Dạ Hành Ca

Chương 45: Tình trung




Rốt cuộc nàng ta là ai?” Tạ Khúc Hành nghiêm túc chất vấn, “Xem ra không phải là giáo đồ ma giáo bình thường, nếu không Huyền Trí thiền sư đã chẳng nói như vậy.”

“Huyền Trí thiền sư?”

Hắn có nghe chuyện cao tăng đắc đạo nổi danh thiên hạ từ mấy chục năm trước. Nghe nói có một thân bản lĩnh kiến thức thất truyền của phái Thiếu Lâm, thích dạo chơi tứ phương, nhiều năm qua hành tung bất định hiếm gặp, thậm chí còn có người đồn bảo đã viên tịch ở nơi nào đó rồi, nhưng ngày hôm trước lại vô tình gặp gỡ ở Linh Ẩn tự, còn nhìn thấu Ca Dạ…

“Không sai đâu, Bạch Côn Ngọc đã thăm dò rồi. Người chơi cờ với ông ta cũng không đơn giản, đến nay vẫn chưa lộ.”

Với thế lực của Bạch gia ở Hàng Châu mà không điều tra ra, thì ắt là nhân vật có lai lịch.

“Còn cả thần thái của nàng ta hôm đó nữa…” Tạ Khúc Hành không biết phải miêu tả thế nào, còn nhỏ mà lại có sát khí đáng sợ như vậy, lời nói ra ngập tràn kiêu ngạo, khác hẳn với dáng vẻ ngày thường, khí thế sắc bén như thế, quyết không phải chỉ là hạng người bình thường.

“Ta cứ ngỡ nàng ta là hạ dịch ma giáo, được đệ tốt bụng đưa đến Giang Nam.” Tuy cũng lờ mờ nhận ra quan hệ giữa hai người sâu hơn tưởng tượng, nhưng lại chẳng ngờ đến nỗi đó. “Ta thấy đệ, đệ… Dù Tạ gia không so đo xuất thân của nàng ta, nhưng tuổi tác của hai đứa cũng… khụ…”

Đại ca nhìn thấy rồi? Hèn gì biểu cảm quái lạ như vậy, vẻ lúng túng khó tả của Tạ Khúc Hành lại khiến hắn bật cười.

“Ca Dạ không phải đứa trẻ, nàng chỉ nhỏ hơn đệ hai tuổi.”

“Sao có thể chứ, rõ ràng trông nàng ta vẫn còn nhỏ.” Khó tin không ngoài dự đoán.

“Vì… Một vài nguyên nhân đặc biệt, nên nàng không lớn lên được, nhưng tính tình kinh nghiệm thì lại là của nữ tử trưởng thành.” Hắn giải thích qua loa, rồi nhoẻn miệng cười, “Đại ca yên tâm, đệ chưa đến mức ra tay với một đứa bé đâu.”

“Quả nhiên ma giáo quá tà ác.” Tạ Khúc Hành ngạc nhiên nói, chỉ cảm thấy bí hiểm khó hiểu, “Tên thật của nàng ta là Ca Dạ? Rốt cuộc có lai lịch như thế nào.”

“Nàng là một trong tứ sứ ma giáo, là Tuyết sứ chấp chưởng sự vụ của ba mươi sáu nước Tây Vực tại Thiên Sơn, là chủ nhân của đệ trong mấy năm qua.”

Tạ Khúc Hành hoảng sợ biến sắc, đứng bật dậy, “Ả ta coi đệ là nô dịch?!”

“Ừm.”

“Loại người như ả giữ lại làm gì, lại còn đưa đến Giang Nam.” Tạ Khúc Hành nổi giận, lên tiếng chỉ trích, “Có phải đệ còn muốn đưa mầm họa này về Tạ gia không hả, lại còn bao che khắp nơi, chẳng lẽ đệ điên rồi sao!”

“Nàng không như huynh nghĩ đâu.”

