Dạ Hành Ca

Chương 59: Bạn cũ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mượn cớ dự tiệc, cuối cùng nàng cũng rời khỏi Tạ gia sau gần mười ngày ‘bị đày đọa’.

Tạ phu nhân ân cần căn dặn nhiều lần mới chịu buông tay, từng câu từng chữ bộc lộ tình cảm quan tâm, làm nàng chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Tạ Vân Thư đỡ nàng lên xe ngựa, Tạ phu nhân vẫn còn cố nhét thêm mấy gói thuốc bổ điều dưỡng, nàng tiện tay nhận lấy, nét mặt có phần phức tạp.

“Để đấy ta sẽ dặn Lý thúc bảo người nấu cho nàng uống.” Trên gương mặt anh tuấn ngậm ý cười, hắn không bất ngờ khi thấy nàng lắc đầu ngay lập tức.

“Không cần, mấy ngày qua ta uống nhiều lắm rồi.” Giờ nhớ lại thôi nàng cũng thấy sợ.

Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt, xúc cảm mềm mềm khiến người quyến luyến, “Hiệu quả không tệ, giờ trông nàng khá hơn rất nhiều.”

Ca Dạ lườm một phát, “Đệ đệ ngươi cũng có chịu uống đâu.”

Hắn bật cười một tiếng, rất tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, “Mẹ đúng là quá nhiệt tình rồi.”

Xe ngựa chạy qua mặt đường lát đá, buồng xe rung lắc liên tục, nàng hơi thả lỏng người dựa đầu vào ngực hắn, “Ngươi có một mẫu thân rất tốt.”

Khuôn mặt xinh xắn có nét thương cảm, hắn dịu dàng nhìn nàng đáp: “Ừ.”

“Mẹ ta cũng rất tốt.” Nàng khẽ lẩm bẩm, ngẩn ngơ nhớ lại, “Chẳng qua bà qua đời sớm quá, nếu năm đó không xảy ra chuyện gì…”

“Nàng trước năm bốn tuổi là như thế nào?”

Ca Dạ khép hờ mắt, nở nụ cười có phần nào ngây thơ.

“Nghịch ngợm lắm, ta rất thích chơi, lần nào cũng quấn quít không buông. Lại còn tùy hứng cẩu thả, mấy thúc thúc tỷ tỷ không có cách trị được ta, chỉ cần ta cười là bọn họ không nỡ mắng ta rồi, nếu không được nữa thì sẽ khóc. Mẹ nói ta giỏi nhất là gạt người, nước mắt cứ chảy không ngừng.”

“Nàng thích khóc à?” Hắn thực khó lòng tưởng tượng nổi ra cảnh đấy.

“Đã từng thôi, vì khóc rất hiệu quả.” Nàng thấp giọng, vô thức đùa nghịch tay hắn.

“Ta chưa thấy nàng khóc bao giờ.”

“… Ta quên rồi.” Ánh mắt mơ màng dần phai hòa, hắn không muốn thấy vẻ mặt ấy, bèn cúi đầu hôn lên hàng mi cong cong.

“Trước kia nàng thích cái gì nhất?”

Ca Dạ nghĩ ngợi một hồi, tròng mắt đen như đầm nước dịu dàng.

“Ta hay làm tổ trong lòng mẹ, không chịu học tập, có rất nhiều sư phụ phải thở dài vì ta, thấy bọn họ lắc đầu ảo não là ta lại thấy thú vị.”

Gần như có thể hình dung ra được một cô bé nghịch ngợm, hắn không khỏi bật cười, “Không ngờ nàng còn ghê gớm hơn cả Thanh Lam.”

“Dù gì cha cũng không đánh ta.” Nàng đắc ý cười, “Ông ấy còn mềm lòng hơn cả mẹ nữa.”

“Ông chiều nàng lắm hả?”

“Ta muốn gì ông ấy cũng sẽ cho cả, có một lần ta làm vỡ bát rượu Hán ngọc Hòa Điền* mà ông ấy thích nhất, nhưng ông không hề nổi giận với ta, trái lại chỉ lo ta có bị thương hay không.”

