Đa Đa Ích Thiện (Bản Cổ Đại

Chương 32: Qua quan trảm tướng (Hạ)




Spoiler Dạo gần đây chẳng khác gì một năm trước, Long Phi Ngọc vẫn đến khi trời đã tối đen, mặt trời chưa tỏ đã rời khỏi, thỉnh thoảng sẽ đến thăm bọn nhỏ lúc ban ngày.

Trong suy nghĩ của Long Phi Ngọc, nam tử xuất sắc như y, nữ nhân khác không một ai không yêu thương nhung nhớ, Kim Đa Đa tuy hơi khác biệt, thế nhưng chỉ cần mình đối xử với nàng tốt hơn nam nhân khác một chút, tốt hơn khi đối đãi nữ nhân khác một chút, chẳng lẽ lại không chiếm được trái tim nàng?

Có cách hay nào khác sao? Kim Đa Đa không thiếu tiền, tặng vàng bạc châu báu há chẳng phải cũng giống kẻ khác; Kim Đa Đa cũng không thiếu quyền, trong kinh thành không kẻ nào dám ức hiếp nàng; tặng nàng con cái? Nàng đã có ba đứa; cho nàng danh phận, nàng chẳng màng…

Rốt cuộc phải làm sao mới được đây?

Nàng thích ăn bánh tiên hoa, mỗi ngày y đều mua cho nàng, hơn nữa chỉ mua loại do Vô Song lầu bán.

Nàng thích vẹt biết nói, mỗi ngày y đều dạy con chim ngu ngốc kia, chịu nhịn mỗi khi nó quát lên “Cút ngay!”.

Nàng thích con mèo mập, y cũng giúp tắm cho Khôi Mao, thường bị nó té nước ướt cả người.

Nàng không thích y có nữ nhân khác, y bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu, bỏ hết những thú vui phong lưu.

Nàng không thích y quát mắng con trẻ, y luôn hiền hòa với A Bích, dẫu cho nó luôn đòi ngủ giữa hai người.

Nàng không thích để lộ mối quan hệ này, y vẫn như cũ cam tâm tình nguyện sống cuộc đời của một gian phu.

Không biết như vậy có được tính là đối xử tốt với nàng hay không, thế nhưng số lần nàng mỉm cười với y ngày càng nhiều, hơn nữa không phải nụ cười có toan tính dạo trước, là niềm vui thật tâm thật ý, khiến lòng y ngọt ngào quá đỗi.

Cứ mãi thế này cũng không tồi, chỉ có điều không biết cuộc sống như thế kéo dài được bao lâu?

A Bích nằm lên thảm cỏ, nhắm đôi mắt lại. Mình mệt mỏi quá đi thôi, chơi cùng hai đệ đệ một màn quan binh bắt cường đạo, bây giờ chỉ muốn ngủ. Ai thắng ư? Đương nhiên là mình rồi! Hai đệ đệ là cường đạo bò lăn dưới đất, đương nhiên không đánh được đại tướng quân này.

Là ai đang bóp khuôn mặt nhỏ của mình? A Bích huơ đôi tay nhỏ lên nhưng không ngăn cản được đối phương. Cái mũi nhỏ của mình bị nhéo. Là ai đáng ghét thế nhỉ? Có khi nào là đệ đệ vẫn còn chảy nước miếng? Hay là Quả Hồng luôn ở sau lưng ức hiếp mình?

A Bích mở choàng đôi mắt hổ con, giận đùng đùng nhìn đối phương: “Tên bại hoại!”

“Ha ha, đến sư công mà cũng biến thành tên bại hoại rồi ư?” Tư Đồ Trường Nhạc cười sảng khoái nhìn A Bích, nửa năm không gặp, đứa trẻ này ngày càng thú vị.

“Sư công! Sư công!” Cơn buồn ngủ biến mất, A Bích vui vẻ bật dậy, vươn tay ngã nhào vào lòng Tư Đồ Trường Nhạc.

“Lâu lắm rồi sư công không đến thăm A Bích, A Bích rất nhớ người.” A Bích vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực sư công.

