Đa Đa Ích Thiện (Bản Cổ Đại

Chương 18: Nội bộ mâu thuẫn




Spoiler Hoàng thượng triệu Long Phi Ngọc tức tốc hồi kinh cốt không muốn để y gặp Kim Đa Đa, nhưng gặp cũng đã gặp rồi thì sao đây. Hoàng thượng cũng chẳng hỏi qua y lấy một câu, coi như không biết gì. Thật ra việc gì hoàng thượng cũng đều biết, bao gồm cả việc y đã là cha của một đứa trẻ. Nghĩ đến đây, Long Phi Ngọc bỗng sinh lòng oán giận hoàng thượng.

Chuyện về A Bích Y cũng không nói với phụ thân, vì y không lường được phụ thân sẽ có phản ứng ra sao. Tuy rằng tiểu tử thối kia khiến người ta ghét, tuy rằng y rất muốn đánh vào mông nó, nhưng y lại không nỡ nhìn nó bị kẻ khác làm tổn thương. Dù gì nó cũng là con của y.

Tháng đầu tiên sau khi quay về kinh, mỗi ngày Long Phi Ngọc đều như chim non sợ cành cong, không biết cô nương thoát ẩn thoát hiện như mèo kia sẽ chui ra từ góc nào. Cứ như thế, mãi đến qua một tháng trái tim y mới dần an định lại, nhưng vẫn cứ ở lì trong phủ, đề phòng bất trắc.

Lại qua ba tháng, vẫn không thấy bóng dáng của Kim Đa Đa, Long Phi Ngọc thầm nghĩ, cũng phải, dù nói tướng mạo y tuấn mỹ khó ai sánh bằng, khiến nhiều kẻ thèm nhỏ dãi, nhưng trên đời này sao lại có một cô gái to gan như thế, chẳng để ý đến lễ nghĩa trên dưới, nói không chừng chỉ là nhất thời nổi hứng. Nay nghĩ kĩ lại chuyện này không phải chuyện nhỏ, nói không chừng cô nàng đã bỏ cuộc rồi.

Nghĩ đến đây, Long Phi Ngọc cũng không lo lắng thêm nữa, y lại cùng đám bằng hữu mua vui, liếc mắt đưa tình với mỹ nhân, có điều đôi khi trong lòng lại tự hỏi: Cô gái kia thật sự buông tha y sao?

Không biết liệu có phải vì bị Kim Đa Đa dọa cho sợ hãi hay không, nhưng tình cảm của y đối với hai ả thị thiếp phai nhạt đi nhiều, dù là Linh Lung dịu dàng, Tô Tuyết Cầm cao ngạo cũng khiến y thấy chán ngấy, mất đi hứng thú vui đùa. Chẳng lẽ mình thật sự là kẻ có mới nới cũ, bạc tình bạc nghĩa sao? Kim Đa Đa đã từng nói như thế.

Một ngày nọ, Long Phi Ngọc cùng Khánh vương gia đến Lâm Xuân các nổi danh chốn kinh thành, bái phỏng cô nương Quần Phương nổi danh gần đây.

“Gặp mặt Quần Phương cô nương khó lắm, ngay đến vương gia như ta đây cũng chưa chắc mời được nàng ta, vẫn là đệ nhất mỹ nam chốn kinh thành đệ có mặt mũi. Quần Phương, nàng nói xem có phải mình đã coi bên trọng bên khinh rồi đúng không.”

“Ấy ấy, vương gia thật biết nói đùa. Quần Phương nào dám không nể mặt ngài. Lần trước không phải là Quần Phương bị bệnh đó sao, vì thế nên mới không hiến nghệ mua vui giúp ngài được, chỉ sợ lây bệnh cho quý nhân như các vị, nếu không Quần Phương không gánh được tội. Về phần thế tử gia, Quần Phương ngưỡng mộ đại tướng quân xông trận giết địch, bảo vệ giang sơn, ấy vậy mà lại bị vương gia nói là trông mặt đối xử, chính vương gia mới là người đặt bên trọng bên khinh đấy ạ.”

“Ồ, sao bổn vương lại bên trọng bên khinh được nhỉ?”

