Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 47




"Làm càn! Tôi đường đường là huyết tinh ma nữ, một ma pháp sư truyền kỳ cao quý lại không có quyền lợi nói chuyện ở chỗ anh à?"

Hai bàn tay mảnh mai trắng nõn nắm mặt anh, kéo mạnh sang hai bên.

Trên mặt thiếu nữ tóc vàng hiện lên nụ cười đắc ý và tùy tiện.

"Anh nhất định phải chết, hôm nay tôi muốn dùng công kích vật lý đem anh..."

Một giây sau, hai cổ tay của cô dễ dàng bị cố định lên trên, Ngu Trạch cao hơn cô không ít hạ mắt, mặt không thay đổi nhìn cô.

"Đem tôi cái gì?"

Lưng Đường Na dán lên chăn tơ tằm, chăn tơ tằm lại dán lên vách tường lạnh lẽo của phòng tắm, cô thử tránh thoát sự giam cầm của anh, tay trái của anh lại giống như vòng sắt, vững vàng trói buộc hành động của cô.

Cô nhìn Ngu Trạch gần trong gang tấc, tức giận uốn gối nhấc chân...

Ngu Trạch biến sắc, dùng sức mạnh của cơ thể ngăn chặn hành động của cô, âm thanh rít ra từ trong kẽ răng: "Bảo cô đừng làm rộn mà!"

"Anh... Anh đang nói chuyện với ai đó?"

Ngoài cửa truyền đến tiếng Ngu Bái.

Ngu Trạch hung dữ trừng cô một cái: "Em nghe lầm rồi."

Ngoài cửa vang lên tiếng cười của Ngu Bái: "Anh không có chuyện gì thật chứ? Có cần em đưa anh đến bệnh viện khám không?"

Ngu Trạch che tiếng hô sắp ra khỏi miệng của sách tinh, cắn răng nói: "Anh không sao."

Sách tinh không cam lòng yếu thế, tức giận trừng anh.

"Em thấy anh trong thời gian ngắn cũng không giải quyết được, em đi trước đây. Có chuyện gì gọi điện thoại cho em." Ngu Bái nói.

Ngoài cửa không còn tiếng động, nhưng Ngu Trạch biết anh ta chưa đi.

Bọn họ là anh em song sinh, anh biết anh ta đang ngay ngoài cửa.

"Anh, anh biết em vẫn luôn hi vọng anh về nhà không?" Một lát sau, Ngu Bái nói.

Sức mạnh trong tay Ngu Trạch không khỏi chững lại, sách tinh thừa cơ cắn một cái lên tay anh.

Ngu Trạch nuốt tiếng rên đến miệng, nhìn sách tinh không nói chuyện.

"Giờ em là tổng giám đốc hành chính của tập đoàn, bố là chủ tịch, nếu anh trở về, giữ chức thành viên ban giám đốc hay đi cơ sở rèn luyện đều tùy anh, chờ anh hơi nắm chắc việc kinh doanh của công ty thì đến giúp em, chúng ta cùng nhau quản lý công ty của bố, có cái gì không biết em đều dạy anh, anh em chúng ta hợp sức, cùng nhau phá triển công ty lớn mạnh, trở thành xí nghiệp đứng đầu cả nước không tốt sao?"

"...Anh không có hứng thú với kinh doanh."

"Anh..." Tiếng Ngu Bái dừng lại một hồi lâu, nói: "Anh trông thấy yêu quái cũng không hoảng sợ, có phải bởi vì... Anh đã sớm biết mẹ là yêu?"

Ngu Trạch không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, anh mở miệng ra, cuối cùng lại chỉ có thể mím chặt môi.

Đợi một lát không đợi được câu trả lời, Ngu Bái nói: "Vốn còn muốn ăn sáng với anh, xem ra chỉ có thể lần sau. Em đi trước... Anh, anh suy nghĩ thật kỹ lời em nói. Lần sau gặp ở nhà."

Ngu Bái chống gậy, chậm rãi đi về phía cửa.

Lúc đang định mở cửa rời đi, anh ta dừng lại, ánh mắt hướng về phía tủ giày.

Anh ta giơ tay mở cửa tủ giày, ánh mắt lướt qua từng đôi giày thể thao được Ngu Trạch sắp xếp ngay ngắn, rơi xuống tầng thấp nhất trong tủ giày.

Mấy đôi giày của bé gái được sắp xếp theo thứ tự.

Ngu Bái híp mắt nhìn.

Dép lê của con bé đâu?

Nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng tiếng đóng cửa, Ngu Trạch nhìn về phía sách tinh cắn người, lạnh giọng nói: "Buông tay."

