Spoiler Khi Long Phi Ngọc bước vào thư phòng, hoàng thượng đang ngồi bên án xem tấu chương, thấy y đến ngài chỉ ngẩng đầu, “Tử Vân, đệ đến rồi.”
Tử Vân là tên chữ của Long Phi Ngọc, hoàng thượng là biểu huynh của y, chỉ hơn y một tuổi, cùng lớn lên bên nhau từ thuở nhỏ, trong lòng luôn coi đối phương vai vế ngang bằng.
Mặc dù vậy, Long Phi Ngọc vẫn quỳ lạy theo lễ quân thần. Sau những thử thách trên chiến trường, y đã phần nào trầm lắng hơn, dẫu thế vẫn không giấu được sự đắc ý nơi khóe mắt.
Cũng khó trách, mấy năm gần đây trong cuộc chiến giữa Lăng quốc, Bắc Dục quốc và Thụy quốc, y thân là người thống lĩnh quân đội Lăng quốc, dụng binh như thần, khiến Bắc Dục – Thụy hai nước đại bại, trở thành đại anh hùng của Lăng quốc, thế nhưng hai năm qua lại xui xẻo để suýt vì nữ nhân mà thân bại danh liệt.
“Tử Vân, đệ nhàn rỗi cũng đã lâu, hẳn nên vận động giãn gân cốt một chút.”
“Ha ha, nếu hoàng thượng thấy Tử Vân còn có ích, chẳng phải đến chiến sự căng thẳng cũng sẽ phải đi đó sao?” Nghe giọng hoàng thượng thấy không có gì khác thường, Long Phi Ngọc cũng không quá câu nệ.
“Nếu chiến sự quả thật căng thẳng, trẫm cũng chẳng dám phiền đệ. Nào đâu phải là không có đệ không thành chuyện lớn, chỉ là muốn đệ ra ngoài một chút. Mấy năm qua khí phách hào hùng, không ngừng chinh chiến, cũng có thể nhìn thấy rằng Lăng quốc ta non xanh nước biếc. Ngày nay thiên hạ thái bình, Tử Vân đệ lập đại công cũng nên hưởng thụ một chút.”
“Thì ra hoàng thượng ưu ái Tử Vân, muốn cho Tử Vân du sơn ngoạn thủy một chuyến. Tử Vân xin lĩnh chỉ tạ ơn.”
“Trẫm chưa nói phái đệ đi đâu, đệ đã tạ ơn. Chẳng lẽ không sợ trẫm sẽ hại đệ?”
“Ha ha, dù hoàng thượng có muốn Tử Vân lên núi đao xuống biển lửa, Tử Vân cũng không dám chối từ. Huống hồ hoàng thượng thánh minh, chắc sẽ không bắt Tử Vân làm chuyện vô ích.”
“Đệ hiểu nỗi khổ tâm của trẫm là tốt rồi.” Hoàng thượng liếc nhìn Long Phi Ngọc như có điều suy nghĩ, thấy được nỗi sợ hãi trong lòng y.
Quả thật không có chuyện gì to lớn, chỉ là đưa một ít lễ mừng thọ đến Lãm Nguyệt sơn trang ở thành Phong Ninh, mừng đại thọ năm mươi của Cung Hạ trang chủ Quân Bất Phàm.
Là người thân tín bên cạnh hoàng thượng, Long Phi Ngọc biết thiếu trang chủ Quân Tử Duyệt của Lãm Nguyệt sơn trang là sư huynh đệ với hoàng thượng, đều xuất thân từ đệ nhất môn phái trong võ lâm —— Huyền Thiên tông, sư tổ của bọn họ là Ngọc diện thần y Thanh Huy tử. Nghe nói sư phụ của bọn họ là một thiếu nữ tuổi còn xuân.