(*Từ gốc là “nhĩ bôi”, xuất hiện từ sau thời Chiến Quốc, có hình tròn hai bên có quai cong, có thể dùng để uống rượu, cũng có thể dùng để đựng canh. Hòa Điền là quê hương của ngọc quý, ngọc Hòa Điền hay có tên khác là ngọc Vu Điền, ngọc Côn Luân.)

Bát rượu Hán ngọc Hòa Điền ư…?

“Có lẽ có nhiều đồ, nên một chiếc bát rượu không tính là gì.” Hắn bình thản đáp.

“Không phải, dù đồ trong nhà đều rất quý, nhưng cái bát rượu ấy lại có màu ngọc đẹp nhất ta từng thấy, ngay cả đồ trên Thiên Sơn cũng chưa chắc đã…” Rồi chợt phát hiện bản thân nói hớ quá nhiều, Ca Dạ im bặt.

Đúng lúc này xe ngựa dừng lại, im lặng một lúc rồi nàng đẩy hắn ra nhảy xuống xe, có vẻ chán nản vì đã lỡ lời.

Dù chưa nói hết nhưng Tạ Vân Thư vẫn đoán được.

Trên Thiên Sơn đều là những món đồ quý giá có một không hai, gia cảnh như thế thì sao lại để hai mẹ con lưu lạc đến Tây Vực?

Tuổi thơ được chiều chuộng đến thế, nhưng vì sao Ca Dạ chưa từng muốn quay về?

***

Gió xuân ôm ấp ngàn hoa,

Cùng nhau khoe sắc tranh qua bao ngày.

Ấy nhưng trong thiên hạ này,

Mỗi quỳnh hoa đấy là lay chân tình.

(*Bản gốc là hai câu thơ của Lưu Sưởng tả hoa quỳnh.)

Cái đẹp của hoa quỳnh cả thế gian đều biết, Tùy Dạng đế mất ba tháng đến Giang Nam, ra lệnh khai Đại Vận Hà chỉ để ngắm loài hoa này.

Là loài hoa nổi tiếng độc nhất vô nhị ở Dương Châu, thanh danh vang dội đến mấy trăm năm. Thời kỳ nở hoa thường rơi vào độ tháng tư tháng năm trong năm, nhưng vì Nam quận vương xây hành cung trong núi, nhờ có khí núi thanh lạnh nên hoa mới nở muộn hơn so với những nơi khác, bởi vậy mới có dịp ngắm quỳnh nở ngày hè.

Cây cao mấy trượng, hoa trắng như tuyết điểm xuyết trên những chạc cây, óng ánh sáng rực. Mùi thơm dìu dịu thoang thoảng, ngắm từ xa nom như tuyết y tiên tử sắp hạ phàm, nhánh hoa to như chậu ngọc, tám bông năm cánh làm thành một vòng, ôm xung quanh nhụy vàng tô điểm như đàn bướm dập dờn, gió khẽ thổi qua lay động cánh hoa băng thanh ngọc khiết.*

(*Cảnh trên tả loại hoa quỳnh như ảnh dưới, nhưng theo wiki lại là hoa thuộc họ Tú Cầu…)

c59

Tiêu Thế Thành đội ngọc quan mặc áo gấm, từ trên xuống dưới toát lên vẻ phú quý. Hắn cười nói đon đả, cử chỉ khéo léo, không hề có vẻ uy sát như lúc ở Bạch gia, trái lại trông như công tử nhà giàu phong lưu tự thưởng.

Nam quận vương trầm mê trong tửu sắc lâu ngày khiến vóc dáng mập mạp, mặt mũi chảy xệ, ông ta chỉ lộ mặt trên tiệc một chốc rồi quay về tẩm điện, giao cả công việc đón tiếp khách khứa lại cho đứa con trai khôn khéo. Đa phần khách đến đều là người trong quan trường, lúc nào cũng có thể nghe thấy lời khách sáo xã giao, Tiêu Thế Thành đối đáp thành thạo, nếu huân tước có cơ hội cha truyền con nối, thì nhất định hắn sẽ còn cao minh hơn cả cha mình.

