Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 42




    Sau lưng truyền đến vài tiếng kêu kinh ngạc: "Ngu Trạch!"

Đường Na vừa mới chạy đến cửa trường quay, lo lắng kiễng chân muốn mở chốt cửa, một vòng tay quen thuộc bế cô lên.

"Ngu Trạch! Cậu đi đâu vậy?"

Tiếng nói kinh ngạc của người chế tác chương trình xen lẫn âm thanh khác truyền đến.

Ngu Trạch dùng một cái tay khác mở cửa, ôm Đường Na không chút do dự chạy ra ngoài.

Phía sau phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, ác linh sáu tay sáu chân xô cửa, lảo đảo đuổi theo bọn họ.

Đường Na dựa vào vai anh, nâng tay phải lên với ác linh đuổi theo, ba ma pháp trận màu u lam bắn ra liên tiếp, toàn bộ đánh vào người ác linh đang đuổi theo!

Ác linh không thể không dừng bước lại, gầm thét điên cuồng bởi vì bị đau.

Nhờ mấy giây chênh lệch vất vả mới giành được, Ngu Trạch và Đường Na xông vào thang máy.

Ngu Trạch ấn số tầng của bãi đỗ xe, cửa thang máy chậm rãi khép lại, mà ác linh đã gần ngay trước mắt.

Cùng lúc cửa thang máy khép lại, ác linh cũng đập mạnh vào làm thang máy đang đi xuống rung lên một cái.

Lưng Ngu Trạch va vào vách thang máy, anh ôm chặt lấy Đường Na.

Đứng trước nguy cơ sinh mạng, vẻ mặt của anh vẫn tỉnh táo.

Anh hỏi: "Sau khi cửa mở tôi nên làm như thế nào?"

Đường Na chợt nhớ tới kết tinh của kính yêu, nói: "Gương! Sau khi cửa mở chúng ta đi tìm gương!"

Mặc dù kết tinh kính yêu quý giá, nhưng so sánh với mạng vẫn không đáng nhắc tới.

Ngu Trạch nhíu chặt lông mày: "Kính chiếu hậu ô tô được không?"

Đường Na cũng không biết tấm gương nhỏ như vậy có xuyên được hay không, nhưng giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể thử rồi nói.

Từ tầng mười hai xuống tầng hầm một chỉ ngắn ngủi một phút nhưng Đường Na cảm thấy vô cùng dày vò.

Tại sao ác linh lại đuổi theo cô không buông?

Khi đó Chu Trọng tấn công cô là bởi vì Ngu Trạch có thể chất cấm ma, đối với ác linh mà nói anh chỉ như không khí.

Vì sao ác linh trước mắt lại mặc kệ mười mấy sinh mệnh đầy sức sống, hết lần này tới lần khác đuổi theo cô không buông?

Không kịp nghĩ nhiều, cửa thang máy mở ra, cùng lúc đó bọn họ cũng nghe thấy tiếng ác linh gầm thét từ đường hầm chạy trốn khẩn cấp.

"Mau!"

Bị Đường Na thúc giục, Ngu Trạch chạy tới chiếc xe gần nhất.

Đường Na nắm chặt kết tinh kính yêu, trong lòng vừa lặng yên suy nghĩ tấm gương trong phòng tắm trong nhà, vừa học dáng vẻ hôm đó của Viên Mộng vươn tay về phía tấm gương.

Ngón tay của cô không trở ngại xuyên qua kính chiếu hậu, sau đó kẹt ở bờ vai của cô.

Đường Na đổi sắc mặt, kết tinh kính yêu si đa này còn có yêu cầu độ lớn nhỏ của gương nữa!

Sau lưng vang lên tiếng ác linh gào thét, Đường Na ngẩng đầu nhìn, không nhịn được nói: "Nó đến rồi!"

Ngu Trạch quay người nhìn ác linh chạy băng băng tới, nó lấy một tư thế kì lạ, dùng cả tay cả chân chạy như bay về phía hai người.

Đường Na cuống cuồng trợn mắt: "Chạy mau! Đứng ngốc ở đó làm gì!"

Ngu Trạch không chớp mắt nhìn chằm chằm ác linh đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, trong nháy mắt nó bay nhào đến, anh bỗng nhiên xoay người xuyên qua người nó!

Ác linh đụng mạnh vào bức tường xi-măng sau lưng, phát ra tiếng "uỳnh" nặng nề, Ngu Trạch cũng không quay đầu lại, chạy về phía chiếc Ferrari anh đậu cách đó không xa.

Sau lưng truyền đến tiếng gầm rú điên cuồng của ác linh, nó đã bị chọc giận hoàn toàn.

