Đa Đa Ích Thiện (Bản Cổ Đại

Chương 35: Hạnh phúc bất ngờ đến




Spoiler Nhìn hai người cháu trai ngoài dự liệu, Tĩnh Nam hầu Long Chính Nghị không thốt nên lời. Đại trưởng công chúa thì chẳng ngạc nhiên lâu, trong mắt bà, cặp sinh đôi này cũng chẳng khác Long Phi Ngọc khi còn nhỏ là bao, nếu Long Phi Ngọc nói bọn chúng là cháu của bà, nhất định không sai được.

“Phụ thân, là thật.” Long Phi Ngọc lo lắng nhìn phụ thân, sau đó thuật lại sự tình, cuối cùng còn đắc ý nói: “Trước đây nha đầu kia quyết giả ngu, thật ra lại rất thông minh.”

Long Chính Nghị thở dài, đương nhiên ông biết nha đầu kia chỉ vờ ngốc nghếch, cho nên đoán ra ngay chuyện A Bích sinh non là một âm mưu, chỉ không hiểu sau cặp sinh đôi sau vì sao lại có được. Tuy nói đã từng lầm lỡ một lần, thế nhưng ông không tin Long Phi Ngọc lại nhận nhầm con, song cũng chẳng tin chuyện Long Phi Ngọc bằng lòng kiếp sau nối lại, gương vỡ lại lành.

Long Chính Nghị lúng túng nhìn con trai đang đắc ý, thầm nghĩ, nha đầu kia xoay đại tướng quân kiêu ngạo đến chóng mắt, sau cùng còn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, vậy đâu chỉ thông minh là đủ! Thế nhưng cô gái ấy có thể trở thành phu nhân tương lai của Tĩnh nam hầu không?

“Nếu đã nhận bọn trẻ, cũng nên cho mẫu thân chúng một danh phận.” Long Chính Nghị không bàn thêm nữa, muốn hỏi xem con trai đã có tính toán thế nào.

Đại trưởng công chúa nghe vậy bèn nói: “Chuyện này còn phải nói sao, đã sinh được ba đứa, dù thế nào cũng không thể để người ta chịu ấm ức. Kim cô nương cũng là cô gái xinh đẹp, biết nghĩ, làm thế tử phu nhân cũng không sai.”

Đại trưởng công chúa là người phụ nữ thông tuệ, thấy con trai lặng lẽ sinh ba đứa với Kim Đa Đa, còn cố ý nói tốt về nàng ta trước mặt phụ mẫu, như thế ắt hẳn con trai mình cũng có lòng. Hơn nữa nếu bây giờ còn xoi mói, nói không chừng lại thành công dã tràng.

Long Chính Nghị hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Nào đâu dễ dàng như vậy! Nếu không thì sao phải đợi đến tận bây giờ. Chỉ e thứ Kim Đa Đa muốn không chỉ là một danh phận. Trong lòng hiềm nghi nhưng ngoài mặt ông vẫn nói: “Mẹ con nói phải đấy, tìm dịp thích hợp bàn chuyện hôn sự đi.”

Long Phi Ngọc không ngờ phụ mẫu lại đồng ý nhanh như thế, trong lòng dẫu vui nhưng vẫn phải lí nhí thưa: “Chuyện này không vội…”

Nghe con trai nói không vội, Đại trưởng công chúa càng sốt ruột hơn, “Con thật là, con trai mình đã lớn cả rồi còn không mau cưới mẹ chúng về, đợi gì nữa đây?”

Thừa Phong và Tề Hải vùi vào lòng bà nội ăn điểm tâm, cú ngã đau điếng ban nãy đã quên bẵng. A Bích cũng theo sát bên cạnh. Bà khiến cậu nhớ đến mỹ nhân sư công, dịu dàng lại dễ gần, cũng rất giống Miêu Mễ, vừa thơm lại vừa mềm. Thế nhưng khi nghe một chữ “cưới”, cậu bỗng luống cuống.

“Bà ơi, cha con muốn cưới tân nương sao?” Từ sau lần gây hấn hôm qua, A Bích không quên nhắc nhở người khác rằng cậu có phụ thân.

