Đã Lỡ Trót Yêu Anh

Chương 46: 46: Kết Hôn




Anh nắm chặc bàn tay, quay sang nhìn Diệp Tĩnh Thanh tát cho cô một bạt tay.

Cô ngơ ngát

- Cô đi lên phòng tôi!

Cô anh kéo lấy cô, không chút thương xót.

Anh lấy sợi dây thừng đánh vào cô thật mạnh rồi quát lên:

- Tôi hận em, nhớ cho rõ tôi hận em.

- Anh có bị điên không?

- Đúng tôi đang điên đó.

Tôi vì em mà điên rồi

Dùng dây thừng đánh rất mạnh đến nỗi trên người cô nỗi lên những đỏ rớm máu.

Nước mắt cô rơi xuống:

- Nếu trước đây tôi không bỏ anh thì bây giờ sẽ ra sao nhĩ

Anh ngạc nhiên nhìn cô:

- Điều đó là do em tự chọn

- Hừ, đúng là do tôi tự chọn.

Cô như điên lên, lấy mãnh vụng của chiếc bình vỡ rạch lên tay mình cười chua xót:

- Điều sai làm nhất tôi từng làm là đã lỡ trót yêu anh.

Nếu tôi không gặp anh, tôi sẽ không đau như bây giờ, nếu tôi không yêu anh tôi đã không phải khốn khổ như bây giờ.

Là do tôi, tất cả là do tôi

Máu từ tay cô chảy xuống, Tôn Thất Thiên vẫn bình tĩnh

- Em tưởng chết dễ dàng vậy sao?? Đừng có mơ

Anh lái xe như điên đưa cô đến bệnh viện băng bó vết cứa ở tay rồi lái xe đưa cô đến một nơi mà cả cô cũng không ngờ đến.

Nơi đăng kí kết hôn

- Anh điên à? Không phải anh nói anh rất hận tôi hay sao?

- Đúng, sau khi kết hôn với tôi không ai có quyền cản em ở lại với tôi nữa, tôi có thể mặc sức mà hành hạ em.

- Anh đúng là hết nói nổi.

Không phải mới trước đây 1 tiếng tôi và anh vẫn hết sức hòa thuận sao? Sau khi gặp mẹ anh, anh lại lên cơn hành hạ tôi

- Em nói rất đúng, nếu mẹ tôi không nhắc những gì em đã làm với tôi thì tôi sẽ không điên như thế này

- Anh nghĩ cưới tôi sẽ dễ hành hạ tôi hơn sao? Đúng là nực cười.

- Đừng nói nhiều, chúng ta về nhà em thông báo với ba mẹ em một tiếng!

- Không được!

- Em sợ be mẹ em lo sao? Tôi càng muốn ba mẹ em đau đầu vì cô con gái yêu đó

Trên đường về nhà Diệp Tĩnh Thanh, Tôn Thất Thiên nhắn một tin cho Thịnh Bích Phiền cô và Diệp Tưân Du về nhà của Tĩnh Thanh, tôi có chuyện muốn nói

Sau khi họ đến nhà, mọi người tụ tập rất đầy đủ, Tôn Thất Thiên gật đâu chào ba mẹ Diệp Tĩnh Thanh:

- Chào ba mẹ!

Ông Diệp hoản lên

- Tôn tổng, cậu gọi lộn rồi

- Không, tôi và Diệp Tĩnh Thanh vừa đăng kí kết hôn

- Cậu nói sao?

- Không tin thì ông bà Diệp hỏi Tĩnh Thang đi ạ

Bà Diệp quay sang Tĩnh Thanh:

- Cậu ta nói thật sao con?

- Con xin lỗi!

Ông bà Diệp và tất cả mọi người dường như chết lặng, Diệp Tĩnh Thanh mắc đỏ hoe ôm lấy mẹ cô:

- Con sẽ không sao đâu, mẹ đừng lo

Tôn Thất Thiên và Diệp Tĩnh Thanh về nhà vào lúc giữa khuya thì thấy Tạ Thu đang ngồi trong nhà chờ họ.

Tạ Thu chạy lại ôm lấy Tôn Thất thiên:

- Thất Thiên, em có con rồi, là con của anh

- Cô nói sao? Tôi và cô chưa từng ngủ với cô.

- Anh quên rồi sao? Hôm đó anh uống quá chén rồi.....

- Cô đừng hòng lừa dối tôi, cô biết kết cục mà những ai đã từng lừa dối tôi sẽ như thế nào cơ mà.

Cô ta có vẻ sợ hãi, ôm lấy tay anh ta:

- Em xin lỗi chỉ tại em muốn anh cưới em thôi.

Em thật sự rất thích anh, chẳng lẽ anh không nhận ra sao? Em bên anh suốt bao nhiêu năm, sao anh vẫn không nhận ra chân tình của em, cô ta có gì tốt hơn em chứ.

- Tôi và Diệp Tĩnh Thanh vừa đăng kí kết hôn.

- Sao anh lại có thể? Anh đang lừa em.

Em tuyệt đối không tin.

- Tôi nói thật.

- Không phải anh hận cô ta lắm sao? Sao anh có thể đăng kí kết hôn được.

- Đâu phải hận là không được kết hôn.- Anh bình thản trả lời

- Còn em thì sao? Không phải mẹ anh nói là anh phải cưới em sao? Sao anh lại đi làm trái lời của người đã sinh ra anh chứ?

- Cuộc đời tôi do tôi quyết định

Giọng nói đầy tức giận của bà Tôn vang lên:

- Ta không quản cuộc sống của con, nhưng con nghĩ con cưới người như Diệp Tĩnh Thanh thì sẽ được lợi gì.

- Con cưới Diệp Tĩnh Thanh là để hành hạ cô ta, chứ con không yêu cô ta

- Con nghĩ ta tin con à? Nếu con muốn ta tin con thì con hãy để Tạ Thu ở lại đây đi.

- Con không đồng ý!

- Con....!con có cần làm ta tức đến như vậy không? Con không chọc tức ta là không chịu đúng không?

- Đã khuya lắm rồi con lên phòng nghỉ ngơi đây, mẹ về đi.

Tôn Thất Thiên lên phòng, để Diệp Tĩnh Thanh một mình đứng trước Bà Tôn và Tạ Thu, họ nhìn cô với ánh mắt như muốn xé cô ra thành ngàn mảnh, Bà Tôn nói với giọng mỉa mai:

- Sao rồi? Hạnh phúc lắm đúng không? Hừ....!cô đừng có tưởng là vì nó yêu cô, trong lòng nó bây giờ đối với cô chỉ còn 3 chứ HẬN THẤU XƯƠNG

- Con biết

- Vậy mà cô vẫn đồng ý?

- Vì con muốn trả nợ cho anh ấy.

Con nợ anh ấy quá nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.