Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 60




Độ ấm từ lòng bàn tay Ngu Trạch truyền đến làm cô không biết làm thế nào, cô rút tay về như phải bỏng.

    "Hôm nay nghỉ ngơi một ngày." Chủ nô mỗi ngày vung roi da nhỏ giám sát tiến độ hiếm khi hào phóng một lần: "Anh muốn đi tảo mộ không?"

    "Không..."

    "Dối lòng!!" Đường Na xốc chăn trên người hai người: "Chúng ta đi tảo mộ đi!"

    Hai giờ sau, Đường Na ngồi trên ghế trẻ con cạnh tài xế, nghi hoặc đánh giá biệt thự hiện đại ngoài cửa sổ: "Đây là đâu?"

    Ngu Trạch tháo dây an toàn cho cô, nói: "Nhà tôi."

    Hai người lần lượt xuống xe, Ngu Trạch dắt tay cô nhấn chuông ngoài cổng sắt.

    "Anh không có chìa khóa ư?" Đường Na ngẩng đầu.

    "Không."

    Ngu Trạch còn chưa dứt lời, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi ngạc nhiên mở cửa, chạy như gió tới: "Tiểu Trạch!"

    Bà mặc bộ váy làm bằng lụa nhân tạo màu xanh lục, đeo một chiếc tạp dề màu xám, tay áo xắn lên, trên ngón tay dính chút bột mì, có vẻ một giây trước còn làm việc ở phòng bếp.

    "Cô Tiêu..." Ngu Trạch cũng cười.

    "Cháu đến rất đúng lúc, cô đang nấu mì rau củ, cháu chờ một lát là có thể ăn bát mì nóng hổi..." Bà chợt thấy Đường Na bên cạnh Ngu Trạch, vẻ mặt sững sờ.

    "Cháu chào bà Tiêu ạ!" Đường Na nở nụ cười tươi roi rói với bà: "Cháu tên Đường Na!"

    "Chào Na Na, chào Na Na..." Cô Tiêu cũng tươi cười đáp lại, bà nhiệt tình lôi kéo hai người vào cổng: "Mau vào đi, hôm qua cô làm canh xương sườn ngon lắm, nay vừa vặn lấy ra nấu mì luôn, trước kia cháu thích ăn mì xương sườn cô Tiêu làm nhất, đúng lúc bố cháu cũng chưa ăn sáng, sáng hôm nay mọi người cùng nhau ăn mì..."

    "Không cần đâu cô Tiêu." Ngu Trạch nói: "Chúng cháu ăn cơm rồi."

    Đường Na ngẩng đầu lườm anh một cái, bọn họ ăn sáng không khí hả?

    "Vậy cháu tới tìm bố cháu sao? Bố cháu ở trên tầng..."

    "Na Na nói muốn xem chỗ cháu ở lúc trước, cháu mang con bé tới xem một chút rồi đi."

    "Được, được, vậy cô Tiêu lấy hai cốc nước chanh leo cho hai đứa."

    Không đợi Ngu Trạch ngăn cản, cô Tiêu lau tay lên tạp dề, vội vã xoay người rời đi.

    "Bà ấy rất thích anh." Đợi người đi rồi, Đường Na nói.

    "...Cô ấy vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt." Ngu Trạch nói, xem như khẳng định.

    Ngu Trạch dắt Đường Na đi vào cổng biệt thự, đi thẳng đến toà nhà bên cạnh vườn hoa.

    Cô vẫn cho rằng vườn hoa của gia đình giàu có nhất định là bốn mùa như mùa xuân, nở đầy hoa tươi xinh đẹp hoặc có quang cảnh vườn cây tinh tế, vườn hoa nhà họ Ngu phá vỡ cái nhìn cố hữu của cô.

    Vườn hoa nhà họ Ngu nói là vườn hoa, nhưng thật ra chỉ là một rừng cây trụi lủi.

    Đường Na đứng trong rừng cây trụi lủi hết nhìn đông lại nhìn tây, Ngu Trạch nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, khẽ nói: "Đây đều là cây ngọc lan... Cô xem."

    Đường Na nhìn về phía anh, trông thấy anh ngẩng đầu nhìn một cái cây trước mặt, sau khi cô đi qua, Ngu Trạch chủ động bế cô lên.

