Dạ Hành Ca

Chương 95: Khúc mắc




Đầu ngón tay có giấu thuốc mê dừng lại trước chóp mũi.

Hô hấp bên gối vẫn đều đặn, đường nét trên gương mặt anh tuấn nổi bật trong bóng tối, đôi mắt nhắm nghiền không nhúc nhích. Không thể nào ngủ sâu như thế được, dù dùng thuốc cũng chưa chắc đã hữu hiệu, trái lại càng để hắn lấy cớ dính chặt vào, nghĩ đến những chuyện gần đây, hai tai nàng nóng lên, rụt tay về lại.

Cẩn thận di chuyển xuống giường, hắn vẫn ngủ rất say, thoạt nhìn… quá giả. Bĩu môi, nàng với lấy áo khoác khoác vào, cố gượng người đi ra khỏi phòng.

Tuần tra ban đêm trông thấy nàng thì đều kinh ngạc, dẫu biết sẽ rất khó chịu khổ sở, nhưng nàng vẫn từ chối ý tốt muốn dìu dắt của người ngoài, rốt cuộc cũng đến gần thư phòng của Quân Tùy Ngọc, đêm đã khuya mà đèn đuốc vẫn sáng, bóng người trước cửa sổ dựa vào bàn rất tập trung.

“Phiên Tiên?”

Chưa đi đến cửa thì y đã ra đón, không hỏi nhiều một câu, y ôm nàng vào thư phòng, lấy áo lông chồn khoác vào cho nàng, vắt khăn nóng lau chùi bàn tay lạnh băng kia.

“Sao lại đến đây, Sương Kính đâu rồi?” Giữa chân mày điềm đạm có phần trách cứ, mà cũng không phải chỉ trách mỗi mình Sương Kính, khóe mắt liếc nhẹ ra ngoài cửa sổ.

“Để cô ấy nghỉ ngơi rồi.” Cơ thể lành lạnh dần ấm áp, nàng thả lỏng thở đều lại, “Là tự muội muốn đến.”

Liếc nhìn vẻ mặt của nàng, Quân Tùy Ngọc mỉm cười.

“Muội biết rồi hả?”

“Ừm.” Nàng ngước mắt lên, gần như cầu khẩn, “Muội không muốn gả đi.”

Quân Tùy Ngọc dùng khăn nóng lau lên ngón tay bé nhỏ, cho đến khi chắc chắn nàng không còn lạnh nữa.

“Hắn là một người rất tốt.” Thâm tình ấy, đến cả người ngoài nhìn qua cũng có thể nhận ra.

“Vậy thì sao chứ.” Nàng bất đắc dĩ cười chua chát, “Muội cũng không biết còn có thể sống được bao lâu, cần gì phải khiến chuyện phức tạp lên.”

“Phó thiên y đã nói rồi, nếu tìm được linh dược quý báu để điều trị thì kinh mạch của muội sẽ có chuyển biến tốt. Đừng có nghĩ tiêu cực mãi thế.”

Nàng không muốn phản bác rằng mong mỏi này mong manh đến đâu, “Muội không muốn để rồi khơi ra một đống chuyện phiền phức, chàng… Có thể sống đương nhiên tốt rồi, nhưng cưới gả không phải trò đùa, lỡ sau này không cùng quan điểm lại khó giải quyết, cần gì phải uổng công vô ích.”

Giống trống khua chiêng cưới gả, nhưng chỉ nội mấy năm nữa sẽ chết, quả thực không có ý nghĩa gì. Dù ngày còn lại không nhiều, nàng cũng không đến nỗi cần một nghi thức an ủi vô vị như thế.

“Đúng là thông gia Nam Bắc không phải chuyện nhỏ.” Quân Tùy Ngọc vẫn trầm ổn, y đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, “Ta đã bàn bạc rất nhiều lần với phu quân tương lai của muội, tâm nguyện cũng gần như nhau nên thuận lợi hơn dự tính nhiều, muội cứ yên tâm đi.”

Bất chợt nàng thấy ảo não.

Mất đi sức mạnh, dù có nói gì cũng chỉ là vô tích sự, hai nam nhân này đã âm thầm quyết định xong xuôi cả rồi… Ngón tay bấu chặt vào tay vịn, lệ khí giữa chân mày bùng lên rồi biến mất, nàng không muốn tranh cãi nữa.

“Xin lỗi, là ta đã phế võ công của muội.” Quân Tùy Ngọc không bỏ qua chút cảm xúc nhỏ nào, giọng điệu càng dịu dàng, “Nếu không phải hắn đến Tây Kinh thì ta cũng không dám ra tay.”

