Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 77




"Không..." Trong miệng Đường Na phát ra một tiếng thấp như muỗi kêu.

Lê Hoằng giẫm lên phù văn treo giữa không trung nhảy xuống, đáp xuống mặt đá bị mưa làm ướt và bạc màu.

Cùng lúc đó, cơ thể Bộ Khâu giống như thủy tinh vỡ vụn, tan rã thành vô số đốm sao màu đen.

Ác linh chết rồi sẽ chết hoàn toàn, rơi xuống địa ngục, thậm chí không có cơ hội đầu thai.

Nếu Bộ Khâu biến mất ở đây, anh ta sẽ ở trong địa ngục mãi mãi.

"Cô không sao chứ?" Lê Hoằng muốn đi về phía cô.

Vô số mũi tên màu u lam bắn về phía anh ta.

Đường Na giận không kiềm được: "Anh đã giết anh ta!"

Lê Hoằng khéo léo tránh được ma pháp của Đường Na, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: "Cô điên rồi sao? Tôi cứu cô mà!"

"Đừng giả vờ nữa!" Đường Na tức giận, ma pháp mạnh mẽ không ngừng bắn ra.

Lê Hoằng không ngừng né tránh phòng ngự, dáng vẻ càng ngày càng chật vật, anh ta tức giận nói: "Tôi đang cứu cô mà!"

"Tôi không cần anh cứu!"

"Chẳng lẽ cô muốn cứu ác linh kia ư? Đừng ngốc! Tôi chẳng cần biết nó là ai, từ lúc nó hóa thành ác linh, nó đã không phải là người rồi!"

"Bớt ở đây giả mù sa mưa đi, sao mà kỹ năng diễn xuất của anh lại thụt lùi vậy?!"

"Tôi chẳng biết cô đang nói cái gì cả!"

Lê Hoằng nhìn về phía Ngu Trạch đứng ở một bên xem trận chiến, tức giận nói: "Cậu ngược lại khuyên vài câu đi!"

Ngu Trạch chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

Lê Hoằng vừa tức vừa gấp: "Các người đều điên rồi!"

"Đừng đóng kịch nữa, anh là Nibel từ lúc nào? Hay là từ lúc bắt đầu, anh chính là Nibel rồi?"

Đường Na không chớp mắt nhìn chằm chằm Lê Hoằng.

Đầu tiên anh ta sững sờ, tiếp đó trừng lớn mắt: "Cô hoài nghi tôi là Nibel?"

Đường Na không trả lời câu hỏi của anh ta, nói: "Lựa chọn, lộ ra bộ mặt thật hoặc là chết ở đây."

Cô không hề thương tiếc liên tục sử dụng ma pháp mạnh mẽ, tấn công Lê Hoằng liên tục bại lui, Lê Hoằng bị đánh đến nổi giận, bắt đầu đánh trả.

Anh ta không hề yếu như vẻ bề ngoài, anh ta từng nói mình không phải là một "người giỏi chiến đấu", nhưng thực tế là anh ta không chỉ có thể tự bảo vệ mình dưới sức tấn công mạnh mẽ của Đường Na, mà còn tìm ra sơ hở và phản công nhanh chóng mà không bị tụt lại phía sau.

Những lá bùa và ma pháp trận bay ra không ngừng va chạm, tàn dư của lá bùa bị cháy và đốm sao màu u lam lơ lửng giữa không trung, đỏ và lam không ngừng đan xen, tro tàn và đốm sao, không trung không ngừng loé lên ánh điện.

Dưới bầu trời mưa phùn, hai người giống như địch, giống như bạn giờ phút này cũng xé nát mặt nhau, đánh đến anh chết tôi sống.

Cuối cùng, một con rắn nước béo ục ịch ném cơ thể Lê Hoằng đập lên bức tường đá cạnh cánh cửa sắt trên sân thượng.

Từ trên bức tường nhô ra bốn còng tay xiềng chân, vững vàng giam cầm tay chân của Lê Hoằng.

