Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 9: 9: Thế Thân Tình Nhân Của Sư Huynh 9




Trong lòng Tễ Nguyệt vẫn nghĩ đến chuyện phòng the, từ đôi câu vài lời trong sách suy luận ra điều gì đó.

Thời điểm y cùng sư huynh thân thiết, trong lòng sẽ có cảm giác thoải mái, có lẽ y nên thân thiết với sư huynh nhiều hơn, để sư huynh cũng cảm thấy dễ chịu.

Trước kia cậu chỉ lo mình dễ chịu, mà không để ý đến sư huynh có dễ chịu không, trách không được sư huynh không đồng ý để y làm tiểu tức phụ của hắn.

Lâm Uyên nghiêm túc đem mặt Tễ Nguyệt đẩy ra xa, "Tễ Nguyệt, thỉnh tự trọng."

Tễ Nguyệt vốn là một mặt vui vẻ trộm hôn Lâm Uyên, nhưng lại bị hắn đẩy ra, không khỏi đưa tay ôm Lâm Uyên, "Ta để ngươi hôn ta ngươi không hôn, ta hôn ngươi ngươi cũng không cho.

Lâm Uyên, ngươi thật đáng ghét." Tễ Nguyệt tức giận, lần đầu tiên gọi họ tên sư huynh, chân mềm, chống nạnh, ngoài mạnh trong yếu quát.

Tễ Nguyệt há miệng thở phì phò, tâm tình bị đè nén bạo phát ra, càng nghĩ càng ủy khuất, một cỗ uất khí nghẹn ở ngực, liền có chút đầu choáng mắt hoa.

Thân thể Tễ Nguyệt vốn không nên giận dữ, vừa vặn không lâu trước thân thể vừa trải qua một trận giày vò, thân thể mềm nhũn, liền hướng mặt đất té xuống.

Lâm Uyên sắc mặt căng thẳng, vội vàng ôm lấy Tễ Nguyệt đang ngã xuống.

Lâm Uyên ấn huyệt đạo của Tễ Nguyệt, vuốt lưng cho y, "Tễ Nguyệt ngoan, đừng nóng giận, cho ngươi hôn, ta cho ngươi hôn."

Tễ Nguyệt toàn thân đều đang run rẩy, dưới sự an ủi của Lâm Uyên mới từ từ khôi phục, sắc mặt xanh trắng, cắn răng không nói lời nào, cũng không đề cập tới chuyện cùng Lâm Uyên làm phu thê.

Lâm Uyên nhìn bộ dáng vừa nhỏ yếu, vừa đáng thương của y, trong lòng vừa tức vừa yêu, có chút bất đắc dĩ: "Ta đáp ứng ngươi." Tiểu hài tử nếu không chiếm được liền càng thêm tích cực đến khi chiếm được mới thôi, có lẽ về sau, sẽ hối hận vì quyết định hiện tại của mình.

Lại nói, sau khi thân thể Ngụy Lăng Dược khôi phục, nhân vật phản diện này cũng sống không được bao lâu, hiện tại để y vui vẻ một chút coi như đền bù.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng trong lòng Lâm Uyên lại có chút không muốn.

Lâm Uyên nhanh chóng đè nén cảm giác không muốn này lại, không thể lại bị nhân vật phản diện mê hoặc, nếu giết không được nhân vật phản diện, sẽ không thể cứu vớt thế giới, hắn cũng không lấy được điểm công đức, liền không cách nào có được sinh mệnh mới.

Chuyện giải độc của Ngụy Lăng Dược không thể lại kéo dài, sớm ngày giải quyết, hắn cũng có thể bớt chút dao động.

Tễ Nguyệt hai mắt sáng lên, tiến đến hôn hắn một cái, có chút xấu hổ, lại cố nén nhìn phản ứng của Lâm Uyên, kết quả nhìn thấy Lâm Uyên mặt không biểu tình không có phản ứng, liền tức giận, thở phì phì mà hỏi: "Sư huynh, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lâm Uyên vẻ mặt buồn bực muốn khóc, "Xong, cong rồi." Vừa mới hạ quyết tâm trong khoảnh khắc liền sụp đổ.