“A Bích lớn rồi, sư công sắp ôm không nổi mất.” Tư Đồ Trường Nhạc ôm cậu bé vào lòng, chợt nhớ mười năm trước, cô bé kia cũng rất thích vùi mắt vào ngực y.

“Con có thể bảo vệ Miêu Mễ và đệ đệ rồi đấy.” A Bích ngẩng mặt lên kiêu ngạo nói. Thật đây, bình thường mình luôn dũng cảm trước mặt Miêu mễ, không cho phép Quả Hồng thối kia ức hiếp người.

Tư Đồ Trường Nhạc đến, A Bích là người vui nhất, ngay đến A Phong, A Hải vừa biết bò cũng trèo vào lòng sư phụ mỹ nhân. Riêng Kim Đa Đa thì hỉ ưu lẫn lộn. Mừng vì nỗi nhớ sư phụ mỹ nhân bấy lâu nay đã được giải tỏa, ưu tư vì không biết phải giấu chuyện với thế tử gia như thế nào.

Dạo gần đây thế tử gia thay đổi rất nhiều, không còn vẻ khinh người như trước đây, còn tốn tâm tư mong lấy lòng nàng. Tuy rằng nàng không rõ y làm vậy là vì ai, song không thể phủ nhận, sự quan tâm của y khiến nàng động lòng, cũng thường vu vẻ đối đãi với y hơn.

Ngẫm lại mới thấy nụ cười của nàng cũng khiến Long Phi Ngọc si mê, Kim Đa Đa muốn bật cười. Thế nhưng bây giờ không phải lúc vui đùa, phải mau chóng báo tin cho Long Phi Ngọc, nàng không muốn hai người họ chạm mặt trong phủ lúc này.

Long Phi Ngọc nhìn tờ giấy quen thuộc trên tay, trong lòng y đoán tám phần là vì Tư Đồ Trường Nhạc đến. Cũng chỉ vì người này mà Kim Đa Đa mới kiên quyết gạt y sang một bên. Chao ôi, xem ra trong lòng nàng, chung quy y vẫn không thể hơn được vị sư phụ mỹ nhân ấy.

Lần này vì đâu mà Tư Đồ Trường Nhạc phải hạ sơn? Còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là vì chuyện chung thân đại sự của ái đồ.

Hôn sự của Kim Đa Đa vẫn là mối lo lớn trong lòng y. Y nghĩ mãi không thông, cô bé ngây thơ đáng yêu năm xưa, sao lại mang suy nghĩ kinh thế hãi tục như vậy, làm ra nhiều chuyện kinh thiên nghịch lý đến như thế.

Nhưng biết làm sao đây? Bản thân không nỡ đánh lại không nỡ mắng, càng thương tiếc không nỡ trục xuất nàng khỏi Huyền Thiên tông. Chắc vì bản thân quanh năm bộn bề lo lắng… Nào tu luyện, nào quản giáo nên mới đẩy nàng vấy bùn từ lúc nào chẳng hay. Điều bù đắp duy nhất có thể làm chính là mong trên đời này xuất hiện một nam tử, có thể chiếu cố mẫu tử nàng hết cuộc đời này.

Từ khi nhận được tin từ Đông Phương Tư Kỳ, Từ Đồ Trường Nhạc mừng thầm trong lòng, tảng đá lớn kia nay đã nhẹ đi một nửa. Đông Phương Tư Kỳ là vua một nước, mắt nhìn người hẳn không tồi, với Kim Đa Đa lại nặng nghĩ sư đồ, chắc chắn sẽ không chọn nhầm người cho nàng, Thế nên y vội xử lý mọi sự vụ, sau đó khẩn trương xuống núi, lập tức vào kinh thăm phu quân tương lai của đồ đệ.

Vì phòng vạn nhất, y không đến thẳng Kim phủ mà tìm cách gặp gỡ như tình vờ với vị Cam Thảo trạng nguyên kia trước, dùng thân phận mập mờ tiếp cận hắn.

