Dã Miêu Bất Tòng

Chương 39




Thương Viễn dạt bụi cây trước mặt ra, tìm chỗ đặt chân để bước về phía trước, hắn không ngừng tự nhủ phải mở mắt ra nhìn Vu Dân, rất sợ chớp mắt một cái thì thân ảnh kia sẽ biến mất, trong miệng không ngừng thì thào: “Tiểu Dân, Tiểu Dân…”

Bụi cây bị đẩy dạt quá mạnh, không ngừng phát ra tiếng gãy răng rắc, kèm theo cảm giác đau nhói nhẹ nhàng trên tay.

Vu Dân không đi về phía hắn, đứng im như một bức tượng điêu khắc dưới ánh trăng.

“Rinh rinh rinh rinh rinh…”

Tiếng chuông lại vang lên kèm theo một tràng rung động, lập tức biến thành một âm thanh chói tai trong rừng núi trống trãi.

Gió thổi ào ào theo tiếng chuông reo, trong ánh mắt Vu Dân lộ ra một chút né tránh nhưng rất nhanh bị đè xuống, khóe miệng chậm rãi kéo lên một nụ cười lạnh, anh quay đầu bước đi.

“Tiểu Dân, em chờ một chút.” Thương Viễn ngẩng đầu lên, ngập lập tức hoảng loạn, cũng không quan tâm dưới chân mình là hố trũng, hay dốc nghiêng, trực tiếp đạp chân chạy tới, cuối cùng nắm lấy tay Vu Dân, kéo người vào trong lồng ngực.

Trong một khắc ôm lấy cơ thể của Vu Dân, cảm giác da thịt chân thật không thể nghi ngờ, nước mắt của Thương Viễn suýt chút nữa lại rơi xuống. Cả người hắn đang run rẩy, bàn tay khẽ run cầm cập không ngừng nhẹ nhàng vuốt sau gáy Vu Dân, sờ lên tóc anh, sờ vào vai, lòng bàn tay xẹt qua bờ vai, tiếp tục ôm anh chặt hơn.

“Tiểu Dân.”

Cả người Vu Dân lạnh băng, trên quần áo thấm đầy khí lạnh, tóc cũng lạnh lẽo.

Rõ ràng trên người Vu Dân lạnh đến không chịu nổi, thế nhưng Thương Viễn không biết tại sao người run lên lại là mình. Dù thân thể trong lồng ngực hắn chân thật đến như vậy, hắn vẫn không thể tin được cái ôm xa xỉ này. Thương Viễn một tay vừa vuốt nhẹ, một tay đem thân thể Vu Dân đè vào trong lòng mình. Gió đêm thổi rất lớn trong khe núi, hắn ôm Vu Dân một lúc lâu, cảm giác mình vừa đi qua một sa mạc vô tận, vội vàng cúi xuống hõm vai của người trong lòng, ngửi mùi vị của Vu Dân.

Hắn nếm trãi một lần mất đi ngắn ngủi, cả người như bị nấu chín trong dầu sôi, hắn thật sự bị dọa đến hoảng sợ.

Đầu Thương Viễn không ngừng động qua động lại, dán vào Vu Dân cọ nhẹ, cọ thêm mấy lần, một lúc sau mới chậm rãi dừng lại.

Vu Dân để mặc cho hắn cọ, chính mình cứ đứng bất động như lúc đầu, cánh tay không vòng qua đặt trên lưng Thương Viễn.

Điện thoại di động reo lên không biết mệt, Thương Viễn vòng hai tay qua vai Vu Dân, lại cuốn lấy anh chặt hơn.

Vu Dân vẫn không nhúc nhích, cả buổi buồn bã nói một câu: “Điện thoại.”

Hầu kết Vu Dân động đậy lần đầu khiến Thương Viễn run lên, cảm giác Vu Dân tồn tại ngày càng chân thật, Thương Viễn kề sát, nghe thấy được Vu Dân nói.

Vu Dân nhắc nhở hắn, điện thoại.

“Điện thoại nào có quan trọng bằng em!” Thương Viễn gấp đến độ hét gầm lên, rít gào xong lại cảm thấy trong lòng đau đớn, hai chữ Vu Dân nói ra như hai cây đinh xiêu vẹo xuyên vào trong cơ thể hắn.

“Quan tâm điện thoại làm cái gì!” Thương Viễn lặp lại, không biết là đang giải thích với Vu Dân, hay là đang nói với chính bản thân mình.

Thân thể Vu Dân dường như căng cứng hơn, Thương Viễn cho rằng xảy ra chuyện gì, hắn tách ra một chút, lấy điện thoại di động chiếu từ trên xuống dưới người Vu Dân, có ánh sáng mới thấy, tóc Vu Dân rối bời, trên mặt có một đường máu nhỏ khô. Thương Viễn cẩn thận kéo bàn tay đang che khuỷu cánh tay còn lại của anh: “Cho anh xem bị thương chỗ nào rồi, tại sao lại che tay?”

Vu Dân né một chút, cả người vẫn cứng đờ, anh mới vừa chìm sâu bên trong câu nói kia của Thương Viễn, thần trí chưa thể trở lại bình thường một hồi lâu, chỉ lẳng lặng lắc đầu: “Không có việc gì…”

“Sao lại không có việc gì?” Tay Thương Viễn đụng vào thắt lưng của Vu Dân, khiến anh lập tức giật bắn, tê tê hít một hơi lạnh.

Thương Viễn cau mày, vén áo anh lên.

Vu Dân không kịp ngăn cản, áo bị kéo lên, phía sau lưng không còn che đậy trong nháy mắt.

Thương Viễn suýt chút nữa ném điện thoại di động xuống, dưới ánh đèn yếu ớt, miễn cưỡng nhìn thấy từ đằng sau Vu Dân cho đến phần eo, vốn là một nơi đẹp đẽ trên cơ thể như thế, lại đột ngột xuất hiện một khối máu bầm lớn, còn có thêm vài vết thương lởm chởm, rươm rướm máu. Nhìn thấy máu trên làn da Vu Dân, trong tâm Thương Viễn như xoắn lại, hắn vươn tay ra, nhưng ngay cả chạm vào cũng không dám: “Tại sao lại ngã thành như vậy?”

Vu Dân cảm thấy có hơi mất mặt, túm mấy sợi tóc rối, ồm ồm nói: “Đang đi, phía trước có một cái sườn dốc lớn, không nhìn kỹ…”

Tay cầm điện thoại chiếu đèn của Thương Viễn run rẩy.

“Đừng xem!” Vu Dân nắm góc áo, kéo áo mình xuống.

Viền mắt Thương Viễn đỏ một vòng, tầm mắt di chuyển đến vệt máu trên gương mặt Vu Dân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.