Sách tinh nhả ra, khinh thường nói: "Thật sự là đồ hèn nhát, có cái gì mà phải tránh? Tôi rất thẳng thắn vô tư..."

Chăn trên người cô trượt thẳng xuống, Ngu Trạch nheo mắt, lập tức kéo lên cho cô.

Như này cũng không phải cách, cái chăn nửa rơi nửa không lại càng kỳ lạ hơn...

Ngu Trạch dứt khoát ôm ngang người lên.

Ném cô về giường cô, Ngu Trạch lại tới phòng anh tìm một chiếc áo thun rộng rãi cho cô: "Trước tiên mặc quần áo vào đã."

...Một màn này giống như đã từng quen biết.

Ngu Trạch ở phòng khách đợi một lát, Đường Na mặc áo của anh đi ra, vạt áo thun vừa vặn che lại nửa cái đùi trắng nõn nà, cô đi dép lê đầu khủng long bằng bông, hơn một nửa gót chân đều ở ngoài dép, vừa phàn nàn vừa đi qua: "Chẳng trách ngày hôm qua tôi mệt mỏi, thì ra là cơ thể đang tiến hành tái tạo."

Ngu Trạch không quan tâm vấn đề lại phát dục của cô, anh trầm mặt nói: "Sau này cô định đi ra ngoài như thế nào?"

"Tôi cũng không biết giai đoạn tái tạo cần tiếp tục bao lâu." Đường Na không quan tâm nói: "Có lẽ một tháng, có lẽ nửa năm. Trước khi tái tạo hoàn thành, đại đa số thời điểm tôi đều sẽ duy trì dáng vẻ lúc trước, hiện tại chỉ là tạm thời. Hơn nữa nếu tôi muốn biến trở về, lúc nào cũng có thể..."

Cô dừng lại.

Một lát sau, khuôn mặt cô đầy nghi ngờ nhìn về phía Ngu Trạch: "Làm sao tôi không biến lại được?"

Ngu Trạch: "..." Làm sao anh biết?

"Chắc chắn là anh làm hỏng sách của tôi mới có thể như thế!" Khuôn mặt cô tức giận, một bàn tay đánh về phía anh.

Ngu Trạch vô ý thức nắm chặt cổ tay cô.

Cô giãy mấy lần đều không được, chuyển đổi sách lược, khuôn mặt lã chã chực khóc: "Anh đúng là một bò sát nhỏ không tầm thường, có thể hủy đi danh tiếng và trong sạch một đời của tôi."

Ngu Trạch giật mình trong lòng, quả thực muốn bịt cái miệng luôn phun ra mấy lời linh ta linh tinh của cô.

Anh nhìn xung quanh, không thấy thứ nào có thể bịt mồm, chỉ có thể quay đầu cắn răng uy hiếp: "Chú ý cách dùng từ của cô."

"... Ha ha, nổi tiếng, bành trướng, không cần tôi. Còn uy hiếp tôi nữa."

Cô không giãy giụa nữa, khuôn mặt cam chịu: "Nào, đánh tôi đi, tim đã chết, còn cần thể xác trống rỗng này làm cái gì?"

Ngu Trạch: "..."

Kịch trường của sách tinh đã bắt đầu rồi à?

Bây giờ rời đi còn kịp không?

Anh buông tay cô ra: "...Tôi uy hiếp cô lúc nào?"

"Có." Cô lã chã chực khóc, trong mắt lập lờ ánh nước lúc ẩn lúc hiện.

"...Tôi không có."

"Thật sự không có? Là miệng anh sai sao?" Cô hé mí mắt, con mắt màu tím nhạt sóng gợn lăn tăn chuyên chú nhìn anh.

Anh có thể nói cái gì?

Anh còn có thể nói cái gì?

"...Là tôi nói sai."

Cô lập tức nhảy cẫng lên, ôm lấy cổ anh: "Tôi đói rồi, tôi muốn ăn bò bít tết rán."

Ngu Trạch gập cổ, muốn thoát khỏi vòng tay trắng nõn nà của cô.

"Ăn yến mạch."

Cô nũng nịu: "Cơ thể người ta đang lớn mà."

Ngu Trạch thờ ơ nói: "Chỉ có sữa bò và yến mạch, không ăn thì nhịn, vừa vặn rửa ruột trừ độc."

"Hừ!"

Cô hất cổ anh ra, giận đùng đùng trở về phòng: "Pha xong gọi tôi!"

Sáng sớm hôm sau, Ngu Trạch theo thói quen đi gọi sách tinh nằm ỳ rời giường.

Anh không hề nghĩ ngợi xốc cái chăn đang che mái tóc dài vàng óng... Một giây sau che lại như cũ.

