Đa Đa Ích Thiện (Bản Cổ Đại

Chương 26: Tên của các bảo bối




Spoiler Mấy ngày này thế tử gia phủ Tĩnh Nam hầu có điều khác thường, nếu không lục tung sách vở trong thư phòng thì cũng đứng chau mày giữa sân, thỉnh thoảng lại tự lẩm bẩm. Đám hạ nhân đều đoán mò rằng thế tử gia bị kinh động vì chuyện Cảnh Linh Trưởng công chúa được chỉ hôn cho người khác, ngay cả Quần Phương cô nương ở Lâm Xuân các người cũng không đến thăm, các cô nương trong phủ cũng bị trả về nhà mẹ, không còn ai an ủi cận kề. Trong lòng họ đều ấm ức thay thế tử nhà mình nhưng không dám khuyên nhủ, chỉ còn biết tận tâm hầu hạ.

Hôm nay, Long Phi Ngọc cảm thấy sách trong thư phòng mình đều đã xem qua, y muốn đến thư phòng của Tĩnh Nam hầu tìm thử. Thư phòng của phụ thân không những lớn mà sách cũng nhiều, những quyển quý chỉ còn sót lại một bản cũng không thiếu. Tên do y chọn chưa chắc đã hơn được đạo trưởng Thanh Huy, song cũng không được thua kém quá xa.

Tĩnh Nam hầu Long Chính Nghị đang ngồi viết chữ ở án thư. Ông đã không vui mấy hôm nay. Chỉ vì mối thông gia với hoàng thất ông mới để quý tử nhà mình đợi đến hai mươi lăm tuổi, kết cục lại công dã tràng. Trong triều đã có người cười nhạo ông tính không đến, nhân lẫn tài đều không đạt được. Trong lòng ông sinh muộn phiền, bèn cáo bệnh không lên triều, ở trong phủ viết chữ tĩnh tâm.

Những người đồng niên với ông đều đã vui vầy bên con cháu, ngay đến Hoàng thượng hơn Long Phi Ngọc một tuổi cũng đã ba nam một nữ, ấy vậy mà phủ Tĩnh Nam hầu của ông vẫn vắng lặng. Nghĩ đến đây, cơn giận bỗng trỗi lên trong lòng Long Chính Nghị, lực bút quá mạnh khiến nét mực lệch ra ngoài…

Ôi, lại phí mất một tờ rồi.

Thư đồng bên cạnh nhanh nhẹn thay một tờ giấy Tuyên khác. Long Chính Nghị cầm bút, muốn viết song lại không biết phải viết gì.

Hừ! Ai nói phủ Tĩnh Nam hầu cả nhân lẫn tài đều mất chứ! Cùng lắm chỉ không được người, tiền tài nào đâu thiếu. Sau khi Phi Ngọc hồi kinh, Hoàng thượng ban thưởng nhiều vô số kể, còn phong chức Phiêu Kị đại tướng quân.

Hơn nữa xét về tướng mạo, Cảnh Linh Trưởng công chúa cũng chỉ ngang bằng Tô Tuyết Cầm, xét về tính cách thì thua xa phu nhân của ông, luận tài học thì kém quá xa người đồng hạng trong tứ đại mỹ nhân – Tống Thư Phi, nếu không phải vì nàng ta là hoàng muội của Hoàng thượng, ông tuyệt nhiên không để ý đến. Phi Ngọc có tài học xuất chúng, tính tình cao ngạo, tuyệt nhiên không bị bất kì cô gái nào ràng buộc. Nếu thật sự cưới được Trưởng công chúa, chưa chắc đã là chuyện tốt. La đại nhân có khi lại mất đầu.

Với điều kiện của Long Phi Ngọc, chẳng lẽ lại không cưới được ai hay sao? Mấy hôm nay trong phủ đông như trẩy hội cũng là vì thế. Tam thập nhi lập, Phi Ngọc mới hai mươi lăm, chỉ cần hạ tiêu chuẩn xuống một chút, nhất định có thể chọn cho Long Phi Ngọc một thê tử dịu dàng hiền lành, tài mạo song toàn, môn đăng hộ đối, sau này có tam thê tứ thiếp cũng không phải kiêng kỵ. Nếu cô gái ấy được giống như phu nhân của ông thì càng tuyệt vời.