Không đến đình Vô Song để ngắm hoa mà Ca Dạ chọn lấy một nơi vắng vẻ, im lặng thưởng thức ngọc thụ quỳnh hoa dưới ánh đèn sáng choang, còn Tạ Vân Thư chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Mặc lụa mỏng nhạt màu, tóc đen láy dung mạo thuần khiết toát lên vẻ đẹp trầm tĩnh, tay áo phất phơ theo cơn gió hè, trông nàng như biến hóa từ đóa hoa quỳnh, đẹp đến mức không chân thực.

Ngay đến cả Tiêu Thế Thành cũng ngẩn ngơ, rồi sau đó hắn lập tức cười một tiếng, cầm lấy bông quỳnh trong khay của hạ nhân đưa đến, “Ca yến rộn ràng là thế mà cô nương lại chỉ ngồi ở góc khuất này, người khác sẽ nghĩ là ta không tiếp đãi chu toàn đấy.”

Ca Dạ đưa tay nhận lấy, ngón tay trắng muốt như ngọc tiệp cùng sắc hoa.

Hoa quỳnh trong tay có mùi thơm tinh khiết, bông còn to hơn mặt nàng nhiều, Ca Dạ không khỏi bật cười, “Hoa đẹp.”

“Nhưng vẫn thua xa dung mạo của cô nương.” Lời khen tuy ngả ngớn nhưng cũng xuất phát từ bản tâm, Tiêu Thế Thành lại khen tiếp, “Hèn gì Tạ tam công tử cứ quấn lấy không rời.”

Trong câu nói có vẻ châm chọc, có điều không hề ảnh hưởng gì tới hai người họ, cả hai làm như không nghe thấy.

“Đa tạ thịnh tình của thế tử, hoa cũng đã ngắm rồi, nếu không có chuyện gì khác thì xin phép chúng ta được cáo lui trước.” Tạ Vân Thư lễ phép lên tiếng, nhắc nhở đối phương nên đi vào trọng điểm.

“Là sơ sót của ta, quên mất ngoài ngắm hoa ra còn có cố nhân muốn gặp mặt cô nương.” Tiêu Thế Thành vờ sực nhớ lại, sau đó ra hiệu với tùy tùng sau lưng. Chẳng bao lâu sau, một bóng người đi tới từ con đường chằng chịt trong vườn hoa, nhìn thân pháp thì võ công không cao, lại cẩn thận quan sát mặt mũi đối phương, chỉ là thiếu niên Tây Vực thông thường, không hề có chút ấn tượng nào. Hai người đưa mắt nhìn nhau với vẻ khó hiểu.

Người thiếu niên cũng không để ý mà chỉ cung kính hành lễ với Tiêu Thế Thành, nói tiếng Hán rất trôi chảy.

“Sách Phổ, ngươi có nhận ra vị cô nương kia không?”

Lúc này người thiếu niên mới ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt sáng sửng sốt hồi lâu rồi bất ngờ kích động.

Ca Dạ đã nghĩ đến trăm ngàn tình huống, song lại không ngờ đến tình hình trước mắt. Người thiếu niên bỗng khuỵu gối quỳ xuống đất, lệ trào ra từ hốc mắt đầy cảm kích chân thành, không hề che giấu chút quý mến nào.

“Cứ tưởng kiếp này sẽ không còn được gặp lại tiên nữ cô nương, để Sách Phổ được nói lời cám ơn.” Khẩu âm Khâu Từ trong miệng thiếu niên đánh thức một hồi ức bị quên lãng, Tạ Vân Thư nhanh chóng nhớ lại gương mặt dính đầy máu tanh của một đứa trẻ.

Ca Dạ lùi một bước, trong chớp mắt kinh ngạc cứng người.

“Ta không nhớ…”

Người thiếu niên lau nước mắt mỉm cười, “Ở thôn nhỏ sát biên giới Khâu Từ, may nhờ có tiếng hát Ca Lăng Tần Già* của tiên nữ cô nương mới cứu sống được đệ, đệ vẫn nhớ khuôn mặt của cô nương, đẹp y hệt hoa tuyết liên trên Thiên Sơn.”

(*Ca Lăng Tần Già/Kalavinka hay còn gọi là Diệu Âm Điểu, là một sinh vật bất diệt trong huyền thoại Phật Giáo, có tiếng hót rất hay, được cho là mô phỏng giọng nói của chính Đức Phật.)