“Ha ha, phải, mẫu thân của A Bích sẽ là tân nương, A Bích có đồng ý không?”

“Không được, không được đâu,” A Bích lắc đầu ngoài dự liệu của mọi người, “Miêu Mễ không cần làm tân nương của cha.”

“Miêu Mễ? Miêu Mễ… là mẫu thân của con?”

“Dạ,” A Bích lại gật đầu nhỏ, “Miêu Mễ nói làm tân nương của cha không có lợi ích, chi bằng chờ A Bích lớn, làm tân nương của A Bích.”

Lời này vừa nghe đã biết là để lừa trẻ con, song vẻ mặt A Bích vừa thành thật lại vừa mang vẻ kiêu ngạo, khiến mọi người trong phòng bật cười, ngoài trừ Thừa Phong và Tề Hải chưa hiểu gì thì ai cũng biết “tân lang” bị trả đũa là ai.

Long Phi Ngọc nghĩ thầm, thật phiền phức, tên nhóc này còn muốn làm loạn thế nào nữa đây, phí dán miệng trước giờ hóa ra đều tốn không. Y không kìm được bước đến cho cậu bé một cái tát, đương nhiên không dám dùng sức, nói: “Nói bậy gì đó? Miêu Mễ của con sao có thể gả cho con được!”

Tuy A Bích còn nhỏ nhưng đã biết gió chiều nào che chiều nấy. Cậu bé ôm mặt nhào vào lòng Đại trưởng công chúa, khóc nói: “Bà nội, cha đánh con.” Lời vừa thốt ra, không chỉ Đại trưởng công chúa, ngay cả đám nha hoàn xung quanh cũng dành ánh mắt “hèn mọn” cho Long Phi Ngọc.

Sắc mặt Đại trưởng công chúa chùng xuống, nói rằng: “Có bản lĩnh thì đi mà tìm Miêu Mễ của con, đánh một đứa trẻ còn ra thể thống gì nữa?” Sau đó bà đứng dậy dịu dàng dỗ dành đứa bé: “Đi nào, bà nội dắt bọn con ra vườn chơi.”

Vừa nghe thấy được chơi, mặt A Bích đã không còn đau nữa, cậu chạy trước tiên, Tề Hải chập chững bước theo đại ca, đám nha hoàn vội theo sau, sợ tiểu thiếu gia lại ngã lần nữa. Thừa Phong thì tự động nắm bàn tay ngọc của Đại trưởng công chúa, bước từng bước con con.

Đợi sau khi bà cháu khuất bóng, Long Phi Ngọc bèn quay sang than thở với phụ thân: “Nó yếu ớt như thế cũng do mẫu thân nó dạy hư.”

Long Chính Nghị trừng mắt, nói: “Biết là trẻ con còn ra tay! Ta nhìn thôi cũng thấy xấu hổ!”

“Con không dùng sức mà!” Long Phi Ngọc kêu oan, năm xưa phụ thân còn ra tay mạnh hơn nhiều.

Long Chính Nghị không đáp, ông ngồi xuống, hỏi: “Nói đi, ngoài danh phận, rốt cuộc Kim cô nương còn muốn cái gì?”

“Than ôi, nàng muốn thứ gì thì quá tốt rồi.”

“Dù gì con cũng là mỹ nam đệ nhất kinh thành, sao ngay đến một nữ nhân cũng không giải quyết được.”

“…Cha à, chẳng phải cha cũng vậy sao.”

“…Ít nhất cha con cũng cưới được người ta về nhà.”

“…Nếu như con không giúp ngài một tay, nói không chừng cha đã phải tái giá rồi đấy.”

“…Nói đi, muốn cha giúp thế nào?”

Long PHi Ngọc ngồi xuống, nói: “Thật ra không phải Kim Đa Đa không muốn thứ gì, con cảm thấy điều nàng mong muốn nhất chính là cuộc sống tự tại như bây giờ, nếu thành thân với con, chỉ e không thể…”

Long Chính Nghị vuốt chòm râu dài, chậm rãi nói: “Làm thế tử phu nhân, chính là Tĩnh Nam hầu phu nhân sau này, không những phải biết đối nhân xử thế mà còn phải làm tròn trách nhiệm của một người vợ, một người mẹ. Nếu Kim cô nương thật sự không đảm đương được, vậy đành để nàng thiệt thòi làm thiếp.”