Nghĩ vậy, Long Chính Nghị thấy lòng mình nhẹ hẳn, tâm trạng ông tốt lên, hạ bút cũng uyển chuyển như rồng bay phượng múa, những con chữ lập tức hiện ra.

Khi Long Phi Ngọc xông vào thư phòng, chính là lúc phụ thân y đang vung bút. Y chẳng có tâm trạng hàn huyên, nhẹ nhàng thỉnh an rồi bước nhanh về phía kệ sách lục tìm.

Long Chính Nghị nhíu mày. Sau khi Hoàng thượng chỉ hôn, con trai ông dù có giận nhưng lại không hề nóng lòng, cũng chưa từng trách ông nửa lời, dường như mọi sự đều nằm trong tính toán của nó. Thế nhưng dạo này gia nhân báo lại rằng nó có điều khác thường, khiến ông không thể không bận lòng. Lẽ nào Phi Ngọc cũng có tình ý với Trưởng công chúa?

Long Chính Nghị gác bút, chậm rãi bước đến bên giá sách. “Phi Ngọc, con tìm gì thế?”

“Dạ? À, con đang tìm mấy quyển để đọc. Phụ thân, chẳng phải trước đây người có mấy quyển Nho văn từ tiền triều đó sao?”

“Con tìm làm gì?”

“Dạ, không có gì, con buồn nên muốn đọc thôi.”

“Chẳng phải con luôn nói những loại sách ấy rất chán hay sao?” Dù con trai ông văn võ song toàn nhưng luôn hướng về binh thư, sách luận, có thế nói là con mọt sách nghiền ngẫm không sót một chữ. Vì sao bỗng nhiên hôm nay lại đổi tính?

“Ha ha, không biết vì sao nữa, con chỉ nghĩ những loại sách ấy có thể giúp tu thân dưỡng tính.” Thấy phụ thân tỏ ý nghi ngờ, Long Phi Ngọc vội lảng sang chuyện khác. “Phụ thân, vì sao người lại đặt tên con là Phi Ngọc?”

“À, chuyện này…” Tuy không rõ vì sao con trai mình lại đột ngột hỏi đến, lòng Long Chính Nghị bỗng chốc quay về thời điểm hơn hai mươi năm về trước. Long Phi Ngọc là con đầu lòng của ông và phu nhân, ngự ý nói Tịnh Liên thể hư, không nên sinh con thêm lần nữa, khi ấy ông đã biết cả đời này mình chỉ có một mụn con. Vì muốn chọn cho nó một cái tên thật hay, thât ý nghĩa, ông cũng lật tung sách vở như Phi Ngọc hôm nay.

“Phụ thân?” Tiếng gọi của Long Phi Ngọc kéo tâm tư Long Chính Nghị về với thực tại.

“Ha ha, cũng không có gì đặc biệt. Ta lấy chữ ‘phi’, ý chỉ rồng bay trên trời, mẫu thân con lấy chữ ‘ngọc’, ý muốn được cao quý như ngọc. Ghép hai chữ lại thành tên của con.” Khi ấy ông đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không chọn được tên nào hay, cách này là do Tịnh Liên nghĩ ra. Dẫu sao với ông và phu nhân, đứa trẻ này là… Nghĩ đến chuyện cũ, khuôn mặt Long Chính Nghị bỗng dịu dàng hẳn.

Long Phi Ngọc hoàn toàn không để ý đến nét mặt hiếm thấy này ở phụ thân mình, y đang cúi đầu ngẫm nghĩ những lời phụ thân vừa nói. Mỗi người lấy một chữ? Cách này cũng tốt, chỉ sợ y và nàng không được ăn ý như phụ thân và mẫu thân. Biết đâu chừng nàng lại nghĩ ra một cái tên khó nghe. Có điều cứ tìm trong văn thư mãi như vậy, e là nhất thời khó tìm ra được.

“Được rồi, con muốn nghĩ mấy chuyện này à? Nếu muốn đặt tên con thì trước phải thú thê đã. Mấy hôm nay có không ít tranh họa mỹ nhân được đưa đến phủ, con đã chọn được ai chưa?”

Nghe phụ thân nhắc đến chuyện này, Long Phi Ngọc quýnh lên. Những thứ ấy không phải y không để mắt tới, y cũng muốn sớm yên bề, thế nhưng lật đi lật lại cũng chỉ một y đúc một khuôn mặt.

