Đa Đa Ích Thiện (Bản Cổ Đại

Chương 18: Phiên ngoại: Trưởng thành ở sư môn




Spoiler Một bàn tay lay người Đa Đa, “Đa Đa, tỉnh lại đi.”

Đa Đa vừa dụi mắt vừa ngồi dậy, “Ca ca thật đáng ghét, người ta đang chuẩn bị ăn bánh tiên hoa.” Sau đó dùng vạt áo lau đi vết nước bọt bên mép.

“Bánh tiên hoa có ngon không?”

“Không biết nữa, muội còn chưa kịp ăn.”

Khi đã tỉnh táo lại, Đa Đa chợt phát hiện người đứng trước mặt không phải ca ca gầy gò của mình, mà là một cậu thiếu niên khôi ngô, tuấn tú.

“Sư phụ mỹ nhân! Đa Đa rất nhớ người!” Đa Đa không kìm được niềm vui, đã mấy hôm rồi nàng không gặp mỹ nhân sư phụ.

Hôm nay là ngày các trưởng lão và chưởng môn của Huyền Thiên tông nghị sự, mặc dù Tư Đồ Trường Nhạc không phải là chưởng sự trong môn phái, tuy nhiên cũng là sư đệ của chưởng môn, nên cũng muốn góp mặt ở đây. Trước khi đi y đã dặn dò hai đứa trẻ đọc sách viết chữ, không ngờ lúc quay về lại thấy cảnh này.

“Đạo trưởng, tối qua Đa Đa không ngủ được nên thấy hơi mệt… Chứ con bé không ngủ gật bao giờ!” La Kiệt đỏ mặt đáp. Vị đạo trưởng này tuy còn trẻ nhưng yêu cầu rất nghiêm khắc, y muốn họ dậy vào canh năm. Khi còn ở Mãn Hương lầu, La Kiệt đã quen dậy sớm nên không cảm thấy mệt, nhưng Đa Đa lại thẳng giấc đến giờ Thìn, nay ngày nào cũng dậy từ tinh mơ chẳng trách lúc nào học cũng thấy buồn ngủ. Hôm nay lại không có Tư Đồ Trường Nhạc nên nàng ngủ gục thật.

Tư Đồ Trường Nhạc chẳng để ý đến La Kiệt, y hướng về phía Đa Đa, “Trước khi đi sư phụ đã dặn thế nào?”

“Sư phụ dặn phải chép mười lần những gì đã học hôm qua, còn phải học thuộc bài văn mà sư phụ dạy.” Đa Đa nhận ra sư phụ mỹ nhân có vẻ không vui nên không dám bông đùa, nàng đứng thẳng người, đầu cúi gằm.

“Vậy con đã viết gì chưa?”

Đa Đa không lên tiếng. Thường ngày sư phụ mỹ nhân luôn mềm mỏng khiến bản thân như được húp cháo hoa, nay thì lạnh băng chẳng khác gì những ngày còn uống nước gạo ở Mãn Hương lầu.

Tư Đồ Trường Nhạc cầm tờ giấy trắng trên án lên, trên ấy một chữ cũng chẳng có, duy chỉ thấy mấy dấu đen thui, vừa liếc qua đã biết là tranh do trẻ nhỏ vẽ bừa.

“Một chữ cũng chưa viết, con lại còn dám ngủ?” Tư Đồ Trường Nhạc tức giận, cô bé này rất thông minh nhưng tính tình chưa được rèn giũa, không có tính hiếu học như La Kiệt.

“Đa Đa mệt lắm ạ.” Giọng Đa Đa khẽ vang lên rồi im bặt chẳng dám nói tiếp, đôi mắt cũng đã phiếm nước. Sư phụ mỹ nhân thật quá đáng, mỗi ngày đều bắt nàng dậy từ mờ sáng, trước đây ở Mãn Hương lầu lúc nào ca ca cũng làm xong việc mới gọi nàng dậy.

“Đạo trưởng, ngài cứ trách tiểu sinh đi, tại tiểu sinh không phải, đáng lẽ nên gọi Đa Đa dậy.” Thấy Đa Đa chực khóc, La Kiệt nóng lòng không yên, quả thật y đã định để con bé lười biếng một chút.