“Vương gia dẫn thế tử đến chẳng phải là muốn để ngài ấy thấy Quần Phương hời hợt thế nào sao, lại còn chê cười Quần Phương trông mặt đối xử, há chẳng phải đang đặt bên trọng bên khinh là gì?”

“Ha ha! Nha đầu này… Tử Vân à, ta nói không sai đấy chứ, Quần Phương cô nương cởi mở, như một bông hoa đẹp hiểu chuyện vậy.”

Long Phi Ngọc mỉm cười nhìn vị mỹ nhân trước mặt. Quần Phương này cao lắm chỉ vừa qua mười bảy, dung mạo thanh thuần xinh đẹp, dù thua vẻ tuyệt sắc của Tuyết Cầm, nhưng được phần hoạt bát, so với Linh Lung càng tự nhiên hơn, câu nói vừa rồi ngoài mặt trông như đang oán giận, nhưng bên trông đầy tình ý, khiến người ta cam lòng nhận sai, chứng tỏ tài trí hơn người. Chẳng trách vừa ra nghề chưa được nửa năm đã nổi danh chốn kinh thành.

Long Phi Ngọc nghĩ thầm, nữ nhân không nên chỉ là bông hoa hiểu chuyện. Khi ngươi mệt mỏi thì hầu hạ; khi ngươi phiền não thì trấn an; khi ngươi vui thì tán thưởng; khi ngươi bại thì bạn bầu. Nam nhân, nhất định phải là người dẫn lối phía trước để nữ nhân theo chân, quyết không thể theo sau nữ nhân làm trâu ngựa, càng không thể bị nữ nhân leo đầu cưỡi cổ. Chao ôi, cô nàng kia mà nghe vậy không biết chừng lại cao giọng phản đối.

Quần Phương thì đang cố tỏ vẻ đoan trang trước mặt mỹ nam. Nàng đã nghe nói về đệ nhất mỹ nam chốn kinh thành từ lâu, nhưng chỉ nghĩ chắc là con nhà thế gia có dung mạo một chút, dáng vẻ ẻo lả chẳng khác gì nữ nhân làm sao mà chinh chiến, chẳng qua dựa vào âm đức của tổ tiên mà thôi, nên trong lòng không hề coi trọng. Song sau khi gặp mặt mới biết, thì ra trên đời này còn có một ngọc lang như thế, khiến trái tim nàng rối loạn.

Nàng biết Long Phi Ngọc là thế tử của Tĩnh Nam hầu, bên cạnh đương nhiên không thiếu nữ nhân, bản thân nàng chỉ là một cô gái lầu xanh, muốn được độc sủng là điều không thể, chỉ cần y làm khách của nàng thôi đã là phúc mấy đời.

“Ấy, hai người các ngươi giữ chút thể diện cho bổn vương ta có được không, sao cứ tình chàng ý thiếp rồi coi bổn vương như người vô hình vậy hả.”

“Vương gia!” Quần Phương đỏ mặt như tiểu cô nương bị người ta nhìn thấu tâm can, ánh mắt lại liếc về phía Long Phi Ngọc.

Long Phi Ngọc lúng túng cười theo. Thật ra khi nãy tâm tư y đã theo gió bay xa, vốn không phát hiện rằng bản thân mình đang nhìn Quần Phương chằm chằm, song bây giờ cũng không tiện giải thích, chẳng biết làm gì khác hơn ngoài việc nhận lấy sự hiểu lầm này.

“Ha ha! Hóa ra Quần Phương cô nương cũng có lúc e lệ!” Khánh vương đương nhiên rất tự đắc vì sự “cơ trí” của mình khi nãy, “Nàng đừng ngại ngùng, hôm nay bổn vương đưa thế tử đến là để thưởng thức cầm nghệ của Quần Phương cô nương.” Nói xong y quay sang Long Phi Ngọc, “Tử Vân, không phải bổn vương khoác lác đâu, cầm nghệ của Quần Phương so ra chẳng kém Tuyết Cầm ở phủ của đệ là bao.”

“Vương gia đừng đùa nữa, có ai không biết Tuyết Cầm cô nương của quý phủ thế tử luận dung mạo thôi đã nhất nhì kinh thành, chút tài mọn của Quần Phương nào dám sánh ngang cùng cô nương ấy, cùng lắm chỉ giúp các vị giải sầu thôi ạ.”

