền dâng lên hy vọng, cho rằng Lăng Dạ đã thay đổi chủ ý, kết quả: “Ngươi có phải là phụ hoàng của ta không a, hay là một kẻ giả trang lừa đảo vậy.”

Lăng Quang triệt để không nói nên lời.

Buổi sáng trên bàn ăn.

Lăng Dạ vùi đầu ăn bữa sáng trước mặt, cảm thán có tiền thật là tốt, xem thử trên bàn là biết, không giống lúc trước nữa, khẩu vị cũng tốt hơn rồi.

Lăng Quang nhìn Lăng Dạ chỉ lo vùi đầu vào đồ ăn, muốn mở miệng nói, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại, dự tính ăn xong rồi lại nói. �

Lãnh thì chậm rãi từ tốn ngồi ăn, tuy rằng không khí xung quanh có chút kỳ quái, nhưng cũng không thèm để ý, bất quá chuyện tối qua phải ngủ một mình, đã khiến hắn mất ngủ, ngẩng đầu nhìn Lăng Dạ, ăn cơm xong có nên nói cách nghĩ của mình cho y hay không, tóm lại nhất định phải cho Dạ nhi biết trong lòng mình nghĩ gì.

Cuối cùng, Lăng Dạ cũng ăn xong, đánh một cái ợ thật đã, cảm thán cuộc sống tươi đẹp, rồi nhìn Lãnh và Lăng Quang: “Các ngươi sao lại ăn ít như vậy a.”

“ Ta không đói.” Lãnh nhìn Lăng Dạ lạnh lẽo nói.

“ Ta không muốn ăn.” Lăng Quang nhìn Lăng Dạ, Dạ nhi không đáp ứng chuyện của y, sao y có thể ăn nổi chứ.

Lăng Dạ kỳ quái nhìn hai người, cuối cùng nói một câu: “Hai tên quái nhân.” Nói xong đi ra đường lớn.

Lãnh và Lăng Quang hai người nhìn nhau, cùng nói: “Ngươi tên quái nhân.” Nói xong cũng đi theo phía sau Lăng Dạ, để lại mấy ám vệ trừng mắt há hốc.

………Trên đường lớn………

Lăng Dạ đang chậm rãi dạo chơi, đi đến chỗ nào, chỗ ấy liền có người thầm thì to nhỏ, kỳ quái nhìn hướng của y.

Mà Lăng Quang và Lãnh lại tựa như đang lâm đại địch, chặt chẽ canh chừng nhất cử nhất động của người xung quanh.

Lăng Dạ quay đầu vừa định hỏi, kết quả nhìn thấy Lãnh và Lăng Quang hai người đang có cử chỉ của kẻ thần kinh: “Hai người các ngươi đang làm gì, không có phát sốt chứ.” Lại hỏi, “Những người đi đường này đều đang làm gì a.”

Lăng Quang vừa định trả lời, từ trước mặt đã có một người đi tới.

Lăng Dạ đang đợi Lăng Quang trả lời, kết quả có một người đi đường đi đến đứng ngay trước mặt.

“ Vị, vị công tử này, không, không biết ta có thể mời ngươi đi du hồ hay không?” Một người nói năng lắp ba lắp bắp, lại thêm gương mặt đỏ bừng đến mức có thể nhỏ ra máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.