"Cô muốn làm gì?!"

Lê Hoằng ở trên tường dùng sức giùng giằng.

Một con dao găm không rõ hình dáng được bao quanh bởi ánh sáng trắng chói mắt xuất hiện trong tay Đường Na, cô đi đến trước mặt Lê Hoằng, không chớp mắt nhìn anh ta, nói: "... Giết anh."

"Trò đùa dừng ở đây..." Lê Hoằng nói: "Cô thật sự muốn giết tôi vì một ác linh sao?"

"Vì sao không?" Đường Na giơ con dao lên, mũi dao sắc bén hướng về phía trái tim của Lê Hoằng, cô gằn từng chữ nói: "Chọn, là bại lộ thân phận, hay là chết ở đây."

Ngu Trạch đi về phía cô: "Na Na."

Anh muốn nói với cô, bọn họ có thể giao Lê Hoằng cho Viên Mộng hoặc là Trì Linh Âm xử lý, nhưng anh mới vừa gọi tên cô, cô đã đâm mạnh vào trái tim của Lê Hoằng!

Sắc mặt Lê Hoằng thay đổi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh ta bất ngờ há miệng cắn đầu lưỡi của mình một cái!

Một luồng sáng trắng nháy mắt bao phủ anh ta và Đường Na.

"Na Na!"

Ngu Trạch không chút nghĩ ngợi lao về phía Đường Na!

Một ánh sáng trắng chói loá lóe lên trên toàn bộ sân thượng, sau ánh sáng, sân thượng trống không, tiếng mưa phùn rào rào che lấp mọi dấu vết của ồn ào từng tồn tại.

Đêm càng ngày càng khuya.

Ý thức của Đường Na không biết trôi nổi bao lâu, một cảm giác mát lạnh đã kéo ý thức của cô trở lại cơ thể.

Thời gian dần trôi qua, cô ý thức được có người đang cẩn thận lau mặt cho mình.

Ngửi thấy mùi hoa ngọc lan thoang thoảng, ma lực đang trào dâng trong cơ thể Đường Na từ từ lắng xuống theo phản xạ có điều kiện.

Đầu cô đau nhức như muốn nứt ra, cô thử mấy lần mới mở được mắt.

Ngu Trạch đang lau mặt cho cô bằng một miếng vải đen, phần trên anh cởi trần, trên cánh tay băng bó một đoạn vải đen giống vậy.

Trên bờ cát dưới chân anh rải rác phần còn lại của áo thun đen, còn có một chiếc áo khoác jean trải ra phơi dưới ánh mặt trời.

Bãi cát? Trong lòng Đường Na hiện lên nghi ngờ.

Ngu Trạch lo lắng nói: "Em không sao chứ?"

"Đây là đâu?"

Đường Na nắm lấy cánh tay của anh và ngồi dậy.

"... Không biết." Ngu Trạch nói: "Trông không giống ở Trung Quốc."

Đại dương xanh biếc vô tận đập vào mắt Đường Na, trên da truyền đến nhiệt độ không khí nóng bức, cô nheo mắt, cảm giác có cái bóng lắc lư trước mặt, ngẩng đầu lên, phiến lá rậm rạp của cây dừa cao lớn đang đung đưa trong gió, dưới tán lá có mấy chùm dừa rất to.

... Đây là bị Lê Hoằng ném sang bên kia trái đất à?

Đường Na muốn đứng từ dưới đất đậy lại phát hiện đầu vẫn còn choáng váng, ngay cả đi đường cũng không vững, Ngu Trạch đỡ cô đang loạng choạng, nói: "Em đang bị sốt, tốt nhất nên nghỉ ngơi một lát."

Đường Na quan sát hoàn cảnh chung quanh, nói: "Anh còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"

"Khi anh khôi phục ý thức, chúng ta đã rơi từ trên cao xuống, may mắn đúng lúc bên dưới là biển, đáng tiếc trong biển có rất nhiều đá ngầm, may mà nơi chúng ta cách bờ không xa."