Long Phi Ngọc thấy hoàng thượng không thể nào bái một thiếu nữ làm thầy, nhưng y không phải người trong võ lâm, nên cũng chẳng có hứng thú với chuyến đi này. Tuy rằng trưởng môn đương nhiệm của Huyền Thiên tông chính là cữu cữu bên phía mẫu thân. Huống hồ đây là bí mật của hoàng thượng, thế nhân không ai biết mối quan hệ của ngài và Huyền Thiên tông. Cho nên đại thọ năm mươi của phụ thân sư đệ cũng chỉ có thế phái thân tín dâng lễ đến cửa.
Trước khi đi, đám bằng hưu tốt làm một bữa tiệc chia tay tiễn Long Phi Ngọc ở Vô Song lầu.
“Phong Ninh thành là nơi đất lành, ánh dương đong đầy, mưa gió thuận hòa, mỹ như cũng không ít. Chỉ tiếc Tú Thạch mang công vụ trên người, không thể cùng quân du ngoạn một chuyến.” Hộ bộ thị lang Chu Du vừa nói vừa tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Tất cả mọi người không hề biết Long Phi Ngọc phụng chỉ xuất hành, nên chỉ coi là y đi du sơn ngoạn thủy, giống như những bằng hữu phóng túng khác, do đó lời nói cũng chẳng kiêng kỵ.
“Tú Thạch huynh nói thế là sai rồi, trong phủ Tử Vân còn có một Tô đại mỹ nhân, những cô nương khác chỉ là dung chi tục phấn, sao có thể lọt vào mắt hắn.” Người còn lại lên tiếng phản bác.
“Huynh lại không hiểu rồi, hoa nhà dù đẹp cũng không thơm bằng hoa dại ven đường.”
Tướng mạo Chu Du tuấn tú, tính tình lại tự phụ phong lưu, là một trong những khách quen của các thanh lâu trong kinh thành, trộm hương cắp ngọc là nghề của hắn. Phụ thân hắn là Chu Phong, cũng từng là một tài tử phong lưu, nay còn là Lễ bộ thị lang, cho nên thường gọi là đại Chu, tiểu Chu thị lang.
“Thể tử gia là người đã có gia thất, tiểu Chu thị lang sao có thể nói lung tung làm thế tử khó chịu.” Người đang nói là Hàn lâm học sĩ Tống Thư Ngôn. Phụ thân của hắn là tả tướng Tống Dật xuất thân hàn sĩ, gia phong nghiêm ngặt, vốn không thường lui tới với con nhà thế gia như Long Phi Ngọc và Chu Du, nhưng từ khi cùng Khánh vương gia đến bái phỏng, cũng thường đến phủ Tĩnh Nam hầu. Lần tiễn chân này cũng đến theo.
Tống Thư Ngôn vốn không quen nhìn cảnh ngợp vàng son của con nhà thế gia, thường nói ra những lời trái ý, khó lòng khiến người ta yêu mến. Đơn giản vì Khánh vương gia quý mến tài học của hắn, nên những kẻ khác không thể không nhịn.
“Tống học sĩ nói vậy là sai rồi, Tử Vân quý phủ hai thị thiếp đều chưa có danh phận, bọn họ có tư cách gì mà khiến Tử Vân phải thủ thân như ngọc.”
“Dù chưa cưới hỏi làm phu nhân đàng hoàng cũng không được. Nếu ngay cơ hội mua vui bình thường cũng không có, còn gọi là nam nhân sao? Thế tử gia, ngài phải nhớ cho kỹ.”
Kẻ thắng thế lại có thêm kẻ phụ họa.
Long Phi Ngọc đã hai mươi bốn, nhưng chưa thành gia lập thất, trong kinh thành có lời đồn hoàng thượng có ý chỉ hôn Cảnh Linh trưởng công chúa cho y, chỉ vì chiến sự nên mới chậm trễ.