Ồ, không tồi, quả nhiên không tồi. Vị Cam công tử này quả đúng như lời Đông Phương Tư Kỳ, gạt đi khí phách thư sinh bên ngoài, bất luận là nhân phẩm hay dung mạo đều thuộc hàng trên, nhà nào có con gải hẳn đều muốn gả cho hắn. Đương nhiên y cũng không phải ngoại lệ.

“Sư phụ, người nếm thử đi, đây là món mà Đinh Đang cô nương đặc biệt làm cho người đấy, bình thường nàng ấy cũng không làm cho đệ tử ăn đâu.”

“Sư phụ, người xem, đây là chữ do A Bích viết, cũng ra dáng đấy chứ, đương nhiên không thể so với con năm xưa.”

“Sư phụ, người xem, chẳng lẽ Khôi Mao thành tinh mất rồi, còn biết làm nũng cới người nữa chứ, nó gặp chuột cũng chưa từng vui vẻ đến thế.”

“Ha ha, nha đầu này, lại đem sư phụ so với con chuột sao.”

Kim Đa Đa đáp: “Người ta vui mừng vì được gặp mỹ nhân sư phụ, cho nên nghĩ một đằng nói một nẻo mất rồi.”

“Nghĩ một đằng nói một nẻo? Ta thấy con giống như có tật giật mình đấy chứ.”

“Sư phụ nói gì vậy, con là cao đồ của người, sao có thể biến thành kẻ trộm được?” Kim Đa Đa vẫn mỉm cười nhưng trong lòng hoảng loạn, chẳng hiểu vì sao, hôm nay ngồi một mình với sư phụ nàng lại thấy chột dạ.

Tư Đồ Trường Nhạc không muốn trêu nàng nữa, y mỉm cười nói: “Hôm nay ôm A Bích, vi sự chợt nhớ đến lần gặp gỡ khi con mới bốn tuổi, bây giờ A Bích cũng đã bốn tuổi rồi.”

“Đa Đa đã trưởng thành, vậy mà sư phụ lại chẳng thay đổi, đúng là không công bằng.”

“Ha ha, sao lại không thay đổi được. Năm xưa ta mười sáu tuổi, vốn chẳng biết chăm sóc ai nên không chiếu cốt tốt huynh muội con, sư phụ thật xấu hổ.”

“Sao sư phụ lại nói vậy? Chẳng lẽ người hối hận?” Nhớ khi xưa còn bé, nàng cùng sư phụ và ca ca nương tựa lẫn nhau, trong lòng Kim Đa Đa bỗng thấy ưu tư.

“Đương nhiên không phải. Ý sư phụ là nếu không phải do ta sơ xuất, hẳn bây giờ con đã có một gia đình êm ấm, cả nhà đoàn viên. Ôi…”

“Sư phụ! Chẳng phải đã nói không cần nhắc đến chuyện này sao? Chẳng phải bây giờ con rất khỏe mạnh đó sao? Chẳng phải chúng ta vẫn một nhà đoàn viên đó sao?”

“Bây giờ thì sao? Thân là nữ nhi phải có một mái nhà, có phu quân để dựa vào, nếu không sư phụ và đại ca con cũng không an lòng. Con thấy tốt, bản thân không lo lắng, thế nhưng cũng nên để sư phụ được yên lòng chứ.”

“Sư phụ mỹ nhân, hôm nay người làm sao vậy? Sao lại nói những chuyện này? Có phải đồ đệ lại làm điều gì khiến người không vui?”

“Ha ha, nha đầu này, còn muốn gạt sư phụ?”

“Sư phụ… Rốt cuộc người đang nói cái gì vậy?” Kim Đa Đa cả kinh, lẽ nào sư phụ đã biết? Chuyện này sao có thể? Là ai tiết lộ?

“Nói gì à? Đương nhiên là nói Cam công tử rồi! Hôm nay sư phụ đã gặp y, quả là nam nhi tốt.” Tư Đồ Trường Nhạc mỉm cười hài lòng.

“Cam công tử? Sư phụ, sao người lại…”

“Được rồi, con đừng làm loạn nữa, hoàng thượng cũng vì quan tâm con, ngài biết tấm chân tình Cam công tử dành cho con, bản thân cũng vui mừng nên đã biên thư cho ta, để ta cũng yên tâm. Đồ đệ của con còn lợi hại hơn cả con rồi đấy.”

