Spoiler “Ha ha, tất cả đều ở đây à. Hôm nay quả thật khiến gia hãnh diện quá.”
Tuy Long Phi Ngọc là người đọc thi thư, nhưng cũng đã từng là võ tướng chém giết trên chiến trường, dù là một câu nói hời hợt cũng chứa đầy ẩn ý lẫn sát ý. Mọi người, ngay cả Linh Lung, đều không dám lên tiếng.
“Sao? Gia hỏi mà không ai trả lời là thế nào?”
Vừa nghe đến đây, đám nha hoàn sợ bị thế tử trách phạt tranh nhau lên tiếng tố Nguyên Bảo cô nương đã bắt nạt cô nương nhà mình ra sao.
“Các ngươi lắm mồm làm gì! Chẳng lẽ chủ tử của các ngươi câm hết rồi ư?” Long Phi Ngọc ghét nhất là kiểu phụ nữ lắm lời, ngoài mặt thì răn dạy nha hoàn, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Linh Lung.
Linh Lung tự biết tránh không thoát, đành bước lên thuật lại đầu đuôi, đối với hai người Kim – Tô thì phạt đánh năm mươi trượng, không hề thiên vị ai; sau cùng còn nói một câu “Thiếp thân vốn định can ngăn nhưng không thể chen vào, không ngờ Đa Đa muội muội và tiểu nha hoàn kia lại cùng buông tay, muốn đỡ cũng đỡ không được.”
“Đa Đa?” Phải, tên của Kim Nguyên Bảo kia vốn là Đa Đa, ngoảnh lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp pha lẫn sự giả tạo khiến cơn giận trong lòng Long Phi Ngọc càng tăng, trong lòng thầm nghĩ dù có làm cách gì cũng không thể bắt nàng ta ngoan ngoãn được vài ngày.
Nhìn lại Tô Tuyết Cầm còn đang ướt sũng nước, chẳng khác gì đóa sen trắng bị nước bùn làm ô uế, y bỗng thấy khó chịu, chẳng phải cô luôn nghĩ mình phong nhã tài hoa, không chấp nhận hạ mình tranh giành tình cảm với những cô gái khác sao? Vì sao bây giờ lại vì một con cá mà rơi vào tình cảnh này?
Ánh mắt Long Phi Ngọc quay lại trên người tên đầu sỏ gây tội, ánh mắt ấy sắc bén đến độ khiến chân Thúy Vi, Thúy Nùng mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, chỉ còn riêng Kim Đa Đa cứng cỏi chống cự.
Thúy Nùng vừa quỳ chạm đất đã hối hận, chao ôi hai lượng bạc! Dù có nhận tội với thế tử cũng chỉ được ba lượng! Sao nàng lại vì ba lượng bạc mà đồng ý với cô nương làm việc này chứ, trông thế tử như muốn giết người vậy. Năm lượng! Phải, nàng phải đòi cô nương năm lượng bạc!
Thế nhưng nếu màn kịch này diễn không xong, thì một lượng cũng chẳng lấy được, trước tiên đành kiên nhẫn, rồi sau nhất định phải đòi cô nương trả thêm năm lượng. Nếu như… nếu như xui xẻo bị thế tử dụng hình, khoản đền bù thương thế còn phải nhiều hơn nữa.
“Ôi ôi, thế tử, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên buông tay, không nên hại Tuyết Cầm cô nương rơi xuống ao, chuyện này không liên quan đến cô nương nhà nô tỳ… Xin thế tử người cứ trách phạt nô tỳ đi!”
“Thiếp thân thấy Tuyết Cầm cô nương muốn đoạt con cá kia nên buông tay thôi mà.” Đa Đa giãi bày với vẻ oan ức.
Nghe thấy tên mình, Tô Tuyết Cầm mím chặt môi, nhưng không lên tiếng, nàng biết trong lòng thế tử đang không hài lòng về mình, bản thân không thể khóc lóc sướt mướt giống những ả kia.
“Nguyên Bảo, chẳng phải nàng còn đang bị cấm túc ư?” Long Phi Ngọc vẫn quen gọi tên này.
“Không, không phải tại tiểu thư đâu ạ, là do nô tỳ thấy tiểu thư buồn chán, nên tự ý đưa tiểu thư ra ngoài.” Giọng Thúy Vi yếu ớt vang lên, nhưng vẫn dũng cảm thay tiểu tử hứng chịu cơn giận như lửa quét của thế tử, mong thế tử sẽ không vì chuyện này mà đuổi tiểu thư đi.