    Lần này cô rốt cuộc trông thấy, trên nhánh cây trụi lủi có một nụ hoa ngọc lan chớm nở, cánh hoa trắng tinh khiết như tuyết, toả ra sức sống bừng bừng trong cơn gió lạnh thoảng qua.

    Một mùi thơm như có như không bay tới, cô nhất thời không cách nào phân rõ, là mùi của bông hoa hay là mùi của Ngu Trạch.

    Anh ôm cô đi tiếp vào sâu trong vườn hoa, thẳng đến trước một gốc đại thụ sừng sững, so với những cây ngọc lan khô khẳng khiu khác, cây ngọc lan trước mắt to đến mức không thể tưởng tượng nổi, thân cây to lớn hai người ôm không xuể, vỏ cây rạn nứt vì dãi gió dầm mưa lộ hơi thở của thời gian.

    Cây ngọc lan khác không có lá nhưng Đường Na biết bọn chúng còn sống, cái cây trước mắt cũng trụi lủi, Đường Na lại biết nó đã chết.

    Toàn thân nó là một màu nâu sẫm, thân nó khô héo vì mất nước, vỏ cây rạn nứt trên cành đã tróc ra hơn nửa, không hề nghi ngờ, đây chính là một cây ngọc lan đã khô héo rất lâu.

    "...Đây là mẹ tôi." Ngu Trạch khẽ nói.

    Đường Na bình tĩnh nhìn đại thụ khô héo trước mắt.

    "Sau khi mẹ xảy ra chuyện, bệnh viện của con người bó tay với mẹ, vào thời khắc mẹ hấp hối, bố tôi không để ý sự ngăn cản của tất cả mọi người đưa bà ra viện, Ngu Bái khóc đến hôn mê bất tỉnh, tôi nhân lúc hỗn loạn trốn trong máy bay trực thăng của bố... Nhìn bố ôm mẹ, chạy vào trong máy bay trực thăng."

   Trước mắt Ngu Trạch hiện ra cảnh tượng ngày đó.

    Anh chưa từng thấy ông chạy lần nào, ông luôn thong dong điềm tĩnh, tỉnh táo lạ thường, giống như mọi thứ trên đời đều nằm trong lòng bàn tay, đó là lần đầu tiên anh thấy ông thất thố, cũng là một lần duy nhất.

    Trên trực thăng, bố luôn lạnh lùng nay lại bối rối chưa từng có, ông nằm bên cạnh mẹ, không ngừng nói chuyện bên tai bà, bảo bà kiên trì một lát thôi, ông sẽ đưa bà về nhà.

    "Về sau bố phát hiện ra tôi, nhưng máy bay trực thăng đã cất cánh, tôi tưởng rằng mình sẽ bị mắng, nhưng không." Anh nói: "Lần đầu tiên ông vẫy tôi, kéo tôi tới, trông mong nói với mẹ..."

    "Miểu Miểu, em xem ai tới này? Tiểu Trạch cũng tới giúp em, cho dù là vì con, em cũng phải cố gắng lên..."

    Bố dịu dàng nói với mẹ như nói chuyện với một đứa trẻ, trong đôi mắt đỏ rực lấp lánh ánh nước.

    "Em không vì mình, không vì anh, cũng vì con mà ngẫm lại..." Bố nghẹn ngào: "Con của em còn nhỏ như thế... Sao em có thể..."

    "...Cuối cùng mẹ vẫn không kiên trì được." Ngu Trạch nói: "Trên không trung sáu nghìn mét, cơ thể mẹ biến thành vô số cánh hoa màu trắng, thổi bay ra ngoài qua cửa sổ... Tôi liều mạng bắt lấy nhưng không bắt được gì."

    "Có lúc tôi sẽ nghĩ, một yêu quái sao có thể chết được? Tôi nghĩ mãi mà không rõ." Giọng nói của anh thấp dần: "Mãi đến khi tôi biết, yêu quái sinh con của nhân loại, phải trả giá bằng toàn bộ yêu huyết. Bà lựa chọn sinh chúng tôi... Từ đó trở đi, bà không thể được xem như một yêu quái nữa."