“Chính mắt ta thấy ả và Huyền Trí thiền sư đối đáp ra sao, cuồng vọng càn rỡ, hung hăng không e dè, không có điểm nào là đáng khen cả, ả đầu độc đệ thế nào mà đến cả lời của đại ca cũng không nghe lọt hả!”

“Nếu không có nàng thì đệ đã chết vô số lần rồi, đâu còn sống mà về nữa.” So với Tạ Khúc Hành tức giận, hắn vô cùng bình tĩnh, vẫn rất kiên quyết, “Nàng là một cô gái tốt, nếu nhắc đến thì đệ cũng không xứng với nàng.”

Dù lòng dạ ác độc trở tay vô tình, song nàng vẫn là nữ nhân tốt khó gặp, hắn vẫn luôn xem là như thế.

“Ta biết những năm qua đệ đã chịu nhiều hành hạ nên mới tự coi mình là đầy tớ, rõ ràng năm xưa không như thế.” Thấy đệ đệ giãi bày thay cho ma nữ, Tạ Khúc Hành vô cùng khổ sở, “Lão Tam à, đệ làm ta thất vọng quá.”

Hắn im lặng, những chuyện đã qua rối ren phức tạp, đâu dễ gì nói rõ. Giữa hắn và Ca Dạ đã sớm không còn là quan hệ chủ-tớ đơn thuần, ngay đến người thân cũng không cách nào hiểu được, “Nàng đã rời khỏi ma giáo rồi, đến Giang Nam cũng chỉ là ngắm cảnh, vô tính cuốn vào phân tranh giang hồ, đại ca không cần lo lắng.”

“Rốt cuộc quan hệ của hai người là thế nào.”

Hắn sửng sốt, liếc thấy sắc mặt Tạ Khúc Hành thì lập tức hiểu ra, gần như buồn cười.

“Tạm thời bọn đệ không có quan hệ gì hết, nàng vẫn là…” Hắn không nói, Tạ Khúc Hành cũng đoán được sơ lược, có phần bất ngờ, “Đệ nói nàng ta… Không phải ma giáo…”

“Trung Nguyên không biết gì về ma giáo, đa số lời đồn đều có sai lệch, toàn ám chỉ cùng một loại dâm ma yêu tà. Thật ra nó cũng có tổ chức như các môn phái khác thôi, điểm khác biệt là có đẳng cấp nghiêm ngặt, hình phạt tàn bạo, thủ đoạn quỷ quái. Nàng tuyệt đối không như đại ca nghĩ, đều dựa vào chính thực lực bản thân mới có được địa vị thân phận ngang hàng.”

Có nghĩ thế nào đi nữa thì cũng không nghĩ ra một người dáng vẻ mười ba tuổi thì truyền lệnh thế nào. Tạ Vân Thư chỉ nói đơn giản sơ qua để đại ca hiểu được đại khái, tuy chỉ nói tóm tắt, nhưng đợi nói xong thì trời cũng đã tối rồi.

Còn chưa nói sâu vào, song chỉ mới mỗi phần ngoài là đã đủ để Tạ Khúc Hành kinh hãi rồi. Kiểu tuyển chọn sát thủ đẫm máu, lần lượt cướp đi tính mạng của vua chúa các nước, từng trận mưu nghịch rối ren hòng lật đổ đã vượt xa khỏi tưởng tượng của mình.

“Nàng vốn là người Giang Nam, cũng như đệ trời xui đất khiến lưu lạc tới Thiên Sơn, tìm trăm phương ngàn kế báo thù. Đến khi giết được giáo vương thì chẳng còn gì lưu luyến, để lại quyền vị đi xa…”

Tạ Khúc Hành nghe xong, im lặng một hồi lâu, “Có thể là đại ca nghĩ nhầm rồi, nhưng dù nàng có ơn với đệ thì trả cũng trả đủ rồi, hà tất phải…”

“Đại ca, đệ đã không còn là đệ của bảy năm trước nữa rồi, tay đầy máu tanh giết người như ngóe, không dám tự nhận vẫn là người Tạ gia, có lẽ trong mắt huynh đệ vẫn như thế, nhưng sâu trong đáy lòng đệ biết mình khác gì Ca Dạ.”