Đáng tiếc Long Phi Ngọc lại chẳng tin lời nàng ta, “Hừ, buồn phiền à? Buồn phiền nên mới ra ao Lân Quang này bắt cá cho mèo sao?” Việc làm này chỉ có người thô tục như Kim Nguyên Bảo mới nghĩ ra.
“Thiếp thân nào dám. Ai cũng biết cá trong ao này rất quý, chẳng qua là bông đùa một chút thôi mà, nào ngờ Tuyết Cầm cô nương lại cho là thật. Cá kia chẳng phải đã về ao rồi đó sao.” Giọng Đa Đa ngày càng nhỏ, hẳn là đang chột dạ.
“Ồ, thế ư?” Long Phi Ngọc đảo mắt nhìn lướt qua mặt ao, cá kia đã chẳng còn thấy tăm hơi, chỉ thấy một cái gầu còn nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
“Ha ha, từ bao giờ Nguyên Bảo lại có thói quen mang theo gầu khi ra khỏi cửa thế nhỉ, hay là tiểu nha hoàn nhà nàng đoán biết được tương lai, biết nàng sẽ muốn buông lời đùa cợt?”
Lời vừa dứt, mọi người mới nhận ra chiếc gầu kia vốn dĩ đã được chuẩn bị sẵn, chứ không phải đến lúc cần mới đi tìm. Hóa ra Kim Đa Đa kia đã có dự liệu từ trước.
Vừa nghĩ đến chuyện bản thân bị người ta mưu hại, ánh mắt Tô Tuyết Cầm nhìn Kim Đa Đa càng thêm hung tợn. Về phần Kim Đa Đa bị người ta nhìn thấu lòng dạ, khuôn mặt nàng trắng bệch, ấp úng toan thanh minh nhưng lại chẳng thốt nên lời.
Long Phi Ngọc thầm nghĩ, nữ nhân này chẳng có bản lĩnh gì, chỉ toàn làm những chuyện gà bay chó sủa, ngay đến người thanh cao như Tô Tuyết Cầm, khéo léo như Linh Lung cũng bị nàng ta lôi kéo, người như vậy tuyệt đối không thể giữ lại. Thế nhưng điều quan trọng bây giờ chính là phải trấn an Khánh vương gia, cố gắng bù đắp lại sự thất lễ ban nãy.
“Tuyết Cầm, nàng về thay y phục rồi đến Ngẫu Hương đài đàn một khúc cho Khánh vương gia và Tống đại nhân thưởng thức.”
Tô Tuyết Cầm nghe vậy thì lấy làm kinh ngạc, hôm nay bản thân nàng ta chịu một nỗi nhục lớn, thế tử chẳng những không an ủi một câu, còn muốn nàng đến chiều lòng Khánh vương gia, nỗi xấu hổ lẫn giận dữ trào dâng, lạnh lùng buông một câu: “Không đi.”
Long Phi Ngọc vốn muốn nổi giận, nhưng sau lại nghĩ, Tô Tuyết Cầm này trời sinh cao ngạo, nếu cứng rắn chỉ e lại phản tác dụng. Y đổi sắc mặt ôn hòa, bước đến bên cạnh Tô Tuyết Cầm, nhẹ nhàng ôm nàng ta vào ngực mà rằng: “Gia biết hôm nay nàng chịu uất ức, đúng ra nên được nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng Khánh vương gia và Tống đại nhân đến phủ ta cũng vì cầm nghệ của nàng, vừa gặp mặt đã làm điều thất lễ, nếu còn để họ uổng công đến đây, chẳng phải khiến gia mất mặt rồi sao? Nàng cố gắng đến đàn một khúc, khiến bọn họ quên đi chuyện đã xảy ra hôm nay. Về phần nỗi uất ức mà nàng phải chịu,” Long Phi Ngọc đảo mắt về phía nữ nhân không biết sống chết kia, “Gia nhất định sẽ làm chủ cho nàng.”
Tô Tuyết Cầm được an ủi trong lòng cũng thoải mái hơn, mặt khác thấy Long Phi Ngọc ôm mình vào lòng mà chẳng để ý chuyện người nàng dính đầy bùn đất, khiến trái tim sắt đã cũng phải mềm, lại thấy trong mắt hai ả kia ánh lên sự ai oán xen lẫn đố kị thì càng lấy làm đắc ý, sắc mặt vẫn lạnh lùng mà gật đầu, rồi theo nha hoàn về thay xiêm y.