...Anh quên khuấy sách tinh đã không thể cùng anh ra ngoài.

Ngu Trạch đang định rời đi, sách tinh mặc áo của anh hất chăn, híp mắt ngồi dậy trên giường.

"Nên rời giường rồi hả?"

Khuôn mặt cô mơ màng, giữa mái tóc vàng rối bời có mấy sợi chổng lên trông rất ngốc.

Ngu Trạch không nhịn được sửa lại tóc cho cô, cô nửa mê nửa tỉnh ngoan ngoãn ngồi, giống như một con mèo dịu dàng ngoan ngoãn.

Ngu Trạch nhìn ngũ quan xinh xắn và tóc vàng rực rỡ của cô.

Vẫn là một con mèo lộng lẫy xinh đẹp.

Ngu Trạch mở miệng: "Buổi trưa tôi gọi đồ ăn ngoài cho cô, cô chỉ cần mở cửa là được rồi."

Cô mơ màng "a" một tiếng.

"Hai ngày này cô ở nhà đừng ra khỏi cửa, xế chiều ngày mai tôi rảnh rỗi, cô muốn mua cái gì thì nghĩ kỹ, chúng ta chỉ đi mua một lần duy nhất thôi."

Ngu Trạch nhìn thoáng qua vẻ mờ mịt trên mặt cô, cảm thấy có lẽ ở trong mắt cô, mình chỉ là một con muỗi không ngừng vo ve bên tai.

Anh từ bỏ bàn giao nhiều việc hơn, ngược lại nói: "Ở nhà xem tivi, đừng gây tai hoạ cho tôi, tôi cố gắng về sớm một chút."

Sách tinh rốt cuộc có phản ứng với lời của anh, cô quệt khóe miệng, khuôn mặt không vui duỗi hai tay với anh: "Tôi cũng muốn đi."

Ngu Trạch vô ý thức vươn tay, tiếp được cơ thể đang dựa vào anh.

Cổ anh bị một đôi tay mềm mại trơn nhẵn ôm lấy, mái tóc vàng rực rỡ và áo thun rộng rãi truyền đến mùi hương giống như của anh, cô quỳ gối trên giường, thói quen sau khi ôm lấy cổ anh thì dán mặt lên hõm vai anh.

"Tôi cũng muốn đi." Cô lặp lại một lần nữa, tủi thân, nũng nịu.

Giống như anh là một tên khốn sắp bỏ lại một mình cô chạy trốn.

Ngu Trạch cảm thấy vùng da bị cô dán mặt lên cứ là lạ, dường như tất cả lực chú ý của anh đều tập trung vào nơi đó.

Anh kéo tay cô xuống, để cô ngồi cẩn thận, lời ít mà ý nhiều nói: "Đi rửa mặt soi gương đi."

Khuôn mặt cô rất không vui, không từ bỏ lần nữa vươn hai tay với anh.

"Tự đi đi." Ngu Trạch đè lại xúc động muốn ôm lấy cô theo phản xạ có điều kiện, xoay người rời đi.

Anh đi tới cạnh cửa, quay đầu nhìn thoáng qua, sách tinh dạng hai chân ngồi trên giường, hai mắt kinh ngạc nhìn anh, tựa như còn chưa rõ tình hình.

Trong lòng Ngu Trạch mềm nhũn, nói: "Cô đã lớn rồi, tự đi đi."

Cô cúi đầu nhìn cơ thể của mình, Ngu Trạch nhân cơ hội đó ra khỏi phòng, đóng cửa phòng cho cô.

Tựa như lúc trước anh học làm sao chăm sóc một bé gái, bây giờ anh cũng một lần nữa phải học làm sao chăm sóc một cô gái.

Đứng ở ngoài cửa, Ngu Trạch thở dài.

Sau khi anh đã quen thuộc một thế giới xa lạ, sách tinh lại dẫn anh tiến vào một thế giới xa lạ khác.

Ngu Trạch nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng khách nhiều lần, mới đợi được sách tinh lề mà lề mề đi ra khỏi phòng ngủ.

Anh từ sofa đứng dậy, đi về phía cửa: "Bữa sáng trên bàn, tôi tới phim trường."

Sau lưng yên lặng, Ngu Trạch quay đầu nhìn thoáng qua, cô ngáp một cái đi vào phòng tắm, trong phòng tắm lập tức truyền ra tiếng nước ào ào.

Vốn Ngu Trạch cho rằng cô sẽ quấn lấy anh muốn cùng tới phim trường cơ.

Như thế cũng tốt, miễn phải vắt hết óc giải thích thân phận của cô với người khác.

Ngu Trạch đứng ở cửa, tay nắm tay nắm cửa nhưng không thể đóng lại.