Ngu Trạch nhét cô vào ghế lái phụ của Ferrari còn mình cũng theo sát ngồi vào xe. May nhờ động cơ mạnh mẽ của xe thể thao, gần như trong nháy mắt Ngu Trạch đạp chân ga, xe thể thao giống như như mũi tên rời cung bay vụt ra ngoài.

Đường Na bị quán tính mạnh mẽ ép chặt vào ghế ngồi, cô nhìn Ngu Trạch, anh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ác linh đồng thời sử dụng sáu tay sáu chân đuổi theo bọn họ qua kính chiếu hậu, anh tăng tốc xe thể thao một lần nữa.

Ngu Trạch sầm mặt nói: "Cài dây an toàn vào."

"Lúc này còn cài dây an toàn cái gì!"

Ngu Trạch tức giận nói: "Cài vào!"

"Cài thì cài, vì sao quát tôi!" Đường Na không cam lòng yếu thế kêu lên.

Mấy giây sau, xe thể thao xông ra ga ra tầng ngầm chạy đến con đường lớn đêm khuya vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ nhạt của đèn đường hai bên.

"Chúng ta làm sao bây giờ?"

Đường Na cài dây an toàn và hỏi câu hỏi này, hỏi xong cô muốn tát cho mình một cái.

Cô hỏi bò sát nhỏ làm sao bây giờ, điên rồi sao? Bò sát nhỏ ngoại trừ chạy trốn, còn có thể biết làm sao?

Ngu Trạch xụ mặt: "Đừng sợ."

Cô mới không sợ!

Một tay Ngu Trạch cầm tay lái, một tay khác tháo vòng tay màu đen trên cổ tay đưa cho Đường Na.

Anh nói ngắn gọn: "Đeo vào."

Đường Na không do dự, lấy ra đeo vào cổ tay.

Tình huống hiện tại, cô cần vòng tay này hơn Ngu Trạch.

Sau khi Đường Na đeo vòng tay xong, ở trong lòng liều mạng khiến mình tỉnh táo lại, nhất định còn có cách gì đó...

Đúng rồi! Không phải có phòng quản lý chủng loại chuyên quản mấy việc linh tinh ấy ư?

Nếu nói ai có khả năng xuất hiện ở đây trợ giúp bọn họ nhất, không phải là Viên Mộng có thể nhanh chóng xuyên thẳng tới sao?

Đường Na nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số Viên Mộng.

Sau hai mươi mấy giây chờ đợi dài dằng dặc, rốt cuộc có người bắt máy.

Đường Na không đợi cô ấy mở miệng đã ngắt lời, nói cực nhanh: "Đài truyền hình thủ đô xuất hiện ác linh rất mạnh, phòng quản lý chủng loại các cô quản không..."

Một mùi thối buồn nôn ập tới từ đỉnh đầu.

Đường Na mở mắt ra, trông thấy sáu tay sáu chân... Còn có sáu cái mặt giấu ở trong bụng.

...Là sáu khuôn mặt cô nhìn thấy ở khu giải trí Disney đêm đó.

Trong tai truyền đến âm thanh nghiêm túc của Viên Mộng: "Đài truyền hình thủ đô có ác linh? Cô ở đâu?"

Ác linh không cho cô thời gian trả lời.

Ác linh bay lên đập vào mui xe của bọn họ, mui xe thể thao bị va đập mạnh biến hình hoàn toàn, xe thể thao bỗng nhiên nhoáng một cái, điện thoại của Đường Na rơi xuống dưới ghế.

Sáu tay sáu chân sền sệt tới từ hai bên, che khuất hết tầm mắt trước cửa sổ xe.

Sáu khuôn mặt cùng dán lên cửa xe, nhe răng cười với hai người trong xe.

Đường Na cách một tấm kính xe cũng mơ hồ ngửi thấy mùi thối trong miệng bọn chúng.

Đã cách nhiều năm, một lần nữa cô cảm nhận được sợ hãi mạng sống như treo trên sợi tóc.

Cô không thể chết ở đây.

Cô chịu đựng nhiều địa ngục như vậy, người muốn cô chết nhiều như vậy, sao cô có thể chết ở đây được...

"Chờ xe dừng hẳn, cô chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đừng quay đầu lại."

Cô ngẩng đầu trân trân nhìn Ngu Trạch bên cạnh, không rõ anh nói những lời này có ý gì.

Anh không nhìn cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh như trước đây: "Nhớ lời tôi chưa?"

Đường Na thất thần.

"Bây giờ là lúc cô nghe theo pháp tắc của ma nữ."

Ngu Trạch đánh mạnh tay lái.

Ác linh rít lên một tiếng chói tai, bởi xe thể thao xoay vòng với tốc độ cao nên nó bị văng ra ngoài theo quán tính!