Long Phi Ngọc vừa dỗ Tô Tuyết Cầm đi khỏi, sắc mặt đã quay lại vẻ lạnh lùng.
“Linh Lung, nàng đưa Nguyên Bảo về Nguyên Bảo các, trông chừng thật kỹ cho ta, bằng không nàng cũng đừng mong được bước chân ra khỏi Linh Lung quán. Đợi gia tiễn Khánh vương gia xong sẽ đến phạt các ngươi!”
Linh Lung nơm nớp lo sợ mà nhận lệnh rời đi.
Ngày hôm sau, Trương quản gia đến Nguyên Bảo các, lạnh lùng tuyên đọc sự trừng phạt dành cho Nguyên Bảo cô nương. Ông ta chắc chắn sẽ không ra mặt nói đỡ vài lời, bởi vì lần này Nguyên Bảo cô nương kia tuyệt nhiên không có lấy một cơ hội chuyển mình.
Kim Đa Đa đã phạm vào tội lắm lời và ghen tuông trong “Thất xuất”, bị Tĩnh Nam hầu thế tử hưu, ngay trong ngày phải ra khỏi Hầu phủ. Để tỏ rõ sự rộng lượng của thế tử, y còn dặn chuẩn bị một khoản tiền không nhỏ. Thế nhưng…
“Ngươi nói sao?” Long Phi Ngọc nhìn Trương quản gia với vẻ kinh ngạc, nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.
Trương quản gia cũng thấy lo lắng không yên, bản thân ông cũng không dám tin điều mình vừa nói.
“Nguyên Bảo cô nương nói nàng ta không cần khoản tiền kia, chỉ cần thế tử đồng ý để nàng ta đem theo mọi thứ trên người, ban cả Thúy Nùng cho nàng ta là được.”
Thúy Nùng dĩ hạ phạm thượng, vốn là phải trả về nơi đã mua, nhưng nếu nàng ta đã muộn thì cũng không phải chuyện lớn. Sở dĩ y chuẩn bị cho nàng ta món tiền kia vì nghĩ nàng ta yêu tiền tài, cầm tiền rồi sẽ không gây phiền hà thêm nữa. Thế nhưng nàng ta lại không cần, quả thật không hợp lẽ thường.
“Trên người nàng ta có thứ gì?”
“Chỉ là chút châu báu trang sức thôi ạ.” Trương quản gia cẩn thận suy nghĩ rồi đáp.
Long Phi Ngọc luôn hào phóng với nữ nhân bên cạnh mình, nhưng Nguyên Bảo cô nương không mấy được sủng ái, dù là trang sức cài đầu hay xiêm y trên người, đều không phải thứ đặc biệt, nhất định không thể bằng khoản tiền kia.
“Vậy thì cứ theo ý nàng ta, ngươi nhớ để ý kĩ một chút.”
“Dạ vâng. Nhưng thế tử à, Nguyên Bảo cô nương còn nói…” Trương quản gia ấp úng.
“Nói cái gì?” Long Phi Ngọc không còn đủ kiên nhẫn nữa.
“Nàng ta còn nói muốn thế tử viết giấy làm bằng, tránh sau này lại đổi ý đi tìm nàng ta đòi thứ gì.”
“Cái gì?” Long Phi Ngọc bắt đầu hoài nghi rằng Nguyên Bảo kia làm vậy cốt chỉ muốn thu hút sự chú ý của y, giống như Tô Tuyết Cầm luôn tỏ vẻ lạnh lùng vậy. “Trên người nàng ta có thứ gì không phải ta cho cơ chứ, nào có đạo lý cho rồi còn đòi lại! Thôi, nàng ta đã muốn thì viết cho nàng ta, để nàng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Trương quản gia nghe vậy bèn lấy ngay ra một tờ giấy, Nguyên Bảo cô nương cạn tình kia đã viết sẵn từ trước, chỉ đợi thế tử ký tên chấp thuận.
Long Phi Ngọc thấy phiền trong lòng, y cầm lên xem, đại ý viết y đã đồng ý để Kim Đa Đa rời khỏi Hầu phủ Tĩnh Nam, cũng đồng ý để họ Kim nàng mang theo tất cả những thứ trên người, sau này cũng không đợi đòi lại dù với bất kì lý do gì, giữa hai người cũng không còn bất kì quan hệ nào cả.