    "Lúc chúng tôi tìm đến cái cây này, nó đã khô héo, bố tôi chuyển nó đi, trồng dưới lầu phòng sách của ông, ông cúi đầu xuống là có thể..."

    Ngu Trạch ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa sổ tầng hai biệt thự, anh ngây ngẩn cả người.

    Đường Na ngẩng đầu nhìn theo anh, chỉ nhìn thấy một rèm cửa khẽ phấp phơ dưới gió.

    "Đây chính là mộ của mẹ tôi... Không có gì đẹp mắt, đi thôi." Ngu Trạch nói.

    Anh bế cô vừa mới xoay người, cô Tiêu vội vàng chạy tới: "Tiểu Trạch, Tiểu Trạch, ăn sáng rồi hẵng đi! Bố cháu vừa mới nói, ông ấy không muốn ăn, cháu ăn cùng với cô Tiêu nhé!"

    Ngu Trạch vừa muốn từ chối nhã nhặn, Đường Na ôm lấy cổ anh: "Na Na muốn ăn mì bà Tiêu nấu."

    Cô Tiêu rèn sắt khi còn nóng, vội nói: "Đúng vậy, con bé nói muốn ăn rồi, cháu ở lại ăn bát mì đi!"

    Cô Tiêu lôi kéo Ngu Trạch, không nói lời nào đi vào trong nhà.

    Sau khi bảo hai người ngồi xuống, cô Tiêu lập tức đi vào phòng bếp bận rộn, chỉ chốc lát, bà mang hai bát mì nóng hổi ra, Đường Na vừa ngửi thấy mùi thơm của canh sườn, vốn dĩ không đói lắm lập tức cơn thèm ăn trỗi dậy.

    "Mau ăn đi!" Cô Tiêu nhiệt tình đặt bát trước mặt hai người, vui tươi hớn hở nói: "Lúc nào muốn ăn cơm cô Tiêu nấu, cứ yên tâm trở về, muốn ăn cái gì cô Tiêu cũng nấu cho hai đứa!"

    Bưng mì cho hai người xong, cô Tiêu trở lại phòng bếp, lần nữa mang một bát mì ra, ngồi xuống đối diện Ngu Trạch.

    Bà vừa ăn vừa thích thú trò chuyện chuyện trước kia với Ngu Trạch, từ lúc trước Ngu Trạch không thích ăn ớt xanh nhất, đến tự dưng có một ngày Ngu Trạch bắt đầu đánh quyền anh, từ hồi ức tràn ngập yêu thương của bà, Đường Na thoáng thấy một Ngu Trạch trầm lặng ít nói hơn bây giờ.

    Ngu Trạch có chút không được tự nhiên, nói: "...Cô Tiêu đừng nói nữa."

    "Được được được, cháu lớn rồi, cô Tiêu không nói những chuyện kia nữa, Tết năm nay cháu dẫn Na Na về nhà ăn Tết, cô nấu một bữa ngon cho hai đứa..."

    Đường Na ăn hết hơn nửa bát mì, còn thừa mấy sợi mì không ăn nổi nữa, cô đẩy bát ra, nhảy xuống ghế: "Tôi muốn lên tầng chơi."

    "Trên tầng không có gì chơi." Ngu Trạch nói.

    "Tôi muốn đi xem phòng trước kia anh ở." Cô nói.

    Ngu Trạch còn chưa mở miệng, cô Tiêu nói chuyện trước: "Căn phòng cạnh cầu thang tầng hai ấy!" Bà quay đầu nói với Ngu Trạch: "Ngày nào cô Tiêu cũng quét dọn sạch sẽ cho cháu, chỉ chờ ngày nào đó cháu về ở..."

    Đường Na xoay người chạy lên tầng, khủng long nhỏ màu xanh nhảy nhót trên lưng cô.

   Tiếng Ngu Trạch và cô Tiêu truyền đến cùng lúc từ phía sau:

    "Na Na!"

    "Na Na, đừng tới phòng sách, bác Ngu đang làm việc... Tiểu Trạch, cháu ngồi xuống đi, cháu cứ để nó chơi thoả thích, rất lâu rồi cô Tiêu không gặp cháu, cháu trò chuyện với cô Tiêu, dạo này cháu sống thế nào..."