Im lặng một lúc lâu, nàng gượng cười: “Chỉ là huynh muốn tốt cho muội thôi mà.”

Y dặn dò Sương Kính, trách mắng hộ vệ, để Tạ Cảnh Trạch hỏi thăm bệnh tình từ chỗ Phó thiên y. Từ đầu đến cuối không hề ngăn cản như đã hứa, cứ để mặc người kia vén lên tấm màn ẩn nấp, làm bàn tay hỗ trợ phía sau, trong lòng nàng biết rõ, nhưng lại không thể tiếng trách cứ được.

“Muội đang trách ta lắm đúng không.” Quân Tùy Ngọc nhẹ giọng nói ra, “Là ta đã khiến muội mất đi năng lực điều khiển, bị buộc phải phụ thuộc vào kẻ khác, vậy mà còn cứ giữ muội không buông, dù không tình nguyện, muội cũng không có cách nào thoát khỏi cục diện bị động.”

“Bỏ ra giá lớn để đổi lại như vậy, có chớp mắt ta thấy rất trống rỗng.” Y vô cùng áy náy và bất lực tự trách, “Xin lỗi muội.”

“Huynh chỉ đang cố hy vọng để muội được sống lâu thôi mà.” Cơn giận vì bị quản chế dần lắng xuống, nàng cụp mắt.

“Nhưng đây không phải là nguyện vọng của muội.” Rốt cuộc y cũng nói ra tiếng lòng chưa bao giờ nói, để lộ sự đau xót vô hạn.

“Suy cho cùng cũng do ta tới muộn quá, không làm gì được, khiến cơ thể muội bị thương tới mức này, khiến lòng muội không còn vương vấn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.” Nàng không quan tâm có thể sống được bao lâu, mọi thứ với nàng đều tẻ nhạt vô vị, thậm chí là chán nản, bất kể y có làm gì…

Thu hồi cảm xúc, Quân Tùy Ngọc đau lòng cầm lấy ngón tay bé nhỏ.

“Ta không nghĩ muội sẽ thành thân nhanh thế này, ta lại càng muốn muội ở lại Tây Kinh từ từ điều dưỡng hơn, như thế là tốt nhất, nhưng…” Dù nắm giữ quyền lực một phương thì vẫn không đè nén được tiếc nuối, “Ta không có cách khiến muội vui vẻ, chỉ có hắn mới làm được.”

Nàng ngạc nhiên nhìn y.

“Ta cũng nghĩ… hai người bọn muội thành thân cũng không sao. Lời đồn thì có bao giờ biết dừng, chỉ cần không để ý là được, đỡ muội khỏi phải đối phó với đủ chuyện phiền toái ở Tạ gia. Nhưng vì mặt mũi gia môn, hắn tất phải dẫn muội rời khỏi Tây Kinh, thoát khỏi thế lực hai nhà mà lưu lạc trên giang hồ, dù không đến nỗi vất vả song không thể nào tĩnh dưỡng tốt được, bảo ta yên tâm thế nào đây, huống hồ cũng không công bằng với hắn.”

“Phiên Tiên, muội rất kiêu ngạo, đây không phải là chuyện xấu.” Y dịu giọng trách cứ, “Nhưng vì sao muội không nghĩ cho hắn? Ngoảnh mặt làm ngơ trước danh tiếng gia tộc, người nhà thân thích không khỏi chỉ trích, vậy mà hắn vẫn không buông tay, muội còn muốn cố chấp vì kiêu ngạo của mình nữa sao?”

“Muội cho rằng mình đang nghĩ cho hắn, nhưng lại không chịu nghĩ thứ hắn thật sự truy tìm là gì, một mực lảnh tránh chỉ càng khiến hắn thêm tổn thương… Phiên Tiên à, muội thông minh như vậy, sao đến chữ tình lại hồ đồ.”

“Muội…” Trái tim bỗng siết chặt.

“Không có muội thì hắn sẽ hạnh phúc hơn sao? Muội không tồn tại thì ta sẽ thoải mái hơn sao? Lúc nào cũng coi mình là rắc rối, chỉ hận không thể sớm ngày biến mất… Ta rất muốn gõ đầu cho muội tỉnh mới thôi.”

Y nói lời nào lại làm nàng đau đớn lời đấy, là nỗi niềm hoang mang xưa nay chưa từng có.

“Muội trốn tránh không chịu gặp, ta cũng chiều muội. Nhưng nếu hắn đã đến, tình ý vẫn chẳng đổi, thì muội nên ngẫm xem, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào, biết rõ làm gì mới phải, đừng có cứ khinh thường mình như thế, điều này càng khiến người quan tâm muội đau đớn hơn thôi.”