Thấy con trai mình không lên tiếng, Long Chính Nghị bèn nói, “Không cần gấp, con dâu phủ Tĩnh Nam hầu chúng ta không phải ai cũng làm được, nhất định phải chọn kỹ càng.”

“Dạ phải, dạ phải…” Long Phi Ngọc vừa đáp vừa chỉ về phía tấm giấy Tuyên trải trên án thư. “Hôm nay người viết chữ gì thế ạ?”

“Ha ha, cũng không có gì, ta chọn vài câu danh ngôn của thi nhân tiền triều viết chơi mà thôi.”

Long Phi Ngọc tiến lại gần án thư hơn, nhìn đôi hàng chữ còn thơm mùi mực trên lớp giấy Tuyên trắng muốt, y không giấu được niềm vui nơi khóe mắt.

“Phụ thân, người ban cho con tấm giấy này có được không?”

Long Chính Nghị lấy làm lạ, “Chữ ta viết hôm nay cũng không đẹp lắm, nếu con thích ta sẽ viết một bức khác.”

“Không cần đâu ạ, bức này đã đủ đẹp rồi.”

“Để ta sai người dán giúp con.”

“Không cần đâu, như thế này là được rồi ạ. Phụ thân, con có việc phải ra ngoài một lát, con xin cáo lui.” Long Phi Ngọc nói xong bèn cầm bức thư pháp bước ra ngoài.

“Lại muốn ra ngoài à? Hôm nay đến phủ ai?” Con trai ông về hơn nửa tháng, hầu như ngày nào cũng được mời dự yến tiệc, đây là chuyện tốt, có điều…

“Là phủ Khánh vương gia.”

“Đi rồi sớm hồi phủ. Rảnh rỗi thì đến chỗ mẫu thân con một chút, từ sau khi quay về mẫu thân vẫn chưa được ăn một bữa cơm với con.”

Long Phi Ngọc nghe vậy có phần xấu hổ, trong lòng chỉ nhớ đến con trai mà đã quên mất mẫu thân mình.

“Dạ, con biết. Tối nay con sẽ về ăn cơm với hai người.”

Long Phi Ngọc hồ hởi cầm bức thư pháp bước về phía cửa lớn. Đương nhiên y không tìm Khánh vương gia uống rượu, mà muốn đến ngôi nhà nhỏ của Kim Đa Đa. Sau ngày hôm ấy, Kim Đa Đa cho phép y lui tới giữa ban ngày, không cần đợi khi đêm đến. Y cảm thấy như vậy rất tốt, thứ nhất là không cần bay tới bay lui giữa đêm, thứ hai còn có thể thăm con trai. Kim Đa Đa còn đảm bảo với y, tôi tớ trong nhà đều là người đáng tin cậy, nhất định sẽ không để lộ tin tức ra ngoài. Nhưng dường như người sợ bị bại lộ lại là nàng.

Long Phi Ngọc chưa bước ra khỏi cửa lớn, Dạ Ảnh đã đuổi theo phía sau, vừa thở hồng hộc vừa nói: “May mà gia chưa đi xa.”

“Có chuyện gì quan trọng sao?” Long Phi Ngọc hỏi.

“Là thiếp mời của Khánh vương gia.”

“Sao cơ?” Ban nãy y chỉ nói vậy để qua mắt phụ thân, vì sao lại có thiếp gửi đến thật?

Y nhận lấy rồi mở ra xem, thì ra Khánh vương gia đãi rượu ở Vô Song lầu, còn nói nếu không đến sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với y. Long Phi Ngọc nghĩ thầm, lần này quay về y cũng chưa có cơ hội cùng đám bằng hữu uống rượu, chi bằng cứ đến xem xem Khánh vương gia đang chơi trò gì.

Y xoay người đưa bức thư pháp cho Dạ Ảnh, “Giữ thứ này cho ta. Chúng ta đến Vô Song lầu ngồi một lát, ngươi nhớ nhắc ta.”

Vừa đến Vô Song lầu, Long Phi Ngọc đã hối hận ngay.

Bởi vì Cảnh inh Trưởng công chúa đã được chỉ hôn cho La Kiệt, đại kế hòa thân giữa Lăng quốc và Bắc Dục quốc gặp trở ngại. Vì không muốn xảy ra tranh chấp, Hoàng thượng quyết định để Khánh vương lấy công chúa Bắc Dục quốc. Vì Khánh vương và Cảnh Linh Trưởng công chúa đều là hoàng đệ hoàng muội ruột của Hoàng thượng, cho nên phía Bắc Dục quốc cũng hài lòng với sự sắp xếp này, dù gì vẫn tốt hơn cưới về một công chúa không được thanh bạch.