    Đường Na chạy lên cầu thang tầng hai, chẳng trách cô Tiêu không lo cô đi nhầm, cạnh cầu thang chỉ có một căn phòng, sau khi cô mở cửa, trông thấy một gian phòng ngủ con trai ngăn nắp và sạch sẽ.

    Cô đi vào, trước tiên đi tới giá sách trong phòng.

    Bất kể cô đi đâu cũng thích xem giá sách trước tiên, thông qua những quyển sách người đó đọc, có thể nhìn ra sở thích của người đó. Trên giá sách của Ngu Trạch chỉ có vài cuốn sách đáng thương, lẻ loi trơ trọi dựa trên giá, trên gáy sách viết mấy chữ sách giáo khoa bắt buộc. Cô lượn một vòng quanh phòng ngủ, tiện tay đấm một phát lên bao cát ở góc tường, bao cát không nhúc nhích.

    Cô Tiêu nói anh tự dưng bắt đầu đánh quyền anh, cô biết vì sao.

    Bởi vì Ngu Bái bị trùm trường cấp ba bắt nạt, vì bảo vệ em trai, Ngu Trạch mới cấp hai không chút do dự vung nắm đấm về phía đàn anh cao hơn anh mấy cái đầu.

    Anh làm đầu đối phương nở hoa, đám bạn xấu của tên trùm trường đó cũng cùng nhau tiến lên, đánh anh mặt mũi bầm dập. Mặc dù anh thua, nhưng từ đó về sau, trong trường học không còn ai dám trêu chọc anh, cũng không ai dám bắt nạt Ngu Bái nữa.

    Kể từ ngày đó, anh bắt đầu kiên trì tập luyện quyền anh.

    Anh là một người dịu dàng, luôn nghĩ phải làm sao để bảo vệ người khác, mà không phải mình.

    Cô ra khỏi phòng ngủ của Ngu Trạch, đi về cuối hành lang.

    Nơi đó có một cái cửa lớn màu nâu đỏ, cô đứng trước cửa, nhấc tay gõ khẽ một cái.

    Cô đứng ở ngoài cửa đợi một hồi lâu, cánh cửa nặng nề từ bên trong mở ra, Ngu Thư đứng bên trong, tay nắm chốt cửa, lạnh lùng nhìn cô, không có ý mời cô vào.

    "Bác Ngu." Cô cười, đưa tay móc trong túi ra hai cái kẹo xí muội, "Đây là kẹo Na Na thích nhất, chia cho bác một cái."

   Trong ánh mắt bình lặng của Ngu Thư hiện lên gợn sóng, ông không nhận lấy kẹo trong tay Đường Na, mà nói: "...Có chuyện gì?"

    "Ngu Trạch ở dưới nhà ăn mì, cháu nhàm chán, muốn chơi với bác Ngu." Cô nhìn phòng sách sau lưng Ngu Thư, hỏi: "Na Na có thể vào không ạ?"

    Cô nhìn Ngu Thư, chớp chớp mắt.

    Qua mấy giây, Ngu Thư im lặng tránh ra.

    Hai tay cô nắm quai ba lô, bước đi nhẹ nhàng vào phòng sách.

    Phòng sách của Ngu Thư rất rộng rãi, tràn ngập màu nâu và màu đen mang hơi thở chín chắn, trên giá sách bằng kính đặt rất nhiều sách liên quan đến kinh tế và chính trị, còn có không ít sách gốc thuần tiếng Anh, lúc ánh mắt Đường Na lướt qua một khung ảnh trên bàn, Ngu Thư đi tới, gập ảnh người phụ nữ mặt mắt ngọc mày ngài xuống.

    Từ vị trí trưng bày khung ảnh, mãi đến vừa rồi ông vẫn đang nhìn tấm ảnh đó.

    Đường Na thấy bóng dáng Ngu Trạch qua núm đồng tiền của người phụ nữ ấy.

    Cô giả vờ như không thấy cái gì, đi đến bên cửa sổ, kéo một góc rèm đóng chặt nhìn xuống, cây ngọc lan không còn sức sống chiếm phần lớn tầm mắt.

    "Vui không?" Một giọng nói từ phía sau truyền đến.