“Nên đệ mới cam nguyện sa đọa, không lui tới với danh môn khuê tú mà qua lại với ma nữ ư?”

“Trong mắt đệ, nàng là người tốt nhất.” Hắn nói đã mệt đã lâu mà đối phương vẫn không hiểu, đại ca không xem thường mình mà lại cứ xem thường Ca Dạ, “Đệ thích nàng, không quan tâm người khác nhìn như thế nào.”

“Vậy đệ cũng phải nghĩ cho Tạ gia chứ, thanh danh một đời của cha sao có thể gánh được phiền lụy này.”

“Nên đệ mới không định về, vốn tính âm thầm quay về Dương Châu thăm thôi.”

“Chỉ cần chia tay với nàng ta thì đệ vẫn là tam công tử Tạ gia người người ca ngợi, những chuyện trong quá khứ, cha nhất định sẽ không trách đệ.”

Ánh mắt tha thiết của đại ca làm hắn không chống đỡ nổi.

Dù người nhà có trông mong thì những chuyện đã trải chẳng thể nào xóa nhòa, hắn không muốn giả dối nữa, vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, đóng vai một người con Tạ gia hoàn mỹ. Những mẫu mực từng tôn sùng đã sập đổ trong bảy năm qua, không thể nào hồi phục.

Đẩy cửa ra, một mình Ca Dạ ngồi trước bàn, tự mình chơi cờ với mình, nhàm chán cầm quân cờ chơi đùa, quân cờ trắng đen ẩn hiện tia sãng giữa kẽ tay.

“Chưa đến giờ hẹn nên chơi cờ dưới đèn sao?” Hắn ôm lấy cơ thể mềm mại từ đằng sau.

Nàng liếc nhìn, “Ta không nhớ là có hẹn với ngươi đấy.”

“Ca Dạ.”

“Ừ.”

Nghĩ một hồi lâu lại nuốt lời về, hắn buông nàng ra ngồi xuống đối diện.

“Để ta đánh cờ với nàng.”

Im lặng nhìn hắn dọn dẹp bàn cờ, một bàn tay lạnh băng lướt qua giữa chân mày.

“Nhìn ngươi có vẻ có chuyện.”

“Vẫn bình thường.”

“Vì ta sao?”

Hắn cười một tiếng, kéo tay nàng qua dán lên môi.

“Nàng quan tâm sao?”

“Là ngươi tự tìm.” Nàng dùng sức rút về.

Hắn giữ chặt không buông, thậm chí còn tiến lên nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn, “Đúng thế, nàng có thể cười nhạo được rồi.”

Đã dần quen với hành động ấy của hắn, nàng cũng nhắm mắt làm ngơ, “Lúc ấy cần phải giết lão già đó.”

“Ông ta không phải là nhân vật bình thường.”

“Ừ.” Nếu không phải không thể giết chết trong một kích thì sao có thể để lại mầm họa, “Có điều ông ta không nhận ra ngươi, ngày mai ta sẽ rời đi.”

“Ca Dạ.” Hắn ôm lấy cơ thể nhỏ bé đặt lên đầu gối, giọng thoáng nặng nề, “Nàng đã đồng ý đi Dương Châu với ta rồi.”

“Ngươi chắc chắn sao?” Nàng im lặng cuộn tròn trong vòng tay, “Thân phận của ta đã để ngươi phải nhức đầu rồi.”

“Không sao.”

“Ta tưởng ngươi là người thông minh.”

“Suỵt, đừng nói nữa.” Hắn nhẹ nhàng ra dấu bên môi nàng.

Nàng nghiêng tai lắng nghe, “Vì sao, bên ngoài đâu có ai.”

“Vì ta muốn hôn nàng.”

Vừa dứt lời, hắn liền in dấu lên cánh môi mềm mại lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.