Nhưng Khánh vương lại không nghĩ vậy, y chỉ thấy mình trở thành vật hi sinh vì mối bang giao lưỡng quốc. Song không phải vì y coi trọng chuyện thú thê, chẳng qua là y nuối tiếc những ngáy tháng phong lưu một đi không trở lại. Cho nên mới cố ý mời đám hồ bẳng cẩu hữu đến kể lể.

“Chẳng qua là nhà thêm một người, có gì phải lo lắng chứ? Chỗ ngài chẳng phải đã có thê thiếp rồi đó sao. Âu cũng chỉ là một danh phận mà thôi.” Long Phi Ngọc điềm tĩnh khuyên lơn.

“Làm sao mà giống được. Nghe nói Bắc Dục quốc kia là tộc người ngang ngược, nữ nhân nơi ấy thô lỗ không đâu sánh bằng, sao có thể xứng đôi vừa lứa với người văn nhã như bổn vương?” Khánh vương gia đau khổ nói.

“Nào phải thế! Chẳng qua tập quán giữa ta và Bắc Dục khác nhau thôi, họ nào phải tộc người man rợ. Hơn nữa người vương gia lấy là công chúa, đường đường là con gái của quốc quân sao có thể thô lỗ, quá quắt được.” Long Phi Ngọc từng giao chiến với người Bắc Dục, chuyện này y hiểu rõ. Nói Bắc Dục quốc là nơi man tộc ở, chẳng qua chỉ là lời đồn thất thiệt.

“Nhưng bổn vương còn nghe nói công chúa không thích nữ công, thích cưỡi ngựa săn thú, hơn nữa tính tình còn kiên cường khí khái. Như thế nào có phải nữ nhân! Sau này sao có thể trông mong nàng giúp ta dạy dỗ con cái. Mà công chúa thì sao chứ? Đệ cứ trông Tư Giai mà xem, dù là muội muội ruột của bổn vương, thế nhưng bổn vương phải nói muội ấy còn kém xa con gái nhỏ của Tống Tương. Chao ôi…”

“Phải, phải. Nghĩ đi nghĩ lại không chừng dung mạo của Tam tiểu thư nhà họ Tống còn hơn cả Quý phi nương nương.” Vừa nói đến mỹ nữ, mắt Thị lang Tiểu Chu đã sáng rực.

“To gan! Sao dám so bì với nương nương.” Khánh vương xụ mặt, sau đó lại vuốt cằm nói: “Có điều nương nương nghiêm trang, không ngây thơ đáng yêu bằng Tam tiểu thư.”

Long Phi Ngọc thầm nghĩ may mà con mọt sách Tống Thư không hay đến yến tiệc dạng này, nếu không hẳn đã cãi nhau to với bọn họ. Bây giờ y cũng chẳng hứng thú với việc này, lại thấy Dạ Ảnh nháy mắt ra hiệu, y muốn nhân cơ hội này bỏ trốn.

Khánh vương nhìn thấu tâm tư y, gã kéo y lại nói nhỏ bên tai: “Ngươi đừng mong trốn. Hôn sự này vốn là của ngươi, đừng tưởng rằng bổn vương không biết. Bổn vương giúp ngươi gánh nạn, nếu rượu cũng không uống, bổn vương tuyệt giao với ngươi.”

Long Phi Ngọc lúng túng cười cười. Y đã nghe phụ thân nói qua, Hoàng thượng vốn định để y làm phò mã, song phụ thân nghĩ làm phò mã nước lân bang chẳng những không cao quý còn bị kìm hãm, thà là cưới một cô nương bổn quốc còn hơn nên cự tuyệt. Thế là hoàng thượng nghĩ đến Khánh vương. Theo lời Hoàng thượng nói, dù gì vị hoàng đệ này thường này chỉ biết chơi bời lêu lổng, cũng đã đến lúc phải góp sức vì nước nhà.

Nghĩ đến nguyên do Khánh vương phải hi sinh, Long Phi Ngọc không nỡ cự tuyệt, đành ngồi chịu trận. May mà Khánh vương phiền lòng, uống quá nhanh nên chẳng mấy đã say. Long Phi Ngọc đẩy người cho Thị lang Tiểu Chu, khẩn trương rời khỏi nơi ồn ã ấy.

