“Lại không về?” Vu Dân vô vị nói, nở một nụ cười lạnh.
“Cuối tuần trước anh cũng đã tăng ca.”
“Cô thư ký mới của anh có thể đừng ở bên cạnh nói năng ỏn ẻn như thế được không! Tôi còn chưa ăn cơm cũng bị cô ta làm cho phát ói đây!”
“Anh bận rộn thì tôi tự ăn mì gói!”
“Tích —— ” Vu Dân lười nghe tiếp, tự động cúp điện thoại. Cầm di động cùng chìa khóa xe trên tay, Vu Dân khoác chiếc áo khoác đen đi ra khỏi cửa. Chìa khóa xe mô tô kêu lách cách, anh vứt điếu thuốc trên miệng xuống đất, dùng chân đạp tắt lửa. Mái tóc hơi dài do lâu ngày không cắt, Vu Dân buộc dây cài mũ bảo hiểm lên.
Thương Viễn đi ra ngoài ghế lô gọi điện thoại, nhưng chưa nói xong lại bị cúp máy. Hắn cau mày, nhìn chăm chú màn hình, bên cạnh có một cô bé đang kéo lấy hắn.
Thương Viễn cúi thấp đầu, cô bé buộc tóc đuôi ngựa đang cố gắng kiễng chân lên, nói với hắn.
Thanh âm nói chuyện ngây thơ: “Chú ơi, cháu thấy trên màn hình vừa rồi là “bà xã”, ai là bà xã của chú nha?”