“Được được, coi như là để giải sầu đi. Nhưng nàng cũng phải đem hết tài nghệ ra đấy, không lại nói bổn vương bên trọng bên khinh, ha ha!”

Quần Phương ngoài mặt khiêm tốn nhưng trong lòng rất mong chờ, nàng muốn chứng tỏ với Long Phi Ngọc rằng nàng không phải là một cô gái nông cạn chỉ có dung mạo.

Cầm nghệ của Quần Phương quả không tầm thường. Giữa tiếng đàn du dương, Long Phi Ngọc dần bình tâm lại.

“Thế nào? Ca ca không lừa đệ đúng không?” Khánh vương khẽ nói, “Dù gì người ta cũng là hoa khôi, nói có thể sánh bằng Tuyết Cầm cũng không quá. Ta thấy đệ dạo này tinh thần không tốt, chắc cũng chán ngán với Tuyết mỹ nhân kia rồi. Thật ra nữ nhân phải vừa thơm vừa mềm mại, băng giá lạnh lùng như thế ôm trong lòng tư vị thế nào chứ. Quần Phương này ấy… Ha ha, đệ cứ thử sẽ biết.”

Đối với những cuộc trò chuyện thế này, Long Phi Ngọc đương nhiên phải cười đáp lại. Nhưng Khánh vương đã nhầm, dạo gần đây tinh thần y rối loạn không phải vì phiền lòng chuyện nữ nhân, là mà bị nữ nhân dọa dẫm. Song Khánh vương nói cũng đúng, không chừng vị hoa khôi hiểu lòng người này thật sự có thể khiến y quân đi cô gái kia.

Long Phi Ngọc vừa nghĩ trong đầu, ánh mắt trêu đùa cũng đảo về phía Quần Phương đang tấu đàn khiến nàng ta đỏ mặt, nhịp đàn cũng lệch mấy cung.

Sau khi hiến nghệ, Quần Phương lại ngồi hầu rượu làm thơ cùng hai vị khách quý, sau cùng lại như chỉ tiếp rượu cho Long Phi Ngọc. Long Phi Ngọc cũng không cự tuyệt, y cũng cảm thấy quả nhiên là viên hồng ngọc khiến người ta mê đắm.

Thấy hai người liếc mắt đưa tình, Khánh vương cười thầm, vốn nghĩa đưa Tử Vân đến giải khuây, hôm nay lại thành toàn được cho bọn họ, coi như y đã làm được một việc tốt. Nghĩ vậy bèn ho khẽ mấy tiếng, “Tiếc thật, trong vương phủ còn có chuyện quan trọng, bổn vương cáo từ trước. Tử Vân, đệ ở lại cùng Quần Phương cô nương, đừng để người ta nói bổn vương đặt bên trọng bên khinh đấy.”

Đến nơi phong nguyệt cốt là để tìm hoa vấn liễu, điều này chẳng cần phải che giấu. Long Phi Ngọc vừa định cảm ơn Khánh vương thành toàn thì đã thấy Dạ Ảnh ở bên ngoài đẩy cửa bước vào, bước đến gần ghé vào tai y nói vài câu. Long Phi Ngọc nghe xong thì biến sắc, ngẩng đầu nói với Khánh vương rằng: “Vương gia, thật không khéo, trong phủ có chuyện quan trọng, gia phụ cho đòi Tử Vân lập tức về ngay, xin vương gia thứ tội.”

“À, ra là Hầu gia có việc. Vậy bổn vương cũng không dám giữ lại, mau quay về đi thôi.”

Tuy trong lòng Quần Phương không muốn, nhưng cũng đành đợi đến lần sau.

Phủ Tĩnh Nam hầu quả thật đã xảy ra chuyện lớn. Tuyết Cầm cô nương âm mưu tráo thuốc thường với tị tử thang nhưng bị người khác phát hiện và tố giác. Trùng hợp sao Long Phi Ngọc lại không có mặt ở phủ nên đã kinh động đến Tĩnh Nam hầu.

“Phi Ngọc, việc này con định xử lý thế nào?”