Cảnh Linh trưởng công chúa năm nay mười tám tuổi, là con gái thứ mười tám của tiên đế, do thái hậu thân sinh, là tiểu muội ruột của hoàng thượng, ái nữ của tiên đế, đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân, dẫu nói danh này có được vì thân phận của nàng ta, nhưng tướng mạo nàng cũng thuộc hàng quốc sắc thiên hương, gia thế hiển hách như thế ai lại không muốn.
Mọi người ai nấy đều ngưỡng mộ Long Phi Ngọc, nhưng lại không ngờ rằng việc này như cái gai trong lòng y.
Những phong ba hai năm trước, mọi người chợt ngộ ra rằng Tĩnh Nam hầu thế tử nên lấy vợ sinh con. Quốc tang vừa qua, tất cả các bà mối lớn nhỏ đều tìm đến cửa phủ Tĩnh Nam hầu, phu phụ Tĩnh Nam hầu cũng bàn nhau chọn lựa kỹ càng cho con trai. Kể cả khi y đã ra chiến trường, đại hội chọn thê vẫn chưa kết thúc.
Có điều sau này, có nhiều dịp hoàng thượng ngỏ ý ám chỉ Long Phi Ngọc không cần nóng lòng thành thân, người sẽ là thế tử phu nhân phải chọn lựa thật kỹ càng. Trong hoàng thành ai ai cũng đoán rằng hoàng thượng muốn chỉ hôn cho Long Phi Ngọc, huống hồ tình ý của Cảnh Linh trưởng công chúa với Tĩnh Nam hầu thế tử cũng chẳng phải bí mật gì. Chỉ trong nháy mắt các bà mối đã khuất bóng ở phủ Tĩnh nam Hầu, phu phụ Tĩnh Nam hầu cũng đã chuẩn bị xong để nghênh đón cô con dâu là công chúa.
Vốn tưởng sau khi Long Phi Ngọc lập quân công, hoàng thượng sẽ tứ hôm ngay. Nhưng từ lúc khải hoàn trở này tới nay đã hơn nửa năm, hoàng thượng vẫn từ tốn không tỏ rõ thái độ. Nhưng khổ nỗi phía Tĩnh Nam hầu cũng không thể giục hoàng thượng, lại càng không thể tự ý hành sự, cho nên chỉ còn cách để trống vị trí thế tử phu nhân.
Thật lòng mà nói, Long Phi Ngọc không hề muốn kết hôn với Cảnh Linh trưởng công chúa. Mặc dù đôi bên quen biết từ nhỏ, nhưng kém nhau đến sáu tuổi, y chỉ xem nàng như tiểu muội muội mà thôi. Hơn nữa công chúa mang trên người biết bao ân sủng, tính tình ngang ngược kiêu ngạo, chẳng dịu dàng đôn hậu như mẫu thân. Nàng ta nào đâu thể dung túng chuyện y mua vui ở bên ngoài.
Tuy nhiên theo ý của phụ thân, nếu có thể cưới Thập bát công chúa thì sẽ gần gũi hoàng thượng hơn một bước, địa vị của phủ Tĩnh Nam hầu càng thêm vững chắc. Đây cũng giống như chuyện Lại bộ thị lang Tống Thư Ngữ cưới con gái thứ mười lăm của tiên đế vậy.
Thế nhưng bây giờ ngay đến phụ thân cũng không phỏng đoán được ý tứ của hoàng thượng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ khéo quá hóa vụng, làm phật thánh ý. Lần này phái y rời kinh, có khi là ý muốn tách y khỏi công chúa. Gần đây công chúa cũng thường lui tới phủ Tĩnh Nam hầu.
Song nay y cũng đã hai mươi bốn, con em nhà thế gia đồng lứa đa phần đều đã lấy vợ sinh con, dù là Chu Du vừa nhậm chức thì trong nhà cũng đã có thị thiếp. Khó trách mẫu thân lại thấy áy náy.
Ôi chao, nếu như đứa trẻ năm ấy là con y thì tốt rồi.
Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Long Phi Ngọc có nỗi khổ không gọi thành tên, đành miễn cưỡng hùa theo.
Tống Thư Ngôn vẫn quyết ý không lui, “Đấy là trách nhiệm của nam nhi. Bất kể thân phận ra sao, nếu là người con gái mình thích, nhất định không nên để người ta đau lòng.”
Giọng điệu nghiêm túc của Tống Thư Ngôn lại chuốc lấy một trận cười nhạo.
“Chẳng lẽ Tống học sĩ chưa từng chạm vào cô gái nào? Cũng khó trách, nếu như huynh đã thưởng thức qua sự ngọt ngào của nữ nhân hẳn sẽ rõ phải biết lấy bên nào bỏ bên nào.” Chu Du nở nụ cười đen tối với Tống Thư Ngôn.
Tống Thư Ngôn đỏ mặt, đỏ đến tận cả cổ, khiến người ta vừa nhìn đã biết hắn vẫn còn là nam nhân trong sáng. Ai nấy lại cười vang.
“Trước đây Tử Vân từng đến Phong Ninh thành rồi sao?” Thấy Tống Thư Ngôn định phản bác, Khánh vương gia vội chuyển đề tài.
“Năm tám tuổi từng đến cùng phụ thân.”
Long Phi Ngọc không nhớ rõ năm ấy đến thành Phong Ninh vì mục đích gì, cũng không nhớ đã làm gì ở đấy, nhưng y vẫn khắc cốt ghi tâm hình ảnh một cậu thiếu niên gầy yếu ôm một vò Túy Hoa Âm, cũng nhớ một bé gái mắt to tròn nắm lấy y gọi mấy tiếng phu quân tốt.
Chuyện của mười sáu năm trước mà đến nay y còn nhớ rõ ràng, bởi vì đó cũng là lần đầu tiên y chịu thiệt về tay nữ nhân.
Chắc bây giờ nàng ta đã làm mẹ, không biết có còn nhớ đến “phu quân tốt” là y đây hay chăng.
Bởi là khách quý, nên khi rời khỏi Vô Song lầu cũng được đại chưởng quỹ đích thân ra tiễn.
Vị đại chưởng quỹ này cũng họ Thương, cùng họ Thương với Túy Hoa lầu số một Lăng quốc, nhưng xem ra không có quan hệ gì. Người họ Thương không bao giờ có hai người cùng làm một nghề.
Tuổi tác Thương chưởng quỹ cũng không lớn lắm, nhìn sơ cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu, dáng vẻ hơi gầy, đôi mắt nhỏ dài, chóp mũi nhọn.
Khi hắn người rộ lên, Long Phi Ngọc thấy rất giống hồ ly.
Người ngoài cũng rộ lên rằng vị Thương chưởng quỹ này không hề đơn giản, tuổi còn trẻ những chỉ trong mấy năm đã khiến Vô Song lầu trở thành tửu lâu nổi danh trong kinh thành. May là Vô Song lầu chỉ làm ăn ở kinh thành, chưa đến mức tranh giành mối làm ăn với Túy Hoa lầu, mà Túy Hoa lầu đã là tiệm cũ mấy chục năm tuổi rồi.
Xem ra vị Thương chưởng quỹ này từ suy nghĩ đến dáng vẻ đều giống hồ ly.
Và đông gia chưa bao giờ lộ diện kia càng khiến người ta tò mò hơn.
Long Phi Ngọc không để ý đến Thương chưởng quỹ này hay vị đông gia thần bí kia. Người làm ăn thì dù có thông minh ra sao cũng đều vì lợi nhỏ mà toan tính, chỉ có bày mưu nghĩ kế trên chiến trường mới thật sự thể hiện khả năng trí tuệ. Cho nên người làn ăn dù có tiền, nhưng về địa vị thì chẳng bì nổi với những kẻ đọc sách, càng không thể so sánh với sĩ tộc.