Anh do dự một lát, nuốt lại những lời căn dặn, đóng cửa rời đi.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Đường Na không vui đóng vòi nước chảy ào ào.

Cô có thể cảm giác được Ngu Trạch đang kháng cự với cô, từ khi cơ thể biến lớn, anh bắt đầu cố ý tránh cô, nhưng Đường Na không tin lý do của Ngu Trạch, trong hai cơ thể đều cùng một linh hồn, cái này liên quan gì đến cơ thể lớn hay không?

Cô hết sức tin tưởng trong này nhất định có bí mật không muốn người khác biết.

...Chẳng lẽ là lòng tự tin của bò sát nhỏ tăng đột biến, muốn xoay người làm chủ nhân rồi?

Khả năng cực thấp.

Thế nhưng trừ lý do đó ra còn có lý do gì có thể khiến anh xa lánh mình?

Đường Na trái lo phải nghĩ đều không thể tìm được lý do có thể thuyết phục mình, cô híp mắt nhìn thiếu nữ chau mày trong gương, quyết định khẳng định phải biết rõ bí mật này.

Trên đường đi làm chưa từng yên lặng như vậy.

Ngu Trạch sinh sống một mình rất nhiều năm lần đầu tiên cảm thấy có chút không quen.

Trừ cuộc sống xảy ra biến hoá mới, công việc của Ngu Trạch cũng gặp phải khiêu chiến.

"Diễn xuất của cậu đạt tiêu chuẩn, nhưng còn thiếu một chút gì đó."

Lâm Phong Tư cầm kịch bản, đang giải thích kịch bản cho anh trong thời gian nghỉ ngơi giữa các cảnh.

Để có không gian riêng tư, bọn họ đứng ở biên giới phim trường, vô số nhân viên công tác đang bận rộn ở cách đó không xa, Lê Hoằng vừa mới quay xong một cảnh đứng cạnh ô tô ray, đang nói chuyện với một diễn viên nữ không biết tên.

Lâm Phong Tư nói: "Cậu xem hết mấy phim tôi liệt kê cho cậu chưa?"

"Xem hết rồi."

Lâm Phong Tư nhấn mạnh: "Xem cẩn thận không?"

"...Xem cẩn thận."

"Tôi biết cậu rất cố gắng, lúc quay phim cũng muốn diễn tốt nhân vật này, nhưng cậu nghĩ nhiều quá." Lâm Phong Tư thở dài, vỗ vai anh: "Sau khi đoán thấu nhân vật đừng nghĩ phải diễn như thế nào, mà là coi mình là người này."

Ngu Trạch yên lặng lắng nghe.

"Mặc kệ cậu ở dưới ống kính đùa giỡn con gái nhà lành hay là giết người, đó đều không liên quan đến Ngu Trạch, đừng để đạo đức của mình ảnh hưởng đến phát huy của nhân vật. Tôi để cậu diễn Bá Thưởng cũng là bởi vì các cậu đều có một chút bình tĩnh và tỉnh táo, chỉ cần cậu thả lỏng tí nữa, diễn Bá Thưởng ngả ngớn phong lưu, nhân vật này rất dễ dàng có thể sống động!"

"Xin lỗi... Tôi sẽ cố gắng."

Lâm Phong Tư nói: "Tôi nghe diễn viên khác nói, cậu không tham gia hoạt động giao lưu? Có cơ hội đi chơi với đám bọn họ đi, trấn Hoành Điếm có rất nhiều ngôi sao, có không ít câu lạc bộ, hộp đêm, có thể đi nhìn xem. Phim trước sau vẫn là giả, cậu có thể học người ngả ngớn ăn nói, làm việc như thế nào trong hiện thực."

"Bình thường Ngu Trạch làm sao có thời giờ đi hộp đêm? Trong nhà cậu ấy còn có một công chúa nhỏ chờ ăn cơm đấy."

Ngu Trạch giương mắt nhìn, Lê Hoằng cười đi tới.

"Sao hôm nay không nhìn thấy công chúa nhỏ?"

Ngu Trạch dừng một chút, nói: "...Con bé ở nhà học."

"Không có Na Na, luôn cảm thấy đoàn làm phim thiếu cái gì đó." Lâm Phong Tư cười nói với Lê Hoằng.

"Đúng vậy." Lê Hoằng nhìn về phía Ngu Trạch: "Ngoại trừ hộp đêm, Hoành Điếm còn có không ít nơi vui chơi có thế dẫn theo trẻ con."

"Cậu biết nhiều nơi vui chơi như vậy, giới thiệu vài chỗ cho Ngu Trạch... Được rồi, đừng giới thiệu,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.