Nói tới nói lui.
Nhưng rốt cuộc Vu Dân ngay cả thịt mặn cũng không ăn được.
Buổi tối rất lạnh, bị gió thổi vù vù thật lâu trong khe núi khiến Vu Dân cóng đến mức chảy nước mũi.
Thương Viễn nhìn thấy anh bị lạnh, mới phản ứng được phải liên lạc với tổ tiết mục và đội cứu hộ, hắn không chắc nếu bây giờ hai người quay ra, có thể tìm được đường về hay không. Thương Viễn ngồi dưới đất cùng Vu Dân, dựa vào nhau sửa ấm, bấm điện thoại trên tay gọi điện.
Liên lạc với đội cứu hộ xong, thuận tiện báo bình an cho đạo diễn, Thương Viễn bật định vị trên điện thoại. Đầu của hắn cùng đầu của Vu Dân chạm vào nhau, hắn chậm rãi cọ sát một chút, cọ đến mức làm cho Vu Dân đau sọ não, anh vung tay vỗ lên đùi hắn một cái.
Thương Viễn nắm lấy bàn tay anh, bao bọc trong lòng bàn tay mình.
Vu Dân cũng không giãy giụa, an tâm thoải mái để cho hắn nắm, thậm chí ngay cả mắt cũng nhắm lại.
“Mệt à?”
Vu Dân gật đầu, ngáp một cái.
“Em ngủ một lát đi, người đến thì anh gọi.” Thương Viễn cởi áo khoác của mình ra, dựa sát vào Vu Dân hơn, thân thể hai người co lại thành một khối, dùng áo khoác quấn kín lấy nhau, âu phục không dầy nhưng tốt xấu gì cũng chắn được gió.
Bọn họ thật giống như trở về lúc đấy.
Ngày hôm đó lạnh hơn so với ngày hôm nay, chỉ có điều áo khoác ngày hôm đó được cái dầy hơn.
Trong buồng điện thoại ngày hôm đó cũng không có gió thổi vào, hai người đàn ông núp trong một nơi khoảng hai mét vuông, chân cũng không duỗi ra được.
Ngày hôm đó, Vu Dân tựa vào trong lòng hắn mà ngủ, ngày hôm nay cũng thế, Vu Dân chỉ cần ở chung một chỗ với hắn, nếu mệt thì cứ mệt, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ.
Tay Thương Viễn kéo vai Vu Dân sát chặt vào hắn hơn.
Những vệt nước mắt trên mặt Thương Viễn còn chưa lau sạch sẽ, Vu Dân dường như đang ngủ, hô hấp đều đặn chậm rãi, Thương Viễn dùng môi mổ nhẹ một cái lên mái tóc anh.
Một bên hôn nhẹ một bên ngủ say, cơ thể Vu Dân có chút ấm áp trở lại, Thương Viễn liếc mắt nhìn giờ.
Đã sắp hai tiếng.
Hắn không phải lo chờ người đến đón bọn họ, chuyện hắn lo sợ nhất đã chấm dứt, chỉ cần hai người chung một chỗ, cái gì khác cũng không quan trọng.
Ở trong núi non trùng trùng điệp điệp, hai người biến thành một điểm nhỏ bé, ngày và đêm thay phiên, sáng sớm cùng chiều tối thay đổi, tất cả là chuyện của núi rừng.
Gió cũng thế, đường đi cũng vậy, bọn họ chẳng qua là hai người đi nhầm đường, có hỏng bét cũng là chuyện của bọn họ, có thành công cũng là chuyện của bọn họ.
Trên bầu trời truyền đến tiếng động thật to của máy bay trực thăng.
Bọn họ ở trên thang dây nhìn bao quát khe núi chạy dài, dùng ánh mắt chào tạm biệt với bóng tối hắc ám.
Khi trở lại, tổ tiết mục suýt chút nữa khóc thành một trận lụt, Minh Nguyệt ôm chặt lấy anh, nước mắt chảy dài, Vu Dân vỗ lưng cô an ủi: “Tôi đâu có chết đâu nào.”
Lúc khuya, Vu Dân phát sốt.
Anh ho đến mức sắp nứt cuống họng, con mắt đỏ ngầu, nhưng lại không chịu uống thuốc.
“Ngày mai sẽ khỏe, khục khục…” Vu Dân lắc đầu, xua tay.
Thương Viễn trầm mặt ngồi bên cạnh Vu Dân: “Phải uống.”
Vu Dân ừng ực uống nước, liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu từ chối lần thứ hai.
“Không uống thì anh sẽ đút em uống đấy.”
Vu Dân để ly xuống, khúc khích nở nụ cười: “Được, đút em đi.”
Thương Viễn bỏ thuốc vào miệng, bóp nhẹ dưới cằm Vu Dân, muốn như thế đút thuốc vào trong miệng anh.
Lúc sắp đụng vào môi, Vu Dân đưa tay cản Thương Viễn lại, lấy viên thuốc kia vào tay mình.
“Như vậy sẽ bị lây bênh…” Vu Dân thì thầm, ném viên thuốc vào trong miệng, uống nước nuốt trôi.
Thương Viễn cuối cùng cũng yên tâm một chút, đi đổi nước và khăn mặt hạ nhiệt.
Kịch bản vẫn sửa lại, nhiệm vụ trong núi được giảm mạnh độ khó, Vu Dân bị Thương Viễn bắt uống thuốc mấy ngày. Lúc hắn lau người cho anh, Vu Dân cố ý hừ hừ hắn vài câu, nhiệt độ bàn tay Thương Viễn rất ấm, hắn vỗ mông anh như trừng phạt, Vu Dân một bên tiếp tục hừ hừ, một bên cười rất vui vẻ.