Nơi Kim Đa Đa ở rất yên tĩnh, đấng phụ lão trong kinh đều coi đây là nơi “tàng kiều”. Trước cửa là một con đường nhỏ hơn đường ở kinh thành, rộng chỉ bằng nửa thân xe. Long Phi Ngọc thúc ngựa đến, vừa vặn có một chiếc xe ngựa cỡ trung đứng chắn cả con đường.

Long Phi Ngọc Lo lắng, y đã hứa sẽ về phủ dùng cơm cùng phụ mẫu, y không đợi đến Dạ Ảnh mà đích thân xuống ngựa kiểm tra.

Thì ra có một cái hố to không rõ xuất hiện từ bao giờ, bánh xe ngựa bị lún xuống hố, tiến thoái lưỡng nan. Xa phu dùng roi quất ngựa, dường như muốn lôi bánh xe khỏi hố. Thế nhưng bánh bị lún sâu, càng cố thoát càng dễ làm hỏng trục bánh xe.

Long Phi Ngọc thấy vậy vội ngăn xa phu lại. Nếu bị kẹt ở đây thì gay mất!

“Không thể gấp được, chúng ta vẫn có thể nhấc bánh ra khỏi hố. Lão mau tháo dây ngựa, nếu trên xe có người thì gọi cả xuống, mỗi người giúp một tay.” Long Phi Ngọc điều binh khiển tướng đã quen, khí thế toát ra khiến xa phu không dám đáp ‘không’, đành nhìn về phía xe ngựa với vẻ ái ngại.

“Như vậy sao được!” Rèm xe khẽ động, một thiếu nữ mi thanh mục tú nhảy xuống, nhìn qua trang phục thì là một ả nha hoàn. “Trong xe là tiểu thư nhà tôi, sao, sao có thể xuống xe cùng đẩy với các người được.” Nha hoàn này hung năng nói, song ánh mắt vừa chạm phải Long Phi Ngọc thì giọng nói đã dịu lại, khuôn mặt hơi ửng hồng.

“Đã vậy mời tiểu thư nhà cô rời gót ngọc để chúng tôi đẩy xe.”

“Vậy cũng không được! Tiểu thư nhà tôi là tiểu thư khuê các, sao có thể tùy tiện đứng ngoài đường để người ta nhìn thấy.” Khí thế của nha hoàn nọ lại dâng trào.

Long Phi Ngọc thầm nghĩ, nói nhảm! Dù là tiểu thư khuê các được nuông chiều cũng phải nặng ít nhất năm mươi cân, không thể nào ít hơn, lẽ nào muốn y đẩy cả người cả xe? Nhưng đôi co với một ả nha hoàn cũng chẳng ích gì, y nói: “Đường này mọi người đều qua lại, nếu không sớm giải quyết sẽ làm lỡ việc của rất nhiều người.”

Tiểu nha hoàn còn định nói thêm thì một giọng thiếu nữ truyền ra từ phía trong xe ngựa: “Oanh nhi, đỡ ta xuống đi.”

“Thế nhưng, tiểu thư à…”

“Vị công tử này nói rất đúng, nếu không đẩy xe ra sẽ chỉ gây bất tiện cho bách tính. Mau đỡ ta xuống.”

Tiểu nha hoàn bĩu môi, bước lại gần đỡ thiếu nữ trong xe xuống, đứng hầu bên cạnh. Long Phi Ngọc gọi Dạ Ảnh và xa phu cùng giúp sức, đẩy được xe khỏi hố thì con đường nhỏ hẹp cũng xuất hiện. Ngay khi xa phu chuẩn bị cột ngựa vào lại xe, Long Phi Ngọc đã phi ngựa ngang qua.

Sau khi xe ngựa tiếp tục lên đường, Oanh nhi mới phát hiện tiểu thư nhà mình ngồi thừ người. Nàng ta lo lắng hỏi: “Tiểu thư nghĩ gì thế ạ? Có phải người quá sợ hãi không?”

Tống Thư Tú đỏ mặt, khẽ cười bảo: “Tiểu thư của ngươi yếu đuối đến thế sao?”

“Ơ… Chắc là tiểu thư đang nhớ đến vị công tử ban nãy.” Bởi vì lúc này nàng ta cũng đang nhớ.