“Sư phụ, người nhầm rồi, con và Cam công tử chỉ là quân tử chi giao.” Kim Đa Đa thầm mắng Đông Phương Tư Kỳ, mặc kệ y có phải cửu ngũ chí tôn hay không.

“Ha ha, trước mặt sư phụ còn phải xấu hổ sao, lẽ nào lại sợ sư phụ chê cười? Con yên tâm, sư phụ sẽ không hối thúc nhưng cũng đừng để quá lâu.” Tư Đồ Trường Nhạc sợ rằng đêm dài lắm mộng.

“Sư phụ! Người nhầm rồi! Quả thật không phải là Cam công tử!” Kim Đa Đa vội vàng phủ, tránh cho sư phụ quá vui mừng mà chiêu cáo thiên hạ.

“Không phải Cam công tử?” Tư Đồ Trường Nhạc mơ hồ, nét mặt Kim Đa Đa cho thấy không phải nàng đang nói dối, thế nhưng nàng không nói không phải, mà là không phải Cam công tử. “Vậy là ai?”

“Là…” Bấy giờ Kim Đa Đa mới hay mình đã lỡ lời, nhất thời không biết phải che giấu thế nào, miệng lưỡi linh hoạt thường ngày nay bất động.

“Kẻ nào?” Tư Đồ Trường Nhạc đột nhiên quát lên, sau đó giơ tay tung một chưởng về phía cửa phòng.

Chưởng gió bay đến kính cửa phòng vỡ toang, ngoài cửa rơi xuống một bóng người, vừa lồm cồm vừa nói to: “Là ta! Là ta!”

“Thế tử gia!”

“Thế tử gia?”

Dưới những mảnh gỗ vỡ vụn chính là đại tướng quân tuấn tú tiêu sái – Long Phi Ngọc.

“Tư Đồ tiên sinh, là ta!”

“Chúng ta đều biết ngài, thế tử gia, A Bích đã ngủ, ngài muốn thăm con trai thì hôm khác lại đến.” Kim Đa Đa vừa đau lòng khi thấy những mảnh gõ vụn trên người y, vừa ra hiệu cho y nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Tư Đồ tiên sinh, ý ta muốn nói người ấy là ta.”

“Ngài, ngài nói bậy gì vậy! Ha ha, sư phụ à, người đừng nghe y nói bậy.”

“Tư Đồ tiên sinh, ta không nói bậy. Việc này ta muốn nói riêng với ngài.” Long Phi Ngọc không để ý đến vẻ mặt của Kim Đa Đa, y nghiêm túc nói, dù rằng cú lộn mèo ban nãy khiến y hơi chật vật.

Chỉ một lát sau, Kim Đa Đa đã bị mời ra khỏi phòng, lý do là: Đây là cuộc nói chuyện giữa nam nhân. Kim Đa Đa giận nghiến răng: Sư phụ hiểu lầm, hoàng thượng đa mang, Duyệt Duyệt bãi công, Long Phi Ngọc tự nhiên lại… Bọn họ điên hết cả rồi!

“Thế tử gia muốn nói gì với bần đạo?” Tư Đồ Trường Nhạc quan sát Long Phi Ngọc, trong ấn tượng của y, Long Phi Ngọc là con nhà thế gia bị nuông chiều sinh hư, hôm nay thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, y mới nhớ ra dù gì đối phương vẫn là đại tướng quân uy chấn bát phương.

“Tư Đồ tiên sinh, dạo gần đây Đa Đa đều ở cùng ta. nàng và Cam đại nhân chỉ là tình bằng hữu.” Câu sau được rít qua từng kẽ răng.

Long Phi Ngọc vốn không định đến, nhưng y biết Tư Đồ Trường Nhạc là vị trưởng bối Kim Đa Đa coi trọng nhất, vừa nghĩ đến chuyện Kim Đa Đa muốn che giấu quan hệ giữa bọn họ với Tư Đồ Trường Nhạc, trong lòng y đã thấy khó chịu. Thế là y lén lút đến đây, vừa vặn nghe thấy Tư Đồ Trường Nhạc tưởng lầm Cam Thảo chính là rể hiền, trong lòng vô cùng lo lắng.