Đường Na nhíu mày lại, cô chỉ nhớ bị cuốn vào một trận ánh sáng trắng, sau đó mất đi ý thức.

Trong trí nhớ mơ mơ màng màng hình như có cảm giác ngâm nước, nếu như không phải bên cạnh có Ngu Trạch, huyết tinh ma nữ vĩ đại sợ là đã chết đuối rồi.

Nếu là như vậy, cô xuống địa ngục cũng không còn mặt mũi làm người.

"Anh đưa em bơi lên bờ. Sau đó em hôn mê bất tỉnh lại bị sốt, anh không dám đi xa nên luôn ở lại đây." Ngu Trạch móc hai chiếc điện thoại trong túi quần vải: "Còn một tin tức xấu phải nói cho em, điện thoại di động của chúng ta đều không mở máy được."

Đường Na nhức đầu xoa hai bên thái dương, không chỉ có tinh thần đau, cơ thể cũng rất đau.

Cô nhìn vết băng bó đơn giản trên cánh tay của Ngu Trạch, quan sát tỉ mỉ một lượt cơ thể anh, phát hiện trên đùi phải của anh cũng có vải băng bó y hệt.

Cô nói: "Tháo vải ra cho em xem một chút."

Hi vọng ma pháp chữa trị cô học ba ngày đánh cá, hai ngày phơ lưới trước kia chưa quên sạch.

Ngu Trạch tháo miếng vải, để lộ vết thương trầy da nghiêm trọng bên dưới. Nước da trắng ngần của anh khiến vết thương càng thêm chói mắt, Đường Na nhìn thấy không khỏi cau mày.

Cô đặt tay lên hai nơi mà Ngu Trạch bị thương, hào quang màu u lam sáng lên, vết thương trên cánh tay của Ngu Trạch đang từ từ lành lại.

Nếu là ở trường học, Đường Na cũng là học sinh học lệch. Cô biết không ít ma pháp tấn công, nhưng lại chỉ thành thạo rất ít ma pháp chữa trị. Cũng may chữa mấy vết thương ngoài da vẫn không có vấn đề.

Sau khi chữa lành vết thương trên tay Ngu Trạch, cô tiếp tục chữa trị vết thương ở chân cho anh.

Vết thương ở bắp chân không biết bị vật nhọn nào cứa vào nhanh chóng lành lại, đất cát nhỏ bé bị máu thịt khép lại đẩy ra khỏi cơ thể, một lúc sau vết thương biến mất không còn dấu vết.

Đường Na nói: "Lần sau đừng bốc đồng như vậy."

Ngu Trạch nhìn cô một cái: "Em đang nói em đấy à?"

Đường Na không phục nói: "Em có nắm chắc mới làm như vậy."

Vốn dĩ cô muốn ép Lê Hoằng phải tiết lộ thân phận thật sự của mình, cô có cảm giác rằng, huyền học không phải thủ đoạn tấn công mà Lê Hoằng thực sự am hiểu.

Nếu Lê Hoằng sử dụng bản lĩnh thật sự của mình, anh ta sẽ không bị Đường Na ép sát từng bước.

Ai mà biết được người đàn ông gian xảo Lê Hoằng lại có một bí pháp giữ mạng, khi bị bức ép đến đường cùng thì dứt khoát ve sầu thoát xác!

Anh nói: "Anh muốn đi gần đây xem thử, em ở đây chờ thuyền đi ngang qua."

Đường Na nhìn biển rộng mênh mông, cảm thấy hi vọng xa vời, cô nói: "Em muốn đi với anh."

Trong lòng Ngu Trạch cũng có chút không yên lòng để Đường Na ở lại đây một mình, cuối cùng, anh đồng ý cho Đường Na đi thăm dò xung quanh với mình.