“Ngươi đừng đoán mò. Vị công tử kia là một đại hiệp, ta chỉ thầm ngưỡng mộ khí phách của y mà thôi.”

Tống Thư Tú hồi tưởng lại người ban nãy, tướng mạo tuấn tú, khí độ bất phàm, hẳn là xuất thân nhà giàu sang nhưng lại ra tay hiệp nghĩa, rất có phong thái của hiệp khách; lúc cùng đẩy xe với Vương thúc, y cũng chẳng nề hà việc y phục quý giá bị lấm bẩn. Không ngờ trên thế gian này còn có người con trai tốt như vậy.

“Đại hiệp gì cơ à, người ta là một đại tướng quân đấy ạ. Tiểu thư, vị công tử ban nãy chính là Phiêu Kị đại tướng quân vừa thắng trận trở về, là thế tử gia của phủ Tĩnh Nam hầu.” Hôm nay nàng ta cũng có đi xem.

“Hóa ra là y…”

—o0o—

Khi Long Phi Ngọc bước vào, Kim Đa Đa đang ngồi trên ghế đọc sách, trong lòng còn ôm Khôi Mao. Long Phi Ngọc bước đến phía trước nàng, giật lấy quyển sách trên tay, tay kia xua Khôi Mao, một sách một mèo đều bị đuổi khỏi vị trí.

“Ngài làm gì vậy?” Kim Đa Đa giận dữ hỏi. Nàng đồng ý để y đến đây vào ban ngày chính vì sợ cùng giường sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chứ không phải nàng đồng ý để y xâm lấn cuộc sống của nàng.

“Xem thứ này đi.” Long Phi Ngọc đưa bức thư pháp cho nàng, tự mình kéo ghế ngồi bên cạnh.

“Đây là cái gì?” Kim Đa Đa vừa nói vừa mở tờ giấy ra, nàng nhận ra đây là chữ viết của Tĩnh Nam hầu.

“Nàng thấy sao?” Long Phi Ngọc hào hứng hỏi.

“Không tồi, xem ra sức khỏe hầu gia còn tráng kiện lắm.” Dạo gần đây cáo ốm không lên triều chắc chắn là giả vờ.

“Ta không nói chuyện này. Ta muốn nói đến tên, tên con trai mình.”

“Hả? Tên? Thừa phong phá lãng hôi hữu thì, trực quải vân phàm tế thương hải. Đây là thơ của đại thi nhân họ Lý tiền triều mà.”

*Hành lộ nan – Kỳ 1 của Lý Bạch

“Ha ha, không sai. Chính là bốn chữ ‘thừa phong phá lãng’ này! Long Thừa Phong, Long Phá Lãng, cưỡi gió lớn lướt vạn dặm sóng, tên thật hay.”

Kim Đa Đa cuộn bức thư pháp lại, nàng tủm tỉm cười với Long Phi Ngọc, “Ta xin nhắc để thế tử gia nhớ, thứ nhất con ta họ Kim không phải họ Long, thứ hai con trai ta không phải thứ bỏ đi.”

*Phá lãng: lướt sóng; Phá lạn: đồ vứt đi; hai từ ngày đọc gần giống nhau.

Nụ cười rạng rỡ trên môi Long Phi Ngọc tắt lịm. Y đã quên mất con trai mình bây giờ không thể mang họ Long, không ngờ ‘phá lãng’ lại còn mang ý ‘phá lạn’.

“Ha ha, đương nhiên là mang họ Kim rồi. Chữ ‘phá lãng’ này do ta quá sơ xuất.” Thế nhưng sửa làm sao đây? Thương Hải? Quá tang thương. Vân Phàm? Phạm phải tục danh của y. Phá Hải? Nghe có vẻ không được may mắn…

“Chữ ‘phá’ này hơi khó nghe. Vậy chi bằng chọn Thừa Phong, Tề Hải đi. Kim Thừa Phong, Kim Tề Hải, nghe không tồi.” Kim Đa Đa ngước lên nói, nàng cũng biết hai cái tên này ý nghĩa hơn Gia Bảo, Gia Bối.

“Được! Vậy gọi là Kim Thừa Phong, Kim Tề Hải!” Đừng lo lắng nhé, Thuận Phong, Tề Hải, phụ thân nhất định sẽ để các con mang họ Long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.