"Có ý tứ gì?" Tễ Nguyệt có chút gắt gỏng, y nghe không hiểu lời của sư huynh, dứt khoát hỏi: "Ngươi cảm thấy tốt hay không tốt?"

"Vừa rồi quá nhanh, ta còn chưa nếm đủ." Việc đã đến nước này, thôi quên đi.

Tễ Nguyệt không nghi ngờ gì, lại gần chậm rãi hôn một cái, khẩn trương nói: "Sư huynh, ngươi cảm thấy sao? Tốt hay là không tốt?"

Lâm Uyên đã nếm đủ khẩu vị của Tễ Nguyệt, chậm rãi đáp: "Tốt lắm."

Tễ Nguyệt lập tức mặt mày hớn hở, "Vậy liền nói xong, về sau ta chính là thê tử của ngươi." Trước kia đều là y tự phong, hiện tại xem như danh chính ngôn thuận.

Sự phiền muộn tích tụ trong lồng ngực Tễ Nguyệt tan biến như sương mù trong ánh nắng mặt trời, lòng y nhẹ hẳn đi, nhìn thứ gì cũng thấy thuận mắt, đối với việc giải độc cho Ngụy Lăng Dược cũng tích cực hơn mấy phần.

Sư huynh đã đáp ứng y, y đương nhiên phải cố gắng làm vài việc để khiến sư huynh vui vẻ một chút.

Chẳng qua ban đêm lúc ngủ, Tễ Nguyệt ôm lấy eo Lâm Uyên, trong lòng hưng phấn lại kích động, xoay trái xoay phải không ngừng, chính là không ngủ được.

Ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy cái cằm trơn bóng cùng hầu kết nhấp nhô của sư huynh, y cảm thấy mười phần thú vị, nhịn không được đưa tay sờ sờ.

Đột nhiên bị xoay người áp chế ở trên giường, Tễ Nguyệt có chút sững sờ, mở mắt liền đối mắt với hai mắt thâm trầm của Lâm Uyên, bên trong ẩn hiện ngọn lửa trên của ngọn nến.

Tễ Nguyệt bị nhìn có chút bất an, "Sư, sư huynh."

"Tễ Nguyệt, ngươi có biết tiểu tức phụ là phải làm chuyện gì không?"

Tễ Nguyệt có chút muốn sờ sờ lỗ tai, thanh âm của sư huynh cùng bình thường có chút khác biệt, làm cho lỗ tai y có chút ngứa.

"Sửa quần áo cho ngươi, cùng ngươi ngủ, nhưng ta không biết nấu cơm, chỉ biết ăn."

"A ~" Lâm Uyên bị Tễ Nguyệt chọc cười, một lần nữa nằm trở lại bên cạnh Tễ Nguyệt, mới vừa rồi bị Tễ Nguyệt trêu chọc đến đầu óc choáng váng, tiểu tổ tông này thì biết cái gì về chuyện phu thê, đơn thuần như tờ giấy trắng.

Lúc đầu chỉ nghĩ dỗ dành Tễ Nguyệt vài câu, nhưng đôi khi trong vô thức hắn lại nghiêm túc thực hiện nó.

Nụ cười này của Lâm Uyên nháy mắt đánh vỡ bầu không khí làm Tễ Nguyệt cảm thấy khẩn trương vừa rồi, Tễ Nguyệt trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại có chút không nói rõ được, cũng không tả rõ được, muốn hỏi sư huynh, thế nhưng nhớ tới sự kỳ lạ vừa rồi của sư huynh, nên y có chút sợ không dám hỏi, nên có chút buồn bực.

Chẳng lẽ y trả lời không đúng?