Xem ra Nguyên Bảo cô nương kia muốn mau chóng phân rõ ranh giới với y, Long Phi Ngọc chẳng cảm thấy gì, y càng tin chắc rằng Nguyên Bảo kia chỉ muốn thu hút sự chú ý của mình, tự nhủ rằng bản thân sẽ không mắc lừa nàng ta, nhanh chóng lấy con dấu trong ngực áo ra đóng xuống.
Trương tổng quản vốn luôn giữ vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, xứng đáng với hình tượng đại quản gia của Hầu phủ, thế nhưng trước tình cảnh này, ông vẫn phải trợn mắt, há mồm.
Có câu xuân sang vẫn se lạnh, nhưng so với cái giá rét của mùa đông, tiết trời hôm nay đã ấm lên nhiều. Song, Nguyên Bảo cô nương trước mặt lại choàng áo khoác bằng da bạch hồ ly, bên trong không rõ còn mặc thêm bao nhiêu món, tất cả đều là trang phục sử dụng vật liệu thượng đẳng. Trên đầu khì không cần nói, châu ngọc vờn quanh.
Thúy Nùng và Thúy Vi cũng chẳng không gì, có điều sắc mặt không được tự nhiên như Nguyên Bảo cô nương. Nguyên Bảo cô nương nói hai nha hoàn này là người của nàng ta, thứ gì trên người các nàng cũng đều thuộc về nàng ta.
Ba người ăn vận chẳng khác gì con gấu trước kì ngủ đông, suy nghĩ chẳng khác gì đống cỏ khô trong tay người bán mứt quả ghim ven đường. Quan sát kỹ, trên trán ai cũng đều phủ một lớp mồ hôi mỏng, bước đi cũng có phần khó khăn.
Trương tổng quản cứ thế há hốc mồm, trợn tròn mắt tiễn đám người Nguyên Bảo cô nương ra khỏi phủ.
Long Phi Ngọc đứng cách đó không xa, y không kìm được sự hiếu kì, muốn xem thử xem nữ nhân kia rất cuộc đang diễn trò cười gì.
Y và Trương tổng quản đều trơ mắt cứng mồm giống nhau. Y đã đoán trước rằng Kim Đa Đa sẽ mang theo một ít đồ có giá trị, nhưng hoàn toàn không ngờ lại bằng cách này. Những thứ này cộng lại cũng là một con số không nhỏ, xem ra về mặt tiền bạc, nữ nhân này tuyệt đối không hề ngốc nghếch.
Khi nàng ta bước lên xe ngựa, vì trên người mang quá nhiều thứ nên suýt nữa ngã nhão, khiến y không thể không bật cười. Đúng lúc này, nữ nhân kia ngoảnh mắt nhìn lại. Giữa ánh nắng vàng rực rỡ, y thấy rõ một đôi mắt to tròn.
Không biết đôi mắt to ấy có nhìn thấy y hay không, nhưng trái tim y vẫn giật nảy. Năm xưa y chấp nhận nàng ta còn vì một nguyên nhân khác, chính là đôi mắt to này, đôi mắt ấy cho y có cảm giác như đã từng quen biết.
Trước khi Kim Đa Đa bước vào xe ngựa, nàng không kìm lòng được mà ngoảnh lại ngắm tòa phủ đệ mà mình đã sống ở đây gần một năm, nơi này có nam nhân đầu tiên, đứa con đầu tiên của nàng.
Không biết trong khoảng thời gian tới đại ca và sư phụ sẽ đối xử với nàng ra sao. Nhưng ngay lúc này đây bản thân nàng thấy rất vui. Nam nhân kia sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Với y, chắc cũng chỉ là những ngày bình thường nối tiếp nhau mà thôi.
Khi ngoảnh lại, dường như nàng nhìn thấy nam nhân kia. Y ở đấy làm gì nhỉ? Chẳng lẽ là đến tiễn nàng ư? Hay là ở nơi ấy tự cảm thấy may mắn rằng cuối cùng cũng đến ngày này?
Thế tử gia, nếu ngài cho rằng mọi chuyện kết thúc ở đây thì ngài nhầm rồi, màn kịch này vẫn chưa diễn xong đâu.
Kim Đa Đa ngồi vào trong xe ngựa, nụ cười khẽ nở trên môi.