Nhưng vì sao Thương chưởng quỹ lại liếc mắt nhìn y? Mà còn giống như… giống như hoàng thượng ngày hôm ấy.
Long Phi Ngọc càng cảm thấy bất an trong lòng.
Đông Phương Tư Kỳ ngồi trước án, trên tay là quyển tấu chương nhưng lại chẳng có tâm trí phê duyệt.
Làm như vậy có được không?
Mẫu hậu lo lắng, hoàng muội oán giận, cô mẫu ưu tư, cô phụ nghi ngờ, Tử Vân bất đắc dĩ, những chuyện này y đều biết.
Nhưng nếu chỉ hôn Tư Giai cho Tử Vân, tất nhiên đây là điều đáng mừng, đối với hoàng quyền cũng chỉ có lợi mà không có hại.
Nhưng thật sự với ai cũng đáng vui mừng sao?
“Tin ta đi, trừ phi Long Phi Ngọc thực sự thích muội muội ngươi, bằng không gả cho y chỉ là hại nàng ta!” Cô gái ấy đã nói như thế.
Nhưng hôn nhân của con gái hoàng gia là vì quốc gia, vì hoàng quyền, chứ không phải vì bản thân, vì hạnh phúc. Nhưng y có thể nhẫn tâm với Tư Giai như thế sao?
Nếu như chỉ hôn cô gái kia cho Tử Vân cũng không tệ. A Bích có thể nhận tổ quy tông, nàng ta cũng có nơi dựa vào, Tư Giai cũng dứt được ý niệm này, bản thân mình cũng hoàn thành được chuyện Thất hoàng thúc và sư tổ giao phó.
Nhưng mỗi khi y đưa ra chủ ý này thì luôn bị cô gái kia ném cho khuôn mặt vô vị, nói không chừng còn muốn đùa cợt y một phen.
Thật là mơ hồ, nam nhân ưu tú như Tử Vân trên đời này được mấy người, ấy vậy mà nàng ta còn ghét bỏ. Nếu đã ghét bỏ, vì sao trước đây còn dấn thân vào, hại y còn tưởng rằng nàng ta muốn quản Tử Vân chuyện, chuyện…
“Chẳng phải ta cũng vì ngươi và Duyệt Duyệt bảo bối đó sao? Biết các ngươi không thích có thêm trưởng bối nên đã định cả đời này sẽ không thành thân.” Nàng ta lại còn có trò đổi vấy sai lầm lên đầu bọn họ.
Thế sao không thử buông tay? Nếu sau này mọi người biết rõ chân tướng, khi ấy y biết giải thích thế nào? Nếu sau này A Bích hỏi y có liên quan gì đến chuyện của phụ thân nó, khi ấy y sẽ giải thích thế nào?
Cho nên y mới nảy ra ý định này, để Tử Vân đến thành Phong Ninh, để Tử Vân gặp tận mặt mẫu tử họ.
Tử Vân gặp con trai mình nhất định sẽ muốn nó nhận tổ quy tông; cô gái kia nhất định sẽ không đồng ý; sau đó bọn họ chỉ còn cách ở cùng một chỗ; sau đó hoàng thượng y sẽ ra mặt chỉ hôn…
Nhưng còn có một khả năng khác.
Tử Vân gặp con trai mình nhất định sẽ muốn nó nhận tổ quy tông; cô gái kia nhất định sẽ không đồng ý; sau đó Tử Vân nhờ y hạ chỉ buộc nữ nhân kia phải thành thân, lòng mang đầy oán hận; sau đó cô gái kia có chết cũng không để ai sắp đặt hôn sự của nàng ta, dù rằng người kia có là đương kim hoàng thượng; sau đó…
Đông Phương Tư Kỳ phải nén giận, y đường đường là vua một nước, nhật lý vạn cơ, vì sao phải bận tâm đến đôi nam nữ kỳ quặc này.