Tễ Nguyệt trông thấy Lâm Uyên liền muốn thân cận, sau khi được thừa nhận thân phận liền càng tin tưởng hơn, trước kia y từng nghe nói qua, phu thê là quan hệ rất thân mật, so với sư huynh đệ còn muốn thân mật hơn.

Không chỉ có thể cùng ăn cùng ngủ, còn có thể ôm hôn thân thiết.

Lâm Uyên ngăn cản Tễ Nguyệt thỉnh thoảng lại đánh lén hắn, nhưng khi đối mặt với ánh mắt vô tội lại ủy khuất của Tễ Nguyệt, hắn liền thua trận, tìm không ra lý do thích hợp để giải thích, liền dứt khoát vò mẻ không sợ sứt.

Tễ Nguyệt cảm thấy, làm phu thê quả nhiên so với sư huynh đệ tốt hơn, cảm giác sư huynh đối với y tốt hơn hẳn.

Mấy người làm người ta ghét kia cũng thấy dễ thương hơn mấy phần.

Sau khi làm xong việc, Tễ Nguyệt từ ngoài cửa nhìn thấy Lâm Uyên đang ngồi dưới gốc cây lớn trong sân đọc sách y dược, cười ranh mãnh, rón rén đi ra phía sau Lâm Uyên, sau đó che hai mắt Lâm Uyên, nói bằng giọng của mình: "Đoán xem ta là ai?"

Lâm Uyên đem sách đặt lại trên bàn đá, "Đồ đần?"

"Không phải."

"Tiểu sư đệ?"

"Không phải."

Lâm Uyên có chút kỳ quái, "Vậy là ai?"

Tễ Nguyệt vui vẻ nói: "Tiểu tức phụ của ngươi."

Lâm Uyên đưa tay ra sau, Tễ Nguyệt kinh hô một tiếng bị Lâm Uyên kéo lại ôm vào lòng, trong mắt tràn đầy ý cười, "Vậy ta sẽ thân thiết với tiểu tức phụ của ta."

Tễ Nguyệt nhịn không được cười xán lạn, nhanh chóng nhắm mắt lại, nâng cằm, mím môi.

Những người khác tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này đều nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, Ngụy Lăng Phong và Ngụy Lăng Dược liếc nhau, trong lòng có chút xấu hổ.

Nhưng vì lần trước làm Lâm Uyên nổi giận, bọn hắn cũng không dám lại làm chuyện dư thừa.

Tính mạng Ngụy Lăng Dược nằm trong tay Tễ Nguyệt, cho dù có bất mãn với sư huynh đệ hai người, cũng phải chờ giải độc xong về sau lại tính sổ sau, hiện tại không thể xé rách mặt.

"Tễ Nguyệt, có muốn ra ngoài ở một đoạn thời gian không?"

Tễ Nguyệt cố gắng bình phục hô hấp, có chút bất mãn mỗi lần sư huynh đều không giống y, không thở nổi, cả người còn tê tê dại dại.

"Sư huynh muốn ở bên ngoài?"

"Bên ngoài rất náo nhiệt, có các loại đồ ăn ngon, còn có đủ loại người, rất nhiều đồ vật thú vị."

"À ~" Tễ Nguyệt cẩn thận nghĩ nghĩ, "Có tiểu tức phụ tốt hơn ta sao?" Ngay cả sư phụ cũng từng nói qua, muốn tìm thê tử xinh đẹp.

Lâm Uyên vốn muốn nói nhưng cái đó không thể câu dẫn hắn, nhưng lại nghĩ Tễ Nguyệt không biết câu dẫn là cái gì, liền đem lời nuốt xuống.

"Không có, Tễ Nguyệt là thê tử xinh đẹp nhất đáng yêu nhất."

Tễ Nguyệt nghe xong liền hài lòng, vì sư huynh sẽ không chọn nhưng thê tử xinh đẹp khác, vậy đi bên ngoài nhìn xem cũng được, có nhiều đồ ăn ngon.