“Đương nhiên ngươi sai. Không tuân theo sư huấn là bất kính với sư môn, ngươi chẳng những không ngăn cản còn dung túng con bé. Nếu ngay đến người thân bên cạnh cũng không gò được vào quy củ, thì sao này sao có thể dùng vương pháp trị dân, ngươi như thế còn mong làm thanh thiên đại lão gia sao?”

La Kiệt nghe vậy cả kinh, y cúi đầu: “Đạo trưởng dạy rất phải, La Kiệt xin nhớ kỹ, sau này quyết không tái phạm.”

“Không chỉ nhớ, bài văn hôm nay còn phải chép mười lần. Về phần con, Kim Đa Đa, tất cả chép ba mươi lần.” Vốn định để nàng ta chép năm mươi lần nhưng nghĩ tuổi còn nhỏ, song nếu chép quá ít thì không thể răn đe.

Phạt thì phạt mà thương vẫn thương. Tuy ở cùng nhau chưa đến một năm, nhưng Tư Đồ Trường Nhạc đã chăm sóc và coi Đa Đa như con mình, dẫu rằng với tuổi tác của y thì không thể có con lớn như thế. Y mong muốn Đa Đa và y có thể đạt tình phụ tử như y và tôn sư năm xưa.

Tư Đồ Trường Nhạc bận rộn trong gian bếp nhỏ. Y yêu thích mỹ thực, trọng dưỡng sinh, khẩu vị lại khó chiều, thức ăn người bình thường làm chưa chắc lọt nổi vào mắt y, cho nên tự thân y học trù nghệ, chẳng những ngon miệng lại còn có tác dụng như thuốc.

Hai đứa trẻ kia khi vừa đến đều xanh xao vàng vọt, sau khi được y chăm sóc, nay sắc mặt đã hồng hào, da dẻ trắng nõn, ngay từ đệ tử trong môn phái đến nữ khách bên ngoài đều yêu quý.

Ẩm thực dưỡng sinh chú trọng nhiều bữa ít lượng, thế nên mỗi ngày sau giờ Ngọ, Tư Đồ Trường Nhạc đều phải làm điểm tâm cho hai đứa trẻ. Hôm nay là bánh tiên hoa, dùng cánh hoa hái từ sáng sớm làm ra. Vừa hầm một nồi cháo mà Đa Đa thích ăn nhất.

Y bỏ tất cả thức ăn vào hộp, không sai đạo đồng mà đích thân xách về phía thư phòng. Y nghĩ bụng chắc lúc này tiểu nha đầu kia đang vừa khóc vừa viết chữ.

Vừa bước đến cửa, quả nhiên đã nghe thấy tiếng nức nở, còn có giọng khuyên nhủ của La Kiệt.

“Sư phụ mỹ nhân xấu nhất, Đa Đa không thương sư phụ mỹ nhân nữa.”

“Đa Đa đừng khóc. Đạo trưởng rất tốt với muội, ngài muốn muội hiểu biết hơn, tương lai trở thành người có học vấn mà thôi.” Thật ra La Kiệt không hiểu vì sao đạo trưởng nhất quyết muốn Đa Đa tập viết, phận nữ nhi nào cần theo đuổi công danh.

“Nếu muội không viết được nữa thì nghỉ một lát, đạo trưởng cũng đâu bắt muội viết xong ngay bây giờ.” La Kiệt rất muốn chép phạt giúp Đa Đa, nhưng nghĩ đến lời Tư Đồ Trường Nhạc nói, y đành từ bỏ ý định.

“Muội sẽ viết hết… Hu hu… Muội sẽ tự viết hết…” Đa Đa vừa nức nở vừa nói.

Thấy khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt qua song cửa, lòng Tư Đồ Trường Nhạc mềm nhũn ra, dù gì con bé mới chỉ lên bốn, lại là nữ nhi, có lẽ y đã quá nghiêm khắc rồi.