Bởi vì cơ thể Đường Na khó chịu, Ngu Trạch chủ động ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Lên đi."

Đường Na cũng không khách sáo mà leo lên.

Anh dễ dàng cõng cô lên.

"Chú ý phía sau." Anh nói.

Đường Na không để bụng nói: "Yên tâm, em xem ai dám đến tìm chết."

Ngu Trạch nhìn khu rừng rậm một chút, quyết định đi dạo quanh đường bờ biển.

Làn nước trong xanh yên lặng cọ rửa bãi biển, ngay cả ở Hải Nam, Ngu Trạch cũng chưa từng thấy nước biển xanh thẳm như thế này.

Anh có dự cảm không tốt, chỉ sợ bọn họ đã rơi xuống bên ngoài Trung Quốc.

Ngu Trạch hỏi: "Nếu đây là một hòn đảo không có người ở, em có cách rời đi không?"

Đường Na thở dài: "Vậy cũng chỉ có thể đánh rơi máy bay thôi."

Ngu Trạch: "..."

Hy vọng mọi thứ không đi quá xa như thế.

Dường như đường bờ biển đi mãi cũng không hết, không biết đã đi bao lâu, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn như cũ, không chỉ không nhìn thấy một chiếc tàu đi ngang qua trên biển, thậm chí trên trời cũng không có một chiếc máy bay nào bay qua.

Sự khác biệt duy nhất là mặt trời dần dần lặn xuống đường chân trời, màn đêm bắt đầu bao phủ mặt đất.

Ngu Trạch quyết định thật nhanh, dự định cắm trại bên bờ biển.

Anh chọn một điểm cao ở bờ biển, sau khi để Đường Na ngồi xuống tảng đá, anh đi vào rừng và tìm rất nhiều cành cây mang ra.

Đường Na sửng sốt: "Anh muốn làm gì?"

"Đêm xuống rồi, không biết ở trên đảo có dã thú không, đốt lửa trước rồi nói." Ngu Trạch vừa chất đống củi, vừa nói: "Đống lửa cũng có thể khiến máy bay hoặc thuyền ban đêm đi ngang qua nơi này phát hiện chúng ta."

Đường Na mở miệng định nói gì đó, cuối cùng lại ngậm lại.

Anh nói không sai, cô không có lý do gì để phản đối.

Sau khi Ngu Trạch chất xong đống củi trong tay lại đi vào khu rừng rậm cách đó không xa, đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng cũng thu thập đủ củi đốt một đêm.

Anh làm cu li, Đường Na phụ trách châm lửa, cả hai cùng làm việc, đốt được lửa trại trước khi mặt trời lặn.

Dù đã về khuya nhưng nhiệt độ rìa biển vẫn không giảm, hai người ngồi cách khá xa đống lửa, ban đầu Ngu Trạch mặc áo khoác bò, về sau nóng quá lại cởi ra.

Đối với Đường Na cũng ngồi xa lửa trại mà nói, không chỉ là vì nhiệt độ không khí cao.

Sau khi đốt lửa, cô chìm vào im lặng, tiếng củi cháy lốp bốp không mưu mà hợp với ngọn lửa lớn trong trí nhớ, cô quay đầu làm ngơ nó nhưng ánh lửa vẫn nhảy nhót trên mặt.

Đốm lửa phụt ra từ đống củi đang cháy, mắt thấy nó sắp bay về phía khuôn mặt căng bóng của Đường Na, Ngu Trạch cau mày vẫy tay tiêu diệt đốm lửa.

Anh đưa tay kéo Đường Na ngồi bên cạnh tới, nói: "Cẩn thận một chút."

Đường Na mặc anh kéo mình đến bên cạnh, không nói lời nào cũng bất động, Ngu Trạch nhận ra sự bất thường của cô, nói: ".... Em làm sao vậy?"

Có lời nói chỉ đến khi nghe được mới có thể phát hiện mình đang chờ nó.