Xe thể thao xoay vài vòng trên đường lớn, Đường Na bị xoay choáng đầu hoa mắt, không hề thấy rõ trước mắt xảy ra cái gì, vài giây sau, xe thể thao mất khống chế không biết đụng phải cái gì mà xảy ra va chạm mạnh, không biết thủy tinh ở đâu bị vỡ, Đường Na nghe thấy một tràng tiếng ào ào.

Là Ngu Trạch ép buộc cô cài dây an toàn mới ngăn cản được cô sắp bay ra khỏi chỗ ngồi.

"Ngu..."

Cô lắc cái đầu đang chóng mặt, nhìn về phía Ngu Trạch bên cạnh, cô còn chưa dứt lời đã nghẹn ở trong cổ họng.

Cửa sổ xe bên trái Ngu Trạch vỡ nát, dưới xung lực vừa rồi hình như đầu của anh đụng phải cửa sổ xe.

Miếng thủy tinh vỡ nát cứa lên mặt anh, mà trên những vết thương vừa nhỏ vừa ngắn còn có máu tươi chói mắt dần chảy xuống từ trên đầu của anh.

Đường Na ngơ ngác nhìn anh, nhất thời quên mình muốn nói gì.

Ngu Trạch đau đớn nhíu chặt lông mày, anh dùng tay trái nhuốm máu nắm chặt cửa xe, quay đầu nhìn cô một cái: "...Đừng quên chuyện cô nên làm."

Đường Na bỗng nhiên hiểu lời anh nói lúc trước là có ý gì.

Cô ngơ ngác, kìm lòng không đặng mở miệng nói ra lời nói không có lợi với mình: "Anh có thể chất cấm ma, sẽ không bị nhiễm ấn ký ác linh nhưng vẫn có thể bị nó giết chết..."

Ngu Trạch thờ ơ nhìn cô một lát, im lặng mở cửa xuống xe.

Anh đi thẳng tới chỗ ác linh đang muốn bò dậy.

Mặc dù bước chân anh lảo đảo nhưng không hề dừng lại.

Không do dự, không sợ hãi, mỗi bước đi về phía ác linh đều vô cùng kiên định.

Đường Na ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, sau một lúc lâu lấy lại tinh thần, mở dây an toàn rồi lảo đảo đi ra ngoài.

Cô chạy về phía ngược lại Ngu Trạch.

"Đừng quay đầu."

Giọng nói của Ngu Trạch vang lên trong lòng cô.

Đừng quay đầu.

Cô nói ở trong lòng.

Ngu Trạch chịu đựng cảm giác buồn nôn không ngừng dâng lên, rốt cuộc đi tới trước mặt ác linh khó duy trì cân bằng vì tay chân quá nhiều.

Anh phát hiện bởi vì cấu tạo cơ thể nên các linh này đi chậm hơn chạy rất nhiều.

Chỉ cần không cho nó có cơ hội chạy, anh sẽ có cơ hội tranh thủ nhiều thời gian cho cô chạy trốn hơn.

Trong sáu đôi mắt tràn ngập tơ máu của ác linh chỉ còn một mình anh, dời mắt về phía sau anh, nó gào lên một tiếng, sáu tay sáu chân đồng thời chống lên mặt đất, một lần nữa đứng thẳng lên.

Một giây sau, một cú đấm nặng nề giáng tới làm nó mất cân bằng, một lần nữa ngã xuống đất.

Ác linh gào thét điên cuồng, gió tanh thổi mái tóc ngắn của người đàn ông loài người xuất hiện trên đỉnh đầu nó, trong âm thanh đinh tai nhức óc, rất nhiều máu tươi chảy xuống từ trên mặt anh nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, thờ ơ.

Ác linh nổi giận gầm lên một tiếng, ba cánh tay ở một bên đồng loạt vung về phía anh, người đàn ông loài người bỗng nhiên bay ra ngoài dưới đòn tấn công mạnh của nó!

Nó gào thét, sáu tay sáu chân chống lên mặt đất chậm rãi bò dậy.

Nó chưa quên mục tiêu của nó!

Ác linh tức giận thét lên một tiếng vang vọng chân trời.

Lúc nó chuẩn bị xông ra, một cánh tay nhuốm máu như vòng sắt túm lấy một khuôn mặt của nó.

"Cho tí mặt mũi coi... Tôi còn chưa chết đâu."

Người đàn ông loài người còn chưa dứt lời đã cắm mạnh ngón tay vào mắt nó!

Khuôn mặt bị đâm mù mắt há to mồm thét lên một tiếng sắc nhọn đáng sợ, hai lỗ tai của người đàn ông loài người chảy máu tươi liên tục nhưng lực dưới tay anh lại không hề giảm bớt.

Ác linh cúi đầu xuống, khuôn mặt xấu xí vặn vẹo ở trên đỉnh mở to miệng phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.