Trong mắt cậu là vẻ chân thành không giả dối lẫn đong đầy cảm kích, Tạ Vân Thư bắt đầu nhức đầu.

Tiêu Thế Thành tủm tỉm nhìn cảnh này, có vẻ khá hài lòng.

Ca Dạ hít sâu một hơi, cụp mắt nhìn vào lòng bàn tay mình.

“Quả nhiên là ngạc nhiên mừng rỡ, ngoài cậu ta ra hẳn còn có một cố nhân khác đúng không, sao không mời ra luôn?”

Im lặng một chốc, Tiêu Thế Thành chợt bật cười sang sảng.

“Cô nương đúng là thông minh, kính mời Xích Truật vương tử.”

Một người cao lớn anh tuấn bước ra theo giọng nói, dẫu đã mặc y phục người Hán song vẫn không che giấu được khí chất hung hãn – chính là đại vương tử Khâu Từ năm đó kết thù khá sâu.

Cần cổ xinh đẹp trắng như lau sậy, Ca Dạ khẽ ngước đầu lên, vừa nghĩ tới người đứng bên mình thì lại càng thêm ưu phiền.

Xích Truật mở miệng trước, hai mắt lóe sáng.

“Không ngờ có thể gặp được Tuyết sứ Thiên Sơn ở Giang Nam, đúng là có duyên.”

“Điện hạ đến Trung Nguyên từ bao giờ thế?” Ngay đến nụ cười nàng cũng lười xã giao.

“Đều là nhờ Tuyết sứ ban tặng cả.” Xích Truật bật cười, hàm răng như sói trắng muốt, “Diệu kế ngày nào của Tuyết sứ đã khiến phụ vương vô cùng phẫn nộ, dưới cơn tức giận đã đưa ta đến Trung Nguyên làm con tin, thế nên giờ mới có thể gặp nhau.”

Từ thái tử một nước biến thành con tin, có thể hình dung ra được cơn thù hận của Xích Truật tâm cao khí ngạo. Hai tay nàng giấu trong tay áo, song ngoài mặt vẫn hờ hững, “Ngươi thấy ta lúc nào?”

“Trên thuyền lâu đến Dương Châu của thế tử, trùng hợp ta cũng ở đây.” Xích Truật phối hợp trả lời, như thể vui mừng thật, “Dung nhan của Tuyết sứ mấy năm qua vẫn không đổi, chẳng lẽ đúng là tiên nữ mà Sách Phổ nói?”

Thiếu niên kia đã lùi xuống dưới mệnh lệnh của Xích Truật, Ca Dạ liếc nhìn một cái.

“Không ngờ ngươi lại nhận nuôi cậu ta thật.”

“Dù gì cũng là đồng tộc với ta.”

“Vì sao không nói cho cậu ta biết chân tướng?” Nàng rất ghét cái loại cảm kích này, thà rằng đối mặt với thù hận còn hơn.

“Cần gì phải đập vỡ mộng đẹp của cậu ta.” Xích Truật cười sâu xa, ánh mắt khẽ biến, “Với cả, quả thật lúc đó cô rất giống tiên nữ.”

Bài ca du dương thánh thót, con người tựa như ảo mộng, nào chỉ mỗi Sách Phổ nhận sai, có một thoáng hắn cũng đã ngỡ ma nữ là tiên tử.

Ca Dạ thở dài, quay qua Tiêu Thế Thành đang hứng thú nghe chuyện.

“Ta đã gặp người rồi, thế tử còn muốn gì nữa?”

“Tiêu mỗ cũng không có ác ý, chỉ là muốn mời Tuyết sứ ở lại Nam quận vương phủ làm khách, tất sẽ tận tình tiếp đãi.”

“Ngươi muốn uy hiếp ta ư?”

“Là lời mời chứ.” Tiêu Thế Thành mỉm cười đáp lại, không cho cự tuyệt.

“Nếu ta từ chối thì sao?”

“Không phải Tuyết sứ không biết tiếng tăm của Ma giáo ở Trung Nguyên, đến lúc đó có lẽ võ lâm Trung Nguyên sẽ phá hỏng hứng dạo chơi của Tuyết sứ, chẳng phải là đạt sát phong cảnh à.”