Nhật lý vạn cơ: (日理万机): miêu tả sự chăm chỉ, vốn chỉ đế vương hằng ngày phải xử lý chính vụ, hiện giờ thường ám chỉ công việc của các nhà lãnh đạo vô cùng nặng nề.
“Người đâu!”
Lệnh vừa ra, trước án đã có vài người đang quỳ.
“Long đại tướng quân đi mấy ngày rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, đã được bốn ngày rồi ạ.”
Từ kinh thành đến thành Phong Ninh mất khoảng nửa tháng, trên đường phải qua Vĩnh An. Đám người Long Phi Ngọc hành lý nhẹ ngựa lại khỏe, song ít ra cũng phải mười ngày mới đến được Vĩnh An.
“Thả bồ câu gửi thư cho tri phủ Vĩnh An, truyền thủ dụ của trẫm, Long đại tướng quân lập tức hồi kinh, mọi thứ để Vương Bình đưa đi.”
***
Quân Tử Duyệt nhìn con bồ câu trên tay. Đây là bồ câu truyền tin, trên chân còn buộc một ống đồng chứa thư tín.
Chuyện này không thể trách y, mắt y dù tốt đến mấy cũng không thể đoán được chấm đen nhỏ xíu trên trời kia lại là bồ câu đưa tin.
Làm sao đây? Trường hợp này hẳn là có tin tức quan trọng, nhưng bây giờ lại không còn cách nào trao tận tay người nhận. Có lẽ y nên mở ra xem, rồi còn chuyển lời. Dù sao bồ câu này cũng do y bắn chết.
Nhưng sư phụ thường nói, chuyện không nên biết thì không cần biết. Nếu như trong thư này chứa bí mật không thể để thế nhân tỏ tường, vậy chẳng phải y tự chuốc phiền toái hay sao.
Dù sao cũng không ai biết là do y làm.
Quân Tử Duyệt đã quyết, y tháo ống đồng trên chân bồ câu xuống, sau đó đến bên bờ sông mổ bụng, rửa rạch rồi quay lại vào rừng.
“Phượng cô nương, cô xem tôi bắt được gì này.” Quân Tử Duyệt giơ cao con mồi trong tay, tay kia ném ống đồng vào đống lửa, nở nụ cười tươi với hàm răng trắng như tuyết cùng đôi lúm đồng tiền.
Phượng cô nương ngồi bên đống lửa không chú ý đến hành động mờ ám của y, cô nàng đỏ mặt, thầm nghĩ Quân thiếu hiệp khi cười thật đẹp.
“Quân thiếp hiệp công phu quả cao cường, việc còn lại cứ để tiểu nữ.” Dù bản thân chưa từng làm ăn bên ngoài, nhưng cũng không thể ngồi không.
“Không cần, tôi làm một chút là xong.”
“Như vậy sao được. Dọc đường đi đều do Quân thiếu hiệp chăm sóc tiểu nữ, sao tiểu nữ có thể không biết xấu hổ mà…”
“Ha ha, đôi bàn tay ngọc ngà của các cô nương đẹp như thế, sinh ra không phải để làm những việc này. Mấy thứ nặng nhọc cứ để chúng tôi.”
“Quân thiếu hiệp thật biết đùa.” Phượng cô nương lại đỏ mặt.
“Tôi không đùa đâu, đó đều là do sư phụ tôi dạy từ nhỏ.”
Tay nghề của Quân Tử Duyệt cũng do sư phụ y chỉ dạy từ nhỏ. Chỉ trong chốc lát, y và Phượng cô nương đã được thưởng thức món bồ câu nướng thơm lừng.
Ngay lúc này, đám người Long Phi Ngọc cũng đang dùng bữa trong quán trọ.
Ngày mai là đến được Vĩnh An, rời khỏi Vĩnh An đi thêm hai ngày nữa là đến Phong Ninh.