Đa Đa Ích Thiện (Bản Cổ Đại

Chương 11: Kịch hay còn chưa diễn xong (Thượng)




Spoiler Kim Đa Đa nhìn nam nhân đang há hốc mồm chẳng khác gì Trương tổng quan ban nãy đang ngồi trước mặt mình, nàng thở dài bất đắc dĩ, “Ca à, huynh nói gì đi chứ.”

“Muội, muội mới vừa nói gì?”

“Muội mang thai. Muội bị hưu.”

“Muội… Nếu đã mang thai thì tên khốn nào còn dám hưu muội! Ta đi tìm hắn, ta nhất định bắt hắn phải đến đón muội về phủ.”

“Ca à, vào cửa hầu môn sâu tựa biển, muội tốn bao công sức mới thoát khỏi nơi ấy, huynh đừng đẩy muội vào lại chứ.”

“Muội cố tình bỏ đi? Vì sao chứ?” Cũng không trách được, với cái miệng lanh lợi kia, sao mà không bị đuổi ra ngoài vì tội lắm điều cho được kia chứ.

“Bởi vì muội mang thai đấy. Với thân phận ở Hầu phủ, muội không thể mang thai, nếu tiếp tục chờ đợi ở nơi ấy chẳng phải sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện sao.”

La Kiệt nhíu mày, “Bất hiếu có tam, vô hậu vi đại. Chỉ cần đứa trẻ này là con của y, lẽ nào thế tử lại không chấp nhận? Nếu y dám làm vậy, chúng ta sẽ xin hoàng thượng đứng ra chỉ hôn cho muội, Long Phi Ngọc hắn dám kháng chỉ sao?”

Thế nhưng nàng lại sợ Hầu phủ Tĩnh Nam sẽ muốn nhận đứa trẻ này. Xem ra chỉ còn cách nói thật với đại ca.

“Muội nói cái gì? Muội vào Hầu phủ Tĩnh Nam chỉ vì muốn có một đứa trẻ rồi tự tay nuôi dưỡng?” La Kiệt nghe như sấm động bên tai, “Muội theo Long Phi Ngọc không phải vì thích y sao?”

Thích y à? Loại nam nhân coi thường phụ nữa thì còn chẳng bì được với Duyệt Duyệt bảo bối, cớ gì lại thích y chứ? Hóa ra đại ca vẫn luôn nghĩ như vậy, chẳng trách năm xưa không hề ngăn cản nàng vào Hầu phủ Tĩnh Nam.

“Đương nhiên là không rồi. Nữ nhân bên cạnh y chẳng thiếu, người kia vừa quá lứa đã có người mới đến thay, thích làm nữ nhân của y thì có mà sầu bi tám kiếp.”

“Không thích? Vậy vì sao trước đây muội lại gọi người ta là phu quân tốt?”

“Gì cơ? Bao giờ chứ?” Lần này đến lượt Kim Đa Đa trợn mắt há mồm.

“Mười bốn năm trước, ở Túy Hoa lầu của Phong Ninh thành…” Lời còn chưa dứt, La Kiệt đã thầm cười khổ, năm ấy Đa Đa mới bốn tuổi, chỉ e đã quên từ lâu. Thế nhưng y thì nhớ rõ, cho nên vừa nghe đến tên Long Phi Ngọc, đã nhận ra ngay y chính là đứa bé trai bị Đa Đa kéo chuỗi ngọc gọi một tiếng phu quân tốt.

Y cứ tưởng rằng Đa Đa vẫn còn nhớ chuyện năm xưa, thế nên mới đem lòng thương mến Long Phi Ngọc, một lòng một dạ muốn theo hắn. Y cũng không ngại để Đa Đa làm tiểu thiếp, bởi lẽ Long Phi Ngọc kia thân phận cao quý, hẳn nhiên không thể để Đa Đa làm chính thất, nếu Đa Đa bằng lòng kiếp chồng chung với những cô gái khác, y cũng không ngăn cản.