"Không thể giết chết ma nữ... Không thể giết chết tế phẩm... Không thể giết chết... Xua đuổi... Xua đuổi... Chủ nhân nói, xua đuổi..."

Ngu Trạch sững sờ, sức lực dưới tay không tự giảm đi, ác linh nhân cơ hội này gầm lên một tiếng, sáu tay nhanh như tia chớp đâm về phía anh.

Mười hai ma pháp trận màu u lam trống rỗng xuất hiện trên các vị trí cơ thể Ngu Trạch, theo tiếng chấn động thanh thuý của kim loại, mười hai ma pháp trận bị ác linh tấn công hóa thành bột mịn, những ngôi sao màu u lam bắn ra tung toé, bay lượn khắp bầu trời đêm.

Ngu Trạch kinh ngạc nhìn lại.

Sách tinh nho nhỏ đứng bên trong những ngôi sao màu u lam bay ra, tóc vàng dài đến eo không gió mà bay.

"Không cho phép động đến người của tôi a a a a!"

Mấy ma pháp trận bay ra từ bàn tay phải đang nâng lên của cô, liên tục đánh vào người ác linh. Ác linh kêu đau đớn liên tục lui về phía sau tách khỏi Ngu Trạch.

Ma pháp trận của sách tinh thiêu đốt cơ thể nhầy nhụa của ác linh, lưu lại dấu vết pháp trận bị cháy đen.

Ác linh nổi giận gầm lên một tiếng, cơ thể cao lớn nhảy lên một cái như châu chấu, bay về phía sách tinh xa xa!

Một chùm ánh điện màu u lam như rắn trườn bay về phía ác linh, trói lấy ác linh đang ở không trung.

Ánh điện chỉ giữ vững được không đến hai giây thì vỡ thành những ngôi sao.

Lại một chùm ánh điện bay về phía ác linh!

Ánh điện hóa thành dây thừng ngăn cản công kích của ác kinh, trong lúc này, ma pháp trận màu u lam không ngừng đập lên người ác linh, ác linh chậm chạp không thể rơi xuống thành một bia sống đang gào thét, không ngừng chịu đựng công kích của sách tinh.

Ngu Trạch nhìn Đường Na được những đốm sao màu u lam vây quanh, anh thấy một khuôn mặt khác ẩn giấu dưới vẻ hồn nhiên ngây thơ, ngang ngược tùy hứng ngày thường.

Dưới ánh sáng lam chiếu rọi, gò má trắng nõn của cô trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt màu tím nhạt sáng như sao trời hừng hực ngọn lửa muốn sống.

Anh bỗng nhiên bắt đầu tin tưởng một câu cửa miệng của cô.

Cô là một ma pháp sư vĩ đại.

Đường Na không ngừng bắn ma pháp trận tới ác linh giữa không trung, do ma lực không còn nhiều nên uy lực của ma pháp trận càng ngày càng nhỏ, tốc độ ác linh rơi xuống càng lúc càng nhanh.

Ác linh bị treo lên đánh một hồi lâu duỗi dài tay chân, vô số cơ thể xấu xí hiện ra hình dáng từ dưới cơ thể dinh dính nhão nhoét kia, bọn chúng đều ép về phía Đường Na, vội vàng muốn bắt côn trùng nhỏ làm bọn chúng cảm thấy đau đớn.

Đường Na hội tụ hết ma lực còn lại vào bàn tay, đánh ra một ma pháp trận cực đại về phía ác linh sắp đụng vào cô!

Ác linh đụng vào pháp trận, toàn thân xuất hiện dấu vết cháy đen, tiếng kêu đau đớn đinh tai nhức óc vang khắp không trung.

Ngu Trạch nhân cơ hội này túm lấy cô chạy vội về phía trước.

Đường Na ho khan dữ dội, từng ngụm máu tươi tuôn ra từ miệng cô, thấm ướt quần áo Ngu Trạch.

Cô mở bàn tay trái vẫn luôn nắm chặt, kết tinh kính yêu đã mất đi ánh sáng, vỡ thành mấy miếng.

Bảo vật có thể xuyên qua không gian cứ như vậy bị phung phí của trời hút khô sức mạnh.

Đường Na ném kết tinh kính yêu đã thành đồ bỏ đi, nhìn ác linh đuổi đến bằng tốc độ cực nhanh, vừa ho vừa nói: "Đều tại bò sát nhỏ vô dụng nhà anh, nếu không phải anh, đường đường huyết tinh ma nữ làm sao lại chật vật như vậy..."

Giọng nói khàn khàn của Ngu Trạch truyền từ trong gió đến: "...Xin lỗi."

Thật ngốc, Đường Na nghĩ trong lòng.

Tại sao anh ngốc như vậy chứ?

Chẳng lẽ anh quên, vốn ác linh này hướng về phía cô ư?

Muốn nói người bị vô tội