    Cô xoay người, trông thấy Ngu Thư đứng cạnh bàn đọc sách, ông lạnh lùng nhìn cô.

    Đường Na có thể đoán ra khuôn mẫu đối thoại của ông.

    "Không vui."

    "Vậy cô ra ngoài đi."

    Cô cười híp mắt, không để ý đến vấn đề này của Ngu Thư, chuyển chủ đề: "Bác Ngu, Ngu Trạch rất giống bác."

    Ngu Thư giật giật khóe miệng.

    "Cháu không nói bề ngoài, cháu nói tính cách." Đường Na cầm một góc rèm cửa, cười chế giễu với Ngu Thư đối diện: "Sự dịu dàng vụng về của bác Ngu... giống hệt Ngu Trạch."

    Mặt Ngu Thư không cảm xúc nhìn cô, ngay cả nụ cười trào phúng cũng không có, ông nói: "Đóng giả trẻ con vui lắm à?"

    Ai có thể nghĩ tới cô bé với khuôn mặt ngây thơ, ngọt ngào, không cao bằng cái bàn chính là nhân vật thần bí một mình chiến thắng ác linh cực mạnh, kinh động toàn bộ giới huyền học chứ?

    Hiện nay trong những người biết chuyện yêu quái, không ai không biết tên cô.

    Cơ quan quốc gia cực kỳ kiêng dè cô, phái chuyên gia giám thị hành tung hai mươi tư giờ, Tự Do Thiên Quốc muốn kéo cô vào cuộc, mở rộng cửa sau cho cô, thủ lĩnh của giới huyền học lần đầu lựa chọn trận doanh bởi vì cô.

    Tay cô nắm giữ sức mạnh đủ để thay đổi tình huống hiện giờ, nhưng lại hứng thú với ngành giải trí và lợi ích rất nhỏ, không để ý đến mối quan tâm của ba bên khác.

    Tất cả mọi người nghĩ mãi mà không rõ, người lai lịch không rõ này rốt cuộc muốn làm cái gì?

    Đường Na làm như không nghe thấy lời trào phúng của ông, ánh nắng xuyên qua rèm cửa cô kéo ra, hắt lên nửa má cô, chiếu con ngươi mắt trái cô lấp lánh như một viên pha lê sáng chói chìm trong nước.

    "Ngu Trạch muốn làm Ngu Bái vui vẻ, nhường nhà cho anh ta, bác Ngu muốn giữ Ngu Trạch ở lại ăn cơm, bản thân trốn trong phòng sách không ra." Cô nghiêng đầu, cười nói: "Hai người đều giấu sự dịu dàng của mình đi, sợ bị người ta phát hiện."

    Kết quả cuối cùng lại là, Ngu Bái tưởng rằng Ngu Trạch từ bỏ anh ta, Ngu Trạch cho rằng Ngu Thư xưa nay không yêu anh.

    Tình cảm của bò sát thật sự là một thứ thần kỳ.

    Cô là ma nữ lạnh lùng và tàn nhẫn... Là cô tự lựa chọn làm người như thế.

    Ngay từ khi cô vẫn còn ở trong ngôi nhà ma nữ, chém giết với mấy nghìn ma nữ dự bị, ngay từ giây phút ngọn lửa hừng hực bùng lên trên giá thiêu, cô đã quyết tâm vứt bỏ trái tim nhân loại thấp kém đó.

    So với bị người ta vứt bỏ, còn không bằng ngay từ đầu vứt bỏ tất cả mọi người.

    Ngu Trạch không trải qua những gì cô trải qua, nhưng cô có sự tín nhiệm kỳ lạ, cho dù Ngu Trạch trải qua tất cả mọi chuyện cô trải qua, anh cũng vẫn sống như bây giờ... sạch sẽ, dũng cảm, có thể nở rộ dưới ánh mặt trời, cũng có thể ương ngạnh không ngã trong mưa to gió lớn.

    "...Mục đích cô ở bên cạnh Ngu Trạch là gì?" Ngu Thư mở miệng.

    "Bác để ý ư?" Đường Na cười híp mắt nhìn ông.

    Cô buông tay, rèm cửa rơi xuống, ánh nắng chiếu vào gò má cô bị bóng râm thay thế.

   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.