Thế nhưng không ngờ rằng, Đa Đa lại vì muốn một đứa con mà chọn Long Phi Ngọc, chuyện này lại chẳng hề liên quan đến lần gặp gỡ tình cờ thuở ấu thơ.

“Nếu như muội muốn làm mẫu thân thì cứ nói với đại ca một tiếng, đại ca nhất định sẽ tìm cho muội một người tốt, một người hào hoa phong nhã lại tuấn tú không phải tốt hơn sao? Nhưng bây giờ muội đã mang tiếng bị hưu, lại còn mang thai, chuyện này…” Như thế này làm sao còn mong tìm được người tốt nữa chứ?

“Muội cũng vì không muốn thành thân nên mới chọn Long Phi Ngọc.”

“Hồ đồ! Nam hôn nữ gả là lẽ tự nhiên, sao có thể nói không gả là không gả?

“Ca, sau này huynh lấy vợ sinh con là vì điều gì?”

“Đương nhiên là để duy trì hương hỏa. Bất hiếu có tam, vô hậu vi đại.” Lần này ngay đến một cái nhíu mày cũng không xuất hiện trên khuôn mặt của La Kiệt.

“Thay vì lấy người ta rồi vì người ta mà sinh con, chi bằng không lấy chồng tự mình sinh con còn hơn.” Kim Đa Đa vừa nói vừa cảm thán thay tẩu tử tương lai.

Nàng không muốn trở thành công cụ sinh đẻ cho nam nhân, cũng không muốn sống dựa vào nam nhân quyền thế như Linh Lung, Tuyết Cầm, lại càng không muốn chịu cảnh mười mấy năm như một ngày giống như các sư cô, cố gắng kìm nến nỗi lòng với nam nhân trong dạ.

La Kiệt có phần ngượng ngùng, “Cũng không hẳn giống như suy nghĩ của đại ca, biết đau chừng một ngày nào đó muội lại gặp được người thật lòng với mình… Giống như Diễm Hồng tỷ và Tống ca vậy.”

Giống như Diễm Hổng tỷ và Tống ca cũng không tồi, nếu như nam nhân kia có thể giống như Tống ca, bất chấp quá khứ của nàng ra sao, không để tâm chuyện nàng đã có con.

“Được! Nếu như muội gặp được người tốt như Tống ca, nhất định muội sẽ thành thân!”

La Kiệt nhìn Đa Đa hả lòng hả dạ mà phiền não trong lòng, oán trách bản thân đáng lý không nên vì cầu công danh mà chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền, không hề quan tâm đến chuyện bên ngoài; không nên tin tưởng vào phẩm chất của đạo trưởng Thanh Huy mà giao đa đa cho ngài, quên hẳn đi rằng ngài ấy nhất định sẽ gây phiền phức.

La Kiệt thở dài, đứng dậy đi về phía đông sương phòng, Kim Đa Đa cũng theo sau lưng.

Trong đông sương phòng có thờ linh vị của phụ mẫu hai nhà, bài vị trên kia do hai năm trước La Kiệt cố tình hồi hương hỏi thăm mới tìm được.

La Kiệt dâng hương lên tổ tiên, xin bề trên trách phạt y không hết lòng, cũng xin mọi người phù hộ cho Đa Đa có thể tìm được người không e ngại sự trong sạch của nàng.

Kim Đa Đa cũng theo La Kiệt dâng hương, trong lòng thầm khấn: Phụ thân, nương, La bá phụ, La bá mẫu, mọi người nhất định phải phù hộ cho đại tẩu tương lai, nhất định phải là người không dễ để người khác bắt nạt, phù hộ cho đại ca vì yêu đại tẩu mà nhận hết dằn vặt, cuối cùng đương nhiên là phù hộ người có tình ý sẽ thành người thân. Về phần con, mọi người chứng giám mà lo liệu.