“Như vậy sao được! … Nói chung là không được!”

“Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ kéo dài không minh bạch thế này ư? Con không sợ xảy ra chuyện sao?”

“Cha, người đừng hả hê vội, nếu thật sự xảy ra chuyện, người cũng chẳng có cháu nữa đâu.”

“Kim Đa Đa này lợi hại đến thư ư? Phủ Tĩnh Nam hầu ta cũng không đấu lại nàng ư?” Long Chính Nghị vốn biết Kim Đa Đa không đơn giản, thế nhưng ông không tin một cô gái có thể tranh đấu với hoàng thân quốc thích.

“Con chỉ có thể nói người chớ xem thường nàng.” Long Phi Ngọc nghĩ thầm, có hoàng thượng làm chỗ dựa, phủ Tĩnh Nam hầu có là gì.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Long Chính Nghị không khỏi phiền lòng, cũng không muốn mất đi ba đứa cháu trai, lại càng không muốn làm ô mặt phủ Tĩnh Nam hầu.

Long Phi Ngọc cũng trầm tư, rốt cuộc nên làm thế nào mới vừa chiều lòng Kim Đa Đa, vừa giúp y có được kiều thê đây?

Đại trưởng công chúa không lo lắng vấn đề này, với bà, một người phụ nữ nếu đã bằng lòng sinh con dưỡng cái cho một người đàn ông, thì còn điều gì mà không thể làm? Bây giờ điều khiến bà phiền lòng nhất là không biết khi nào mới được thấy cháu trai kế tiếp chào đời.

Huynh đệ A Bích cũng không bận tâm đến chuyện Miêu Mễ có gả cho cha hay không. Bọn chúng chỉ hứng thú với việc làm cách nào để bắt cá trong áo. Lúc này, một gã sai vặt nhanh trí mang một cái gàu xúc cá đến giúp A Bích. Thừa Phong ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà nội, Tề Hải thì lăn lộn trong vòng tay nha hoàn, muốn lao theo đại ca.

Chỉ chốc lát sau, A Bích đã giương gàu cao giọng nói: “Bà nội, con bắt được cá rồi!”

Một con cá chép hoa xinh đẹp oằn mình bên trong.

—o0o—

Kim Đa Đa đứng bên khung cửa, tuy biết Tĩnh Nam hầu không dám tùy tiện ép ba đứa trẻ ở lại, thế nhưng trong lòng nàng vẫn thấp thỏm, dù gì đây cũng là lần đầu tiên nàng để Long Phi Ngọc đưa ba đứa trẻ ra ngoài một mình.

“Về rồi! Các tiểu thiếu gia về rồi!” Tiểu nha hoàn gác cửa chờ tin vừa chạy vừa hô lớn.

Kim Đa Đa vội ra đón, quả nhiên thấy A Bích vào đầu tiên, vừa chạy vừa hô: “Miêu Mễ! Miêu Mễ! Con về rồi!”

Phía sau là Long Phi Ngọc khiêng hai đứa trên vai, miệng như đang lẩm bẩm nói gì. Sau khi đến gần mới biết thì ra là răn dạy A Bích: “Đừng ồn ào, đánh thức hai đệ đệ là ta đánh mông con.”

A Bích nhào vào lòng Kim Đa Đa, thủ thỉ: “Miêu Mễ, hôm nay con gặp ông nội, bà nội.”

Kim Đa Đa ngồi xổm xuống, ôm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn rồi hỏi: “Thế à? Ông nội và bà nội có tốt với con không?”

“Sao lại không chứ? Chỉ còn thiếu đưa nó lên trời thôi.” Long Phi Ngọc xem vào, tay trao Thừa Phong và Tề Hải đang say ngủ cho nhũ mẫu. Không rõ vì động nên tỉnh hay vì ngửi thấy mùi của mẫu thân, hai đứa nhóc đều mở mắt, sau đó không hẹn mà cùng đòi ôm.