Thấy nàng im lặng, Quân Tùy Ngọc thoải mái hơn.

“Đêm đã khuya rồi, nên về nghỉ ngơi thôi, nếu không ngày mai sẽ mệt lắm đấy. Qua mấy ngày nữa nói cho ta biết câu trả lời, sẽ không còn ai ngăn muội đến nữa.” Siết chặt áo choàng, Quân Tùy Ngọc ôm người giao cho nam tử đang đợi bên ngoài.

“Nhờ huynh chăm sóc Phiên Tiên vậy.”

Tạ Vân Thư siết chặt cơ thể mềm mại trong lòng, nở nụ cười từ trong thâm tâm.

“Ta biết rồi. Đa tạ.”

Nàng nằm trong lòng không lên tiếng, bọc trong áo khoác lông chồn nhẹ tựa lông chim.

Ôm nàng đi qua hành lang dài, chầm chậm quay về sân viện, trăng sáng sao thưa, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ xuân. Hoa đào nở từng chùm hồng phấn xinh đẹp, dưới ánh trăng bàng bạc lại trông như một giai nhân tháo gỡ nét nghiêm trang, có vẻ tĩnh mịch thần bí khó tả.

Ánh trăng hắt lên mặt trông như dặm thêm một lớp phấn bạc, nước da trắng ngần, lông mày đen nhánh, nom như dung nhan trong cõi mộng, con ngươi sâu thẳm mơ màng, không biết đang nghĩ gì.

Sân rất yên tĩnh, cũng vô cùng đẹp.

Hắn ngồi xuống bên hiên, tiện tay ngắt một bông hoa đào cài lên vành tai xinh xắn, cánh hoa nở rộ trên suối tóc đen, gia tăng thêm vẻ dịu dàng.

“Việc gì chàng phải giả vờ ngủ.” Một lúc lâu sau, nàng tức giận hừ nhẹ.

“Ta cũng muốn nghe xem huynh ấy nói gì.” Mày kiếm nhướn lên, hắn mỉm cười đáp, “Nhìn nàng lảo đảo đi tới, ta thật sự toát mồ hôi thay.”

“Chẳng khác gì con ngốc cả.” Nàng uể oải lẩm bẩm.

“Ta lại thích nàng thỉnh thoảng ngốc như vậy.”

Nàng lại im lặng một hồi.

“Ta không phải là một thê tử tốt.”

“Vậy ta sẽ là một trượng phu tốt.” Giọng điệu bình yên như đã chờ đợi từ rất lâu.

“Ta… không biết cách làm dâu, càng không biết hầu hạ cha mẹ chồng.” Hàng mi dài run run, “Ta không biết làm gì cả, tính khí lại xấu nữa.”

“Nàng là người ta yêu.” Hắn chạm nhẹ vào gò má phấn, vuốt ve mặt nàng, “Bất kể tương lai có thế nào, cũng sẽ không thay đổi được chuyện này.”

“Nếu…” Nàng cắn môi, lời nói ra có phần do dự, “Bao giờ chàng ghét ta, nhất định phải nói ra đấy.”

“Nếu như có một ngày đó.” Hắn cười đau lòng, song cũng thấy vô cùng ấm áp, “Đừng sợ thế nữa, ta thật sự thíchđược nàng thẳng thắn ra lệnh, bảo rằng cả đời này không được rời xa.”

Cả đời, nghe sao thật dài, ngập tràn hy vọng. Hắn như đã quên mạng sống của người trong lòng như sương mai, vẫn một mình phác họa cảnh tượng.

“Đến Dương Châu cũng sẽ có một gian sân như thế này, ta sẽ bài trí thành phong cảnh nàng thích. Ở Giang Nam không hay đổ tuyết, đợi điều dưỡng cơ thể khỏe lên, ta sẽ dẫn nàng đi ngắm tuyết sau hồ, đến ngày hè lại cùng ngắm trăng bắt bướm với nàng… Trăm năm sau chúng ta chôn cất cùng nhau, trước mộ trồng cây xanh, đến mùa xuân hoa nở đầy cây, gió thổi qua lại trông như ta đang nói chuyện với nàng, có được không?”

Nàng không trả lời, âm thầm khép hai tay lại, dựa đầu vào lòng hắn.

Trước ngực hơi ẩm ướt, hắn vòng tay ôm nàng, hơi thở ấm áp phả vào tóc.

Đêm lạnh như nước, ánh trăng như lụa trắng rải một luồng sáng lên mặt đất.

Đình viện yên ắng thỉnh thoảng vang lên những câu nói dịu dàng, như đang dỗ một đứa bé bướng bỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.