“Đa Đa, một khi đứa trẻ được sinh ra thì không thể lừa được Hầu phủ Tĩnh Nam nữa. Nếu muội không muốn để con mình nhận tổ quy tông, có phải nên dẫn đứa trẻ đi ẩn cư thì hơn?”

“Muội không muốn nối gót sư phụ mữ nhân chôn quãng đời còn lại ở nơi thâm sơn cùng cốc đâu. Ca à, huynh cứ yên tâm, muội có cách khiến chính miệng Long Phi Ngọc phủ nhận đứa trẻ này.”

Cũng ngay lúc này, bên trong Hầu phủ Tĩnh Nam cũng đang diễn ra một cuộc trò chuyện.

“Phụ thân đã nhắc con từ trước, nữ nhân đông thì việc cũng nhiều, nếu đã muốn thu nhận thì phải trấn áp được.” Tĩnh Nam hầu Long Chính Nghị mở nắp chiếc bình tinh xảo, đặt trước mũi hít vài hơi.

“Nữ nhân kia hài nhi vốn không định giữ lại, kết cục hôm nay do nàng ta tự chuốc lấy, thế chẳng phải càng tốt sao.” Long Phi Ngọc ngồi bên cạnh, nghịch ngợm nắp chén trà.

“Đã không định giữ lại thì đừng thu nạp người ta, muốn hưu cũng không ít phiền phức.” Long Chính Nghị không tán thành cách chọn người của con trai mình, năm xưa trước khi đại hôn ông cũng thu nạp không ít thị thiếp xuất thân thấp kém, sau đó một ngày đuổi toàn bộ cũng không ai dám nói một lời.

“Phụ thân, người yên tâm, hài nhi đã thu nạp tất có cách giải quyết, dù có là thiên kim của tướng phủ thì sao chứ.” Long Phi Ngọc tự tin đáp.

Thế ư? Không phải ông không tin con trai mình, Long Phi Ngọc tuyệt đối không phải dạng dễ bị nữ nhân xỏ mũi. Thế nhưng trực giác mách bảo ông rằng chuyện này không bình thường.

Cô gái họ Kim kia, nghe nói là muội muội của Ngự sử giám sát vừa nhậm chức, ông không biết mấy nhưng cũng từng gặp qua vài lần khi dự yến hội, thoạt nhìn khí chất và cách ăn nói thì không mấy nho nhã, ngay đến cả Linh Lung cũng không bằng, thật sự không xứng với Phi ngọc.

Nhưng trong một buổi tiệc nọ, khi Phi Ngọc để Tuyết Cầm cô nương gẩy đàn góp vui cho quan khách, ông thấy cô gái họ Kim kia đứng lặng một bên, khuôn mặt không hề tỏ vẻ ghen ghét hay đố kỵ giống như những người con gái khác, đôi mắt ấy trong veo, đôi môi mang theo nụ cười chân biến, dường như đang xem một trò vui rẻ mạt.

Sắc mặt như vậy ông chưa từng nhìn thấy bao giờ, hôm nay lại sinh chuyện bị hưu khỏi phủ, khiến ông nghi ngờ rằng ngày hôm ấy mình đã hoa mắt. Rốt cuộc cô gái này là người như thế nào? Vì sao lại muốn vào Hầu phủ? Rồi lại vì sao nhất định phải rời khỏi Hầu phủ?

Long Chính Nghị ngẩng đầu nhìn con trai mình, Long Phi Ngọc bây giờ đã không còn là đứa trẻ ngỗ nghịch năm xưa, mà đã trở thành một đại tướng quân trên chiến trường, kẻ địch chỉ vừa nghe tên thôi đã sợ mất mật, chuyện này cứ để mặc nó ứng phó, bất kể là phúc hay là họa.