Kim Đa Đa bảo nhũ mẫu đặt bọn chúng xuống, nàng ôm ghì cả hai vào lòng như đã xa nhau lâu lắm.

“Tốt ạ, bà nội còn cho con ăn rất nhiều điểm tâm, nhưng mà không ngon bằng Đinh Đang cô nương làm.” A Bích hơi bất mãn.

“Ha ha, con còn dám ăn, không sợ không có tiền trả sao.” Kim Đa Đa đem chuyện lần trước ra trêu cậu bé.

“Con đã hỏi bà nội rồi, bà nói không cần trả con mới ăn.” A Bích từ tốn đáp lại.

“Ha ha ha!” Long Phi Ngọc là người đầu tiên phì cười, y nhớ lúc ấy phụ thân còn hoảng loạn hét lên: “Ai nói với cháu ta phủ Tĩnh Nam hầu là nơi bán điểm tâm!”

Long Phi Ngọc bước đến, đặt bàn tay to lớn lên đầu A Bích, cười nói: “Chỉ có con là thông minh! Bà nội tặng cho đôi hoa tai thạch anh coi như quà gặp mặt, tiểu tử này còn nghi là thứ không có giá trị, còn bảo với bà nội là phải đổi thành tiền. Ha ha!”

A Bích đỏ mặt, trốn khỏi bàn tay to lớn, nấp sau lưng Kim Đa Đa, cậu nào biết thứ nhỏ xíu long lanh ấy còn quý hơn số tiền trong túi mình.

A Bích không muốn Miêu Mễ cười mình vì chuyện này, vội ngẩng đầu nói: “Miêu Mễ, bà nội còn cho con thứ này hay lắm. Con lấy cho người xem.” Nói xong lại quay sang Long Phi Ngọc reo lên: “phụ thân, cá của con đâu? Cá của con đâu?”

Gã sai vặt ngoài cửa nghe thấy bèn nhanh chóng bưng thùng gỗ vào, đặt trên sàn nhà. A Bích chạy lại gần thùng gỗ, vẫy tay gọi Kim Đa Đa: “Miêu Mễ, người mau đến xem, đây là cá con bắt này.”

Kim Đa Đa ôm Thừa Phong và Tề Hải bước đến, cúi đầu nhìn, đó chẳng phải là con cá chép hoa Long Phi Ngọc cất công đem từ Thụy Quốc về năm xưa sao? Năm ấy chẳng phải cũng nhờ con cá này nàng mới thuận lợi thoát khỏi phủ Tĩnh Nam hầu đó sao? Khi ấy, A Bích mới chỉ là một khối máu thịt chưa thành hình, bây giờ đã bắt được cá rồi, thật khiến nàng ngạo nghễ vì vui.

Kim Đa Đa ngoảnh lại, nhìn Long Phi Ngọc cười ranh mãnh. Long Phi Ngọc cũng nhớ lại chuyện xưa, nỗi xấu hổ khó tránh, khuôn mặt y cũng đỏ bừng. Mặt đối mặt nhìn Kim Đa Đa, muốn quay đi cũng không đành.

Đương nhiên bọn trẻ không biết những chuyện đã qua. A Bích xắn cao tay áo, thể hiện tài nghệ với Miêu Mễ; Tề Hải thích thú học theo đại ca thò tay vào thùng khua nước, Thừa Phong nhút nhát hơn rúc vào lòng mẫu thân.

Thùng nước nhỏ không so được với ao lớn, đám cá nhỏ trốn trái tránh phải cũng không thoát được đôi bàn tay nhỏ bé, không ngờ tay ai kia quá nhỏ lại quá mịn, giữ không được vững nên con cá quẫy lên đánh phải người Thừa Phong, khiến Tề Hải sợ hãi trượt chân ngã nhào xuống đất, cả hai lại đồng loạt thét lên.