Đường Na dang tay ôm Ngu Trạch, vùi mặt vào trong ngực anh, nhỏ giọng lầm bầm: "Em không vui..."

Nói được nửa câu, cô bị những thứ khác hấp dẫn sự chú ý, sầu muộn bay biến hết.

Đường Na ngạc nhiên sờ lưng anh hai cái, nói: "Người anh trơn thế."

Ngu Trạch vừa định an ủi cô thay đổi sắc mặt, đen mặt nắm lấy hai bàn tay đang không yên phận rời khỏi cơ thể mình.

Tâm trạng vừa được cải thiện của Đường Na lại trở nên tồi tệ.

Cô nói: "Sờ hai cái có thể mất miếng thịt sao? Tâm trạng em không tốt, anh còn không chiều theo em!"

"Không được, ngồi xuống."

Đường Na với vẻ mặt "em không nghe, em không nghe, em không nghe", lại ôm chấm lấy Ngu Trạch.

"Rốt cuộc em làm sao vậy?" Ngu Trạch bất đắc dĩ đưa tay ra sau lưng cô.

Thẩm phán ma nữ mãi là vết sẹo trong lòng Đường Na, cô không muốn thể hiện dáng vẻ chật vật và vô lực nhất của mình trước mặt Ngu Trạch.

Cô ôm lấy cơ thể gầy gò và mạnh mẽ của anh, im lặng một lúc như thể dồn hết can đảm.

"Nếu như, nếu như, nếu như..." Đường Na rốt cuộc mở miệng: "Nếu như anh phát hiện em lừa anh, anh có hận em không?"

Cô không dám nhìn vào mắt Ngu Trạch, chỉ có thể nghe thấy anh im lặng một lúc lâu.

Anh hỏi: "Chuyện rất nghiêm trọng?"

Đường Na nhỏ giọng nói: "Anh tưởng tượng theo mức độ nghiêm trọng nhất đi."

Ngu Trạch kéo cô ra khỏi lòng mình, Đường Na không thể không nhìn vào mắt anh, vẻ mặt anh nghiêm nghị, ánh lửa loé lên trong mắt anh.

Anh nói...

"Em làm gì giày của tôi rồi?"

Đường Na: "..."

Một cảm giác thoát lực lại nhẹ nhõm dâng lên, Đường Na bỗng nhiên mất đi hứng thú với câu trả lời cho câu hỏi.

"Sao đến giờ anh vẫn không hỏi em chuyện của Bộ Khâu?" Cô nói.

Ngu Trạch im lặng.

Nhìn vẻ mặt của anh, có vẻ như anh không muốn hỏi những lời nói ra chỉ càng thêm đau xót.

"Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể cướp được người trước mặt huyết tinh ma nữ vĩ đại." Đường Na đắc ý nói, gọi sách ma pháp màu đỏ gạch ra.

Sách ma pháp tự động lật ra trước mặt hai người, lật hết những tờ không có chữ, cuối cùng dừng lại trên một trang rải rác những đốm sao màu đen.

"Vào thời khắc cuối cùng, em đã thu được linh hồn của anh ra rồi."

"Cậu ấy có thể tỉnh lại không?"

"Đương nhiên."

Cô sờ bụng, nói: "Em đói."

Ngu Trạch đã quen với suy nghĩ nhảy số nhanh chóng của Đường Na, anh nhìn xung quanh, cuối cùng đặt mắt lên mấy cây dừa ở tầng ngoài cùng của khu rừng rậm, nói: "Em có thể đánh rụng những quả dừa trên cây không?"

"Chuyện này có gì khó?"

Đường Na giơ tay bắn một vài mũi tên, đánh rụng mấy quả dừa.

Quả dừa đập vào nền cát tạo thành một lỗ lớn.

Ngu Trạch kéo mấy chùm dừa đi về, dưới phép thuật của Đường Na, những trái dừa cứng cáp nhanh chóng bị rạch ra một lỗ nhỏ, hai người mỗi người một quả, vừa ôm dừa uống vừa ngắm biển cả như hoà một thể với đường chân trời.