“Phi Ngọc, năm nay con cũng đã hai mươi hai, khi phụ thân bằng tuổi con thì con đã ở trong bụng mẫu thân. Đại tang cũng sắp kết thúc rồi, nên tìm cho con một gia đình môn đăng hộ đối, một thê tử tài mạo song toàn, nhân cơ hội này giải quyết đám nữ nhân bên cnah5 đi. Nam nhân mà, sống không phong lưu uổng phí thời trai trẻ, nhưng con tin phụ thân đi, một người phụ nữ biết gánh vác, làm nở mặt gia đình, có thể sinh con dưỡng cái là tốt lắm rồi. Ở ngoài không phải không được ong bướm, chỉ cần không để lại hậu họa, đừng để bị đám nữ nhân quấn lấy chân là được.”

“Hài nhi xin nghe theo lời giáo huấn của phụ thân.”

Về chuyện hôn nhân đại sự, Long Phi Ngọc tuyệt đối tin tưởng phụ thân.

Năm xưa khi còn là tiểu hầu gia Tĩnh Nam, Long Chính Nghị cũng là người phong lưu, hồng phấn tri kỉ vô số, thị thiếp trong nhà cũng không ít. Nhưng khi Thánh Văn đế (gia gia của đương kim hoàng thượng) hạ chỉ tứ hôn, chỉ trong một đêm ông đã giải quyết hết đám thị thiếp, mãi cho đến ngày đại hôn cũng không gần nữ sắc. Một nước này chẳng những khiến long nhan vui vẻ, lại còn được ban thưởng không ít.

Sau khi thành thân, Long Chính Nghị tuy cũng đến thanh lâu thưởng rượu như bao nam nhân khác, nhưng tuyệt đối không để bất kì nữ nhân nào ôm ảo tưởng, cho dù Thừa Lộ đại trưởng công chúa sức khỏe yếu ớt, chỉ sinh được một mình Long Phi Ngọc, ông cũng quyết không nạp thiếp, đừng nói gì đến một nữ tử phong trần.

Việc làm của ông khác hoàn toàn so với những nam tử năm thê bảy thiếp cùng thời, nhưng đối với đương kim thái hậu năm ấy, cũng là mẫu hậu của Thừa Lộ đại trưởng công chúa và Thánh Vũ đế, đây là điều chiếm được thánh ý. Thế nên trong những năm Thánh Vũ đế, đường quan chức vô cùng thuận lợi, cuối cùng làm đến chức Thái úy, chưởng quan binh quyền Lăng quốc.

Đương nhiên không phải vì tình nghĩ phu thê ân ái với Thừa Lộ đại trưởng công chúa mà Long Chính Nghị làm như vậy, mà ông hiểu rằng nước cờ này sẽ chiếm được niềm vui và lòng tin của hoàng thượng. Hơn nữa ông vẫn luôn cho rằng nữ nhân ngoài việc sinh con chỉ biết sinh sự, có một thê tử vừa mang đến lợi ích chính trị vừa sinh con nối dòng như vậy là đủ rồi.

Nhưng hiện tại, tuy đương kim hoàng thượng là cháu ngoại của Thừa Lộ đại trưởng công chúa, song so với khi tiên đế còn sống quan hệ đã phai nhạt nhiều, để củng cố thêm địa vị của Long gia, hôn sự của Long Phi Ngọc nhất định phải tính toán thật cẩn thận.

“Hôn sự của con phụ thân sẽ thương lượng với mẫu thân, con không cần bận tâm. Thế nhưng chuyện của Kim tiểu thư, con phải cẩn trọng, sợ là sẽ còn thêm phiền phức.” Long Chính Nghĩ suy nghĩ một lát rồi nhắc nhở con trai mình.

“Phụ thân yên tâm, con và nàng ta tuyệt nhiên không còn liên quan gì đến nhau, đã có hưu thư và khế ước kia làm bằng. Sau này có chuyện gì xảy ra cũng là trách nhiệm của La đại nhân.” Long Phi Ngọc nghĩ đến dáng vẻ đau đầu của La Kiệt lúc này, môi y không kìm được nụ cười.

Nhưng thực tế đã chứng minh, gừng càng già càng cay.

* * *


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.