Tư Đồ Trường Nhạc vén rèm bước vào, “Được rồi, đừng khóc nữa. Sư phụ niệm tình con vi phạm lần đầu, phạt chép mười lăm lần thôi. Sau này nếu còn tái phạm, con nhất định bị phạt chép năm mươi lần.”

Đa Đa thôi khóc, giương mắt nhìn Tư Đồ Trường Nhạc, sau khi khẳng định đây là sự thật nàng lại bắt đầu khóc.

“Sao còn khóc nữa? Mười lăm lần vẫn nhiều sao?”

“Con đã viết đến chữ cuối cùng rồi.” Đa Đa tủi thân nói, Tư Đồ Trường Nhạc lẫn La Kiệt đều phì cười. Đa Đa càng tủi thân hơn, “Sư phụ xấu xa! Ca ca cũng xấu xa!”

“Ha ha, được rồi, đừng khóc nữa, khóc thế này xấu lắm đấy.” Tư Đồ Trường Nhạc ôm Đa Đa vào lòng dỗ dành. Nha đầu này tuổi còn nhỏ những đã biết đối với nữ nhân thì khuôn mặt xinh đẹp là quan trọng nhất, tuy nhiên tính này không thể coi là tốt.

Quả nhiên Đa Đa nín khóc. Nàng không muốn xấu xí, nàng phải thật xinh đẹp, bởi vì nàng là đồ đệ của sư phụ mỹ nhân.

Thấy nàng thôi khóc, Tư Đồ Trường Nhạc bèn gọi La Kiệt lại cùng ăn điểm tâm. Vừa thấy cháo hoa và bánh tiên hoa mình thích ăn nhất, Đa Đa đã vui vẻ hôn lên hai má Tư Đồ Trường Nhạc, khiến y vừa buồn cười vừa tức giận, thầm nghĩ tính tình như chó con này cũng phải sửa.

Đến tối, Tư Đồ Trường Nhạc bế Đa Đa lên giường đi ngủ, chuyện này vốn là của La Kiệt, sau khi đến Phiêu Miễu Phong thì Tư Đồ Trường Nhạc làm, bản thân Đa Đa cũng rất thích. Thế nhưng hôm nay nàng không muốn ngủ.

“Sư phụ mỹ nhân, người dạy con vài chữ nữa đi.”

“Ồ, sao hôm nay lại ngoan thế này? Con muốn học chữ gì?”

“Tên của sư phụ mỹ nhân viết thế nào ạ?”

“Vì sao Đa Đa lại muốn viết tên sư phụ?” Tên của sư trưởng và phụ mẫu là tị húy.

Đa Đa lấy ra một tờ giấy, chính là tờ giấy ban sáng y thấy trên án.

“Đây là cái gì?”

“Đây là bức tranh. Đa Đa vẽ tranh.”

“… Có thể nói cho sư phụ biết con vẽ cái gì không?”

“Con vẽ người đấy ạ. Sao sư phụ cũng ngốc giống ca ca thế.”

“Ha ha, ra là người sao.”

“Dạ, đây là sư phụ mỹ nhân, đây là ca ca, ở giữa là Đa Đa. Đa Đa một tay nắm tay sư phụ, một tay nắm tay ca ca. Tên của con và ca ca đều đã viết ở trên, chỉ cần viết tên sư phụ mỹ nhân lên nữa thì bức tranh này sẽ biến thành thật.”

Trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc bỗng thấy ấm áp. Thuở nhỏ y không nơi nương tự, sư phụ, sư huynh dù đối xử với hắn rất tốt, nhưng tuổi tác quá chênh lệch, hơn nữa sư điệt cũng là những người đã thành gia lập nghiệp, trong môn phái chẳng có mấy người cùng trang lứa, sau lại vì bối phận mà không thể gần gũi hơn, lắm lúc y cũng thấy cô quạnh.

“Được, sư phụ dạy con viết, sau này sư phụ sẽ luôn nắm tay Đa Đa.”

Dưới ánh trăng thanh, bên cạnh lửa nến ấm áp, Tư Đồ Trường Nhạc nắm tay Đa Đa viết tên của chính mình.

* * *


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.