Tư Đồ Trường Nhạc trầm ngâm một lúc, sau mới lên tiếng: “Ta biết ngài thường đến thăm A Bích, ngài niệm tình phụ tử đương nhiên là chuyện tốt.”

“Tư Đồ tiên sinh, không chỉ A Bích, A Phong và A Hải cũng là con của ta.”

“Cái gì? Hai người… Chuyện này là thật?” Dù đã trải qua bao tinh phong huyết vũ chốn giang hồ, Tư Đồ Trường Nhạc cũng không khỏi ngạc nhiên.

“Là thật. Chuyện đã qua, mong tiên sinh đừng truy cứu. Hiện tại ta thật lòng thật dạ muốn ở bên cạnh Đa Đa, xin tiên sinh thành toàn.”

“Thật lòng thật dạ? Là vì bọn trẻ?” Tư Đồ Trường Nhạc đương nhiên biết Kim Đa Đa luôn chấp niệm vì đám trẻ, tuy rằng y cũng mong bọn nhỏ có thể sống cùng phụ thân, tuy nhiên nếu vì điều này mà muốn Kim Đa Đa phải gả, y tuyệt nhiên không đáp ứng.

“Đương nhiên ta muốn mọi người đều biết bọn trẻ là con ta. Thế nhưng ta càng muốn… càng muốn được ở bên cạnh Miêu Mễ của chúng… Ý ta là cùng sống với mẫu thân bọn chúng.” Long Phi Ngọc suy nghĩ xem phải nói thế nào để biểu đạt rõ ràng mối quan hệ giữa y và Kim Đa Đa.

“Hửm? Thế sao?” Giọng Tư Đồ Trường Nhạc đầy nghi ngờ.

“Ta biết hành động của mình rất khó khiến tiên sinh tin tưởng. Thật ra ta cũng không rõ vì sao không biết trong lòng đã mang mong muốn này từ kh nào… Chỉ là gần đây khi nghĩ đến chuyện nàng sẽ ở bên người khác, chỗ này khó chịu lắm…” Long Phi Ngọc vỗ lên ngực. Những điều này khi ở bên ngoài nghe trộm ban nãy y đã suy nghĩ cẩn thận.

Tư Đồ Trường Nhạc không nói gì.

Long Phi Ngọc nóng lòng, “Tư Đồ tiên sinh, ta biết Đa Đa do ngài nuôi lớn, ngài là người nàng coi trọng nhất. Phi Ngọc không dám cầu xin điều gì, chỉ mong ngài cho ta một cơ hội. Nếu ta không thể khiến Đa Đa hạnh phúc, ngài có thể đưa nàng đi.”

“Trước tiên ta hỏi ngài, chuyện giữa ngài và Đa Đa người ngoài không ai biết? Ngài định cứ tiếp tục thế này mãi sao?”

“Đương nhiên ta muốn thế nhân đều biết nàng là thê tử của ta, thế nhưng…” Long Phi Ngọc cười khổ, “Thé nhưng nếu Đa Đa không bằng lòng, ta cũng không muốn ép buộc nàng, ta không muốn nàng tự ép mình.”

“Dù ngài nghĩ cho Đa Đa, nhưng cũng không thể như thế mãi được.”

Long Phi Ngọc nghe giọng Tư Đồ Trường Nhạc vẻ như đã chấp thuận, trong lòng mừng rỡ, bèn nói: “Phi Ngọc hiểu rõ, Phi Ngọc nhất định sẽ mau chóng khiến nàng, khiến nàng hiểu… Thế nhưng xin Tư Đồ tiên sinh đừng nhúng tay vào, nhất là đừng nói cho hoàng cữu ta biết.” Nếu hoàng cữu biết việc này, muốn người không nhúng tay là điều không thể.

Tư Đồ Trường Nhạc mỉm cười.

* * *


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.