Đường Na nói: "... Buồn cười thật đấy."

Ngu Trạch ngồi bên cạnh cô, hỏi: "Có gì buồn cười?"

"Một huyết tinh ma nữ như em, làm sao lại..." Cô nuốt hết những lời còn lại, ngẩng đầu lên uống cạn nước dừa ngọt ngào.

Một huyết tinh ma nữ làm nhiều việc ác, tàn nhẫn vô tình, khiến kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật như cô làm sao lại thích một bò sát nhỏ nhân loại, còn cùng bò sát nhỏ dịch chuyển từ phim trường "Hôm nay bắt đầu làm siêu sao" đến phim trường "Robinson phiêu lưu ký" chứ?

Tại sao cuộc sống luôn biến hoá đa dạng như thế?

Đường Na thuận miệng nói: "Nếu có máy bay đi ngang qua, em thật sự rất muốn đánh rơi máy bay."

Ngu Trạch đương nhiên tỏ vẻ phản đối.

Đường Na cũng chỉ nói một chút mà thôi, cô còn chưa dám chắc có thể khiến miếng sắt mấy trăm tấn hạ cánh mà không bị hư hại.

"Chán ghê..." Cô nói: "Phải chi có mấy thổ dân man rợ đến cùng ăn..."

"Cái tốt không linh, cái xấu lại linh, em đừng..."

Ngu Trạch chưa kịp nói xong thì phía rừng rậm sau lưng truyền đến tiếng có vật gì đó lao đến, toàn thân Đường Na vang lên tiếng chuông báo động, là một ma pháp sư "máu giấy", phản ứng cơ thể của cô thua xa Ngu Trạch.

Khi vòng bảo vệ màu u lam dâng lên bốn phía, cô đã bị Ngu Trạch đè xuống đất.

Mũi tên bằng gỗ thô đầy vết xước dài chừng một mét xé gió mang theo khí thế lăng lệ bắn vào vòng bảo vệ, lách cách một tiếng rơi xuống đất.

Vô số thổ dân cơ thể trần truồng, bên dưới chỉ dùng da lông thú hoặc lá cây che lại lao ra từ rừng rậm. Mỗi người đều cầm một cây cung lớn, không nói hai lời đã bắn dồn dập vào Đường Na và Ngu Trạch.

Vòng bảo vệ màu u làm vững vàng bảo vệ hai người, Đường Na đẩy Ngu Trạch ra và đứng dậy.

"Ôi, mình có năng lực tiên tri từ khi nào vậy?" Cô giật mình nói.

Đối mặt với một nhóm thổ dân thời nguyên thủy, Đường Na không hề sợ hãi.

Chỉ là...

Ngu Trạch từ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị: "... Chúng ta còn ở trên trái đất không?"

"Em cũng đang tự hỏi vấn đề này." Đường Na ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời: "Hi vọng mặt trăng em nhìn thấy là cùng một mặt trăng em nhìn thấy trên trái đất."

Mặt trăng trên hoang đảo treo cao, nhưng mặt trời ở Thượng Kinh đã lên đầu cành.

Trong cuộc sống tưởng chừng yên bình thường ngày, làn sóng dư luận chấn động không kém một cơn bão lớn đang lan rộng. Nhân viên văn phòng trên tàu điện ngầm cúi đầu đọc bản tin, học sinh tiểu học lên xe buýt, bà nội trợ đi chợ mua thức ăn xách giỏ thức ăn về nhà, một tay còn cầm điện thoại không rời mắt... Mọi người đều chăm chú vào cùng một chuyện.

"Ngu Trạch mất tích ở sân thượng vào đêm khuya, người cuối cùng nhìn thấy lại là cô ấy..."

"Ngu Trạch đã qua đời từ lâu, vậy người diễn trong "Hiệp Đạo" thật ra là thế thân?"