“Ngươi tưởng điều này thì có thể làm gì được ta hả?” Tròng mắt đen láy u ám.

“Ta biết Tuyết sứ siêu phàm không sợ trời sợ đất, nhưng e là Tạ tam công tử đây lại không như vậy.” Tiêu Thế Thành chắp tay sau lưng với vẻ rất tự tin, ném ra một quân cờ khác, “Tạ gia công tử từng là ảnh vệ của một trong tứ sứ Thiên Sơn, chuyện này không phải là chuyện đùa, cũng đủ chấn động cả võ lâm rồi. Nhất là ——” Ánh mắt đảo một vòng trên người hai người, mờ ám cười, “Đã rời khỏi Tây Vực mà vẫn dây dưa không rõ với ma giáo, thậm chí còn mời Tuyết sứ lại nhà, một khi tin này truyền đi, thanh danh của Tạ gia chấp chưởng bạch đạo ắt sẽ bị mất sạch. Tuyết sứ vì cứu Tạ Thanh Lam mà không tiếc xả thân, nay sao lại có thể nhẫn tâm ngồi nhìn chuyện ra nông nỗi này.”

Tạ Vân Thư không bộc lộ cảm xúc, còn Ca Dạ lại mỉm cười.

“Thế tử đã biết lai lịch của ta mà còn khổ tâm mời chào như thế, quả thực khiến Ca Dạ xấu hổ.” Nàng ngắm nhìn những ngón tay mình như thể đang nghiên cứu kinh mạch bên dưới, “Muốn điều khiển ta, có biết sẽ phải trả giá thế nào không?”

“Đương nhiên không phải chuyện dễ rồi.” Tiêu Thế Thành thôi cười, thị vệ bên cạnh lập tức cảnh giác.

“Yên tâm, ta sẽ không ra tay với ngươi.” Ca Dạ cười lạnh, mang theo ba phần sát khí, “Giết Nam quận vương còn hữu hiệu hơn, ông ta mà chết thì quyền thế của ngươi còn được mấy nữa?”

“Cô sẽ không dám làm như vậy.” Tiêu Thế Thành tái xanh, cũng hiện tia ác độc, “Ám sát vương hậu một phương, dù là cô cũng đừng mơ, nếu không tất sẽ thành kẻ thù chung.”

Ca Dạ cao ngạo liếc nhìn bằng nửa con mắt, vô cùng lạnh lùng, “Có lẽ thế tử không biết, ở Tây Vực kẻ có thể để ta đích thân ra tay tất phải là chí tôn quyền thần một nước. Ta chỉ bỏ nửa bả vai là giết được ngươi, thì lấy tính mạng của Nam quận vương có gì khó.”

“Ngươi tưởng ta quan tâm đám người Trung Nguyên vây đánh thế nào à? Còn nhớ ta đã nói gì với Huyền Trí không? Ta vốn không màng chuyện giang hồ, nhưng nếu có người cố ý cắn chặt thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.” Khí thế quật cường sắc bén bức người, khiến tất cả ai có mặt trong vườn đều biến sắc.

“Ngươi còn có quyền thế mạnh mẽ, còn ta chỉ có mỗi cái mạng này, đã vậy sao không ngại thử xem là ai không chịu thua.” Lời nói ra vô cùng ác độc, nhưng giọng điệu lại đầy bình tĩnh.

Hai mắt Tiêu Thế Thành lập lòe bất định, một góc yên ắng bên này đối lập rõ ràng với vẻ náo nhiệt trong vườn.

Gió đưa hương hoa thoang thoảng.

Mặt đối mặt một lúc khá lâu, Tiêu Thế Thành bỗng bật cười, khôi phục hình tượng thế tử tao nhã lễ độ, “Đêm đẹp thế này sao lại nói những lời sát phong cảnh như vậy, đúng là ta không phải, xin Diệp cô nương chớ trách.”

“Sao lại nói thế.” Ca Dạ cũng cười, sát khí đã tan biến hết. Như bông tuyết theo gió rơi xuống cõi trần không chút sợ hãi, “Ta đến Giang Nam nhưng chỉ muốn yên ổn qua ngày, mong thế tử tác thành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.