"Chỉ là nếu như có người ngoài ở, Tễ Nguyệt liền không thể cùng ta thân cận như thế."

Tễ Nguyệt nghe xong lông mày liền nhăn lại, "Vậy chúng ta không đi nữa, ta cũng không được ăn ngon."

"..."

Tễ Nguyệt đã sắp xếp một loạt phương pháp giải độc khác cho Ngụy Lăng Dược, tỉ mỉ pha chế thuốc, kèm theo tắm nước thuốc, ngay cả thuật châm cứu cũng được y đem ra dùng, hiệu quả cũng rất rõ ràng, tình trạng Ngụy Lăng Dược rõ ràng khá hơn, sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận, có thể xuống giường đi lại.

Hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Sau khi Tễ Nguyệt cất kỹ châm, mệt mỏi ngã về sau, rơi vào lồng ngực quen thuộc.

Lâm Uyên lau mồ hôi trên trán Tễ Nguyệt, đỡ người ngồi xuống ghế, sau đó đưa cho Tễ Nguyệt canh nhân sâm mà hắn hâm nóng nãy giờ.

"Sư huynh, ta mệt mỏi, tay cũng không nâng lên được."

Lâm Uyên biết rõ Tễ Nguyệt đang giả vờ, nhưng vẫn mềm lòng, cầm thìa tự mình đút cho người lười biếng nào đó.

"Tuy rằng vị của nhân sâm không đắng như những loại thuốc khác, nhưng dù sao thì vị của nó cũng không ngon.

Cứ ăn một thìa lại một thìa như vậy không thấy đắng sao?"

Tễ Nguyệt đắc ý nhìn Lâm Uyên, "Ngươi không hiểu hương vị bên trong."

Lâm Uyên xoay thìa tự mình nếm thử, vẫn là canh nhân sâm quen thuộc trước đây, lại không có biến thành món ngon mỹ vị.

Ngụy Lăng Phong thu xếp tốt cho Ngụy Lăng Dược, nhìn thoáng qua hai người, tức khắc dạ dày đau xót, không đành lòng nhìn thẳng.

Ngụy Lăng Phong vốn đang chuẩn bị bưng lên chén thuốc cho Ngụy Lăng Dược uống thuốc, nhớ tới tràng cảnh đút thuốc của hai người kia, tay dừng lại, dặn dò Ảnh Nhất, "Ngươi đút thuốc cho chủ tử đi."

Tễ Nguyệt kỳ quái nhìn Ngụy Lăng Phong một chút.

"Sư huynh, muốn ngủ." Tễ Nguyệt sắc mặt có chút uể oải, mệt mỏi.

"Đi thôi, ta sẽ chú ý tới Ngụy công tử nhiều hơn, ngươi cứ yên tâm ngủ đi."

Tễ Nguyệt duỗi ra hai tay, ý tứ không cần nói cũng biết.

Lâm Uyên đem người bế lên, "Làm sao lại lười như thế, đi có mấy bước cũng không muốn đi?"

Tễ Nguyệt ở trong ngực Lâm Uyên cười trộm, "Ngụy Lăng Phong cũng ôm đệ đệ của hắn như vậy, cũng đút thuốc, đút cháo.

Muốn ngươi đối với ta so Ngụy Lăng Phong đối với đệ đệ hắn càng tốt hơn." Quan hệ phu thê so với quan hệ huynh đệ thân mật hơn nhiều.

Ngụy Lăng Phong nghe được Tễ Nguyệt nói, mặt lúc đen lúc đỏ, lúc đầu hắn làm những cái này không cảm thấy gì, nhưng khi nghe Tễ Nguyệt so sánh, mà Tễ Nguyệt cùng Lâm Uyên lại là quan hệ sư huynh đệ không đứng đắn, hắn liền giống như nuốt phải ruồi, sắc mặt hết sức đặc sắc.

Những hành động hắn vốn nghĩ là bình thường, hiện tại lại trở nên quái dị..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.