"Cả Ngu Trạch và bạn gái của anh ta đều biến mất một cách bí ẩn. Chi tiết này đã được camera giám sát ghi lại..."

"Con trai cả của Ngu Thư - Ngu Trạch mất tích một cách bí ẩn, Ngu Thư lần đầu tiên vắng mặt trong cuộc họp hội đồng quản trị."

"Ngu Bái- tổng giám đốc tập đoàn Ngu Thị: Chúng tôi sẽ phối hợp điều tra với cảnh sát, sẽ tìm ra anh cả bằng bất cứ giá nào."

"Giá cổ phiếu của tập đoàn Ngu Thị tạm thời ổn định không có biến động đáng kể..."

Chỉ cần bạn không tách rời khỏi xã hội, bạn chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi cái tên Ngu Trạch.

Hầu hết các fan đều hy vọng thần tượng sẽ nổi tiếng khắp cả nước, trở thành nghệ sĩ tên tuổi, mặc dù Ngu Trạch nổi tiếng nhưng độ quốc dân không cao, đây là khuyết điểm của anh.

Nhóm Bột Cá cố gắng hơn tám năm cũng không thấy hiệu quả.

"Em không muốn anh bán giày nuôi em" không làm được điểm này.

"Phá Kén" vô cùng chân thành cũng không làm được điều này.

Một trận biến mất kỳ lạ đã làm được.

Các fan của nghệ sĩ tuyến 18 luôn khóc thét: "Anh ơi, anh cố gắng một xíu lên tiêu đề tin tức giải trí đi anh!"

Bột Cá thì khác.

Bột Cá nói: "Anh ơi, sao anh lại lên tin tức xã hội, tin tức giải trí, tin tức tài chính-kinh tế... Ngay cả tiêu đề tin tức pháp luật cũng không buông tha!"

Mọi chuyện phải nói từ đêm hôm qua.

Đêm khuya mẹ của Bộ Khâu gọi điện báo cảnh sát, nói Ngu Trạch và bạn gái của anh sau khi lên sân thượng thì không thấy xuống. Vì lo lắng nên bà đã kiểm tra camera, phát hiện camera chỉ ghi lại cảnh bọn họ lên sân thượng mà không có cảnh xuống sân thượng.

Mẹ Bộ không dám trì hoãn, lập tức báo cảnh sát.

Theo lý thuyết, hai người biến mất trong vòng chưa đầy 12 giờ, bình thường sẽ không huy động nhân lực như thế, nhưng lại có một đoạn video kỳ lạ chứng minh bọn họ thật sự đã mất tích trên sân thượng, lại thêm bản thân Ngu Trạch đã có danh tiếng cao, mẹ Bộ báo cảnh không bao lâu thì tin tức bị tuồn ra ngoài.

Rất nhanh, trên mạng lan truyền tin tức Ngu Trạch mất tích.

Để ngăn chặn tin đồn thất thiệt lan truyền, cảnh sát xác nhận Ngu Trạch mất tích, đã triển khai công tác điều tra.

Sân thượng của bệnh viện đã bị phong tỏa, các phương pháp chẩn đoán công nghệ cao lần lượt được sử dụng, nhưng không ai có thể nói ra làm thế nào mà hai người sống sờ sờ như Ngu Trạch và bạn gái của anh lại chắp cánh mà bay khỏi sân thượng.

Trong căn cứ của Tự Do Thiên Quốc, Trác Vũ đang cau mày nhìn tin tức trực tiếp được phát trên máy tính.

Một phóng viên mặc áo mưa kích động phát sóng trực tiếp trước cổng bệnh viện đông đúc, phía sau cô là rất đông nhân viên bảo vệ giữ gìn trật tự, fan của Ngu Trạch tập trung ở cửa ra vào, ai cũng muốn chen chúc đi vào bệnh viện.

Khung cảnh rất hỗn loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.