Kim Đa Đa vừa cười vừa ôm hai con vào lòng dỗ dành, sau quay sang nói với A Bích đang ủ rũ: “Được rồi, được rồi, cá phải sống trong nước, không có nước sẽ chết đấy. Cứ để chúng ở đây tạm, ngày mai ta sẽ thả vào ao, mỗi ngày con đều chơi được, nhé?”

A Bích thấy Long Phi Ngọc đã nổi giận nên vội vàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Hôm khác lại đến vườn của bà nội bắt cá, đến lúc đó cha cũng không mắng được mình.

Chơi cả ngày cũng khiến ba đứa trẻ thấm mệt. Đợi sau khi nhũ mẫu và đám nha hoàn đưa các tiểu thiếu gia đi ngủ, Long Phi Ngọc mới ghé sát lại hỏi Kim Đa Đa: “Nàng định khi nào mới cho ta?”

“Cho cái gì?” Kim Đa Đa hỏi với vẻ kỳ quái.

“Bốn người chúng ta cùng về, ba người kia nàng đã cho rồi, còn ta?”

“Rốt cuộc là cái gì?” Kim Đa Đa không nhớ ra mình đã cho bọn trẻ thứ gì.

Long Phi Ngọc vội đặt một nụ hôn lên má nàng, sau đó lại hôn thêm một cái, đắc ý nói: “Nàng dám bỏ quên ta, xem ta xử lý nàng thế nào.”

Kim Đa Đa gắt: “Hừ! Ta cứ nghĩ mình chỉ có ba đứa con, không ngờ lại là bốn!”

Đêm ấy, Kim Đa Đa bị “xử lý” miễn cưỡng nằm trong lòng Long Phi Ngọc, nghe y kể lại những chuyện đã xảy ra ở phủ Tĩnh Nam hầu. Biết được phu phụ Hầu gia yêu quý ba đứa trẻ như châu báu, nàng cũng thấy yên lòng.

“Chuyện của chúng ta… Hầu gia và Đại trưởng công chúa có nói gì không?” Nàng cẩn trọng hỏi.

“Mẹ ta đương nhiên muốn mau chóng đón con dâu về nhà, về phần cha ta, sau khi ta thưa rõ thì ông ấy cũng không nói gì, chỉ nói đừng để kéo dài quá lâu, dù sao bọn trẻ cũng lớn cả rồi…”

“Ừ.”

“Đa Đa, nàng… Nàng sẽ không bỏ rơi ta phải không?” Cánh tay vòng chặt quanh eo Kim Đa Đa tỏ rõ sự luống cuống của Long Phi Ngọc.

Kim Đa Đa biết điều y muốn hỏi không phải chuyện này, song nàng không thể trả lời, bởi lẽ trong lòng nàng cũng đang rối loạn.

Long Phi Ngọc đợi không được, bèn thở dài nói: “Ôi chao, không hỏi thì hơn.” Y thất vọng buông tay, quay sang hướng khác.

Thấy y sa sút tinh thần, Kim Đa Đa không đành lòng, nàng cũng xoay lại nép vào lưng y, nhẹ nhàng nói: “Phi Ngọc, nếu như… nếu như cứ tiếp tục thế này, liệu chàng có rời xa ta không?”

“Đương nhiên không.”

“Ta cũng không! Phi Ngọc, chỉ cần chàng không rời xa, ta cũng sẽ không buông tay; nhưng nếu chàng bỏ rơi ta, đừng mong ta sẽ khóc lóc cầu xin chàng quay về như những cô gái khác, ta sẽ sống thật tốt, thậm chí còn tốt hơn chàng.”

Long Phi Ngọc trở mình, kéo nàng vào lòng: “Xem ra để nàng không hơn được ta, ta chỉ còn cách vĩnh viễn không rời xa nàng.”

“Ha ha, không sai, không thể rời xa.”

“Đa Đa, đã như vậy, vì sao nàng…” Long Phi Ngọc không nói được hết, vì Kim Đa Đa đã nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi y.

“Đừng nói gì, ít nhất là bây giờ, được không?”

“Được.” Ánh mắt Long Phi Ngọc giữa bóng đêm càng sáng rõ.

Kim Đa Đa thu lại ngón tay trên môi Long Phi Ngọc, đặt lên môi mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.