“Hừ, dám làm chuyện này xem ra cô ả bụng dạ khó lường, tuyệt đối không thể làm ngơ.” Việc này đánh trúng chỗ đau của Long Phi Ngọc, năm xưa Kim Đa Đa cũng dùng chiêu này vờn y xoay tròn. Nhưng Kim Đa Đa chỉ cần đứa trẻ, còn Tô Tuyết Cầm thì khác. Đám nữ nhân ngu xuẩn đều nghĩ dùng con cái có thể trói chân được y, có thể giành được danh phận ở phủ Tĩnh Nam hầu.

“Thật ra hài nhi đã định sẽ dẹp hết cơ thiếp trong phủ, chỉ sợ Tô tướng dây dưa, nay con gái nhà ông ta đã làm chuyện sai trái, có trách cũng không thể trách chúng ta. Về phần Linh Lung, lần này dù chưa phạm sai lầm, nhưng sau này thì sao, chi bằng đuổi luôn cả hai người, cũng yên tĩnh được phần nào.”

“Ừ, vậy cũng tốt, càng khiến hoàng thượng và thái hậu thấy được sự thành tâm của con. Con còn trẻ, sau này muốn nữ nhân thế nào mà không có, tốt nhất là sớm định đại hôn, lấy vợ sinh con, tránh để mẫu thân cứ luôn sầu não. Ây chà…” Việc hôn sự của con trai duy nhất luôn là nỗi lo trong lòng phu phụ Hầu gia.

Lời của phụ thân khiến Long Phi Ngọc bỗng nhớ ra, Kim Đa Đa chính là sư phụ của hoàng thượng, mà hoàng thượng cũng biết chuyện y và Kim Đa Đa có với nhau một đứa con, lẽ nào hoàng thượng chần chừ không chỉ hôn chính là vì Kim Đa Đa và A Bích? Hay là vốn dĩ muốn chỉ hôn Kim Đa Đa cho y?

Long Phi Ngọc không muốn lấy cô gái kia, mặc dù như thế có thể để A Bích nhận tổ quy tông, còn có thể trở thành sư trượng của hoàng thượng. Nhưng vừa nghĩ đến nỗi uất nhục ngày hôm ấy, trăm ngàn lần y cũng không muốn. Huống chi y có cảm giác rằng, nếu như cô gái kia thật sự trở thành thê tử của y, nhất định sẽ không cho phép y ra ngoài tìm vui như hiện tại.

Chẳng lẽ phải kiến nàng ta tỏ rõ thái độ không muốn gả vào phủ Tĩnh Nam hầu, hoặc là muốn gả cho người khác thì y mới cưới được công chúa? Xem ra hôn sự của y quả đúng không thể tách rời nữ nhân kia.

Nghĩ đến đây, tâm tình vất vả lắm mới trấn an được của Long Phi Ngọc lại bắt đầu nhộn nhạo.

Cô nàng kia rốt cuộc có định tuân thủ hiệp nghị không nhỉ?

Mùa xuân tháng ba lại đến, cách đây ba năm cũng vào thời điểm này đã trục xuất một Nguyên Bảo cô nương, nay chỉ trong vòng một ngày lại trục xuất cả Tuyết Cầm cô nương và Linh Lung cô nương.

Tuyết Cầm cô nương vì không tuân thủ gia quy Hầu phủ, người của Tô gia phải đến đón về. Linh Lung cô nương là ca kỹ được mua về, niệm tình hầu hạ thế tử nhiều năm, chuyện thị phi lần này lại không dính phải nên đặc cách cho nàng ta chuộc thần, con cho thêm một khoản để ổn định cuộc sống.

Khi sự việc bại lộ, Tô Tuyết Cầm đã lường trước kết cục này, nhưng trong lòng vẫn ôm hy vọng, mong thế tử niệm tình bao năm mà giữ nàng lại, sau này nàng sẽ không làm chuyện hồ đồ như thế này, cũng không nghe lời phụ thân mưu toan dùng đứa trẻ để giữ địa vị, trói chân thế tử.

Sau khi từ chiến trường trở về, thế tử không còn quan tâm nàng như trước, sau chuyến đi đến thành Phong Ninh mấy tháng trước thì càng lãnh đạm hơn, luôn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Nàng rất lo lắng, tài mạo dù có bao nhiêu cũng sẽ hao mòn theo thời gian, huống hồ còn có người nói Cảnh Linh trưởng công chúa – người sẽ trở thành thế tử phu nhân – mỗi lần gặp nàng đều có vẻ mặt không vui, đợi đến khi cô ta vào cửa, vậy nàng nào còn chốn dung thân.

Thế nên nàng mới nghe theo phụ thân, dù biết việc này phạm vào gia quy của Hầu phủ, nhưng phủ Tĩnh Nam hầu hiếm con nối dòng, nếu như bản thân nguyện sống chết, ít ra Đại trưởng công chúa sẽ bảo vệ nàng.

Nhưng bây giờ cái gì cũng không còn. Con cái không, Tuyết mỹ nhân kiêu ngạo cũng đã mất, bây giờ ngay đến chút hi vọng nhỏ nhoi cũng chẳng còn.

Nàng nên sớm hiểu rằng, đại tướng quân tức thế tử Tĩnh Nam hầu anh tuấn thần võ, nhân phẩm xuất chúng trong lòng người này không bao giờ là phu quân của mình.

Linh Lung lại càng không hiểu hơn. Nàng vốn tưởng có thể nhân cơ hội này nâng cao địa vị của mình. Tô Tuyết Cầm vốn được xưng tụng tài ba kia thật là ngu ngốc, nếu có thai dễ dàng như thế thì Linh Lung nàng nào có nhẫn nại đến bây giờ. Nàng luôn tuân theo quy củ, cùng lắm chỉ quan tâm thế tử nhiều hơn một chút, để ý đến đám nữ nhân khác nhiều hơn một chút. Vậy cũng sai hay sao? Vì sao lại đuổi cả nàng ra ngoài?

Rốt cuộc lần này Trương tổng quản cũng có thể xuất hiện với vẻ mặt bình thản. Ông nhìn hai cô nương trước mặt, một kẻ mặt trắng bệch nín thinh, một kẻ hoa lê đái vũ nỉ non không ngớt, chẳng thú vị như Nguyên Bảo cô nương năm xưa.

※ ※ ※

Từ khi mang thân phận khí phụ quay về phủ Hữu tướng, hiển nhiên bây giờ vị trí đệ nhất mỹ nhân năm xưa cũng không còn giá trị. Thế nhưng Tô Tuyết Cầm chẳng oán hận lấy nửa lời, trái lại nàng còn không nói lời nào. Dù cho ngày ấy phụ thân cao hứng bảo rằng, không ngờ trên đời này còn có người chịu lấy một kẻ hoa tàn bại liễu như nàng, nàng cũng chẳng đáp lấy một câu.

“Người nọ hơi lớn tuổi một chút, nhưng có vậy mới biết thương quý con, không có mới nới cũ giống thế tử kia. Hơn nữa người ta lấy con về làm tiểu thiếp thứ chín, sính lễ đường hoàng, vẫn tốt hơn những kẻ không danh không phận biết bao lần. Tuy rằng không có danh kêu như thế tử phu nhân, nhưng nhà người ta cũng là cự phú, không chừng cuộc sống còn tốt hơn cả phủ Tĩnh Nam hầu. Ha ha, cũng chỉ con gái ta mới có phúc đến thế.”

Thấy nàng không lên tiếng, phụ thân liền cho là đã ưng thuận. Thật ra một nữ nhân bị người ta đuổi đi như nàng còn trông mong gì nhận được điều tốt ở nhà mẹ.

Không phải nàng cam chịu, chỉ là trái tim đã chết lặng.

Ngay khi phủ Hữu tướng bận rộn chuyện cưới gả, Tô Tuyết Cầm nói nàng muốn đi chơi hồ.

Trong kinh thành, Kính Hồ là nơi đám thanh niên tú nữ thường tìm đến. Đã từng có người cùng nàng tựa vào lan can này ngắm cá lội. Vậy mà hôm nay…

“Có người rơi xuống hồ rồi! Có người rơi xuống hồ rồi!”

“Tiểu thư! Mau cứu tiểu thư nhà tôi!”

Là ai nắm lấy tay nàng? Là ai đến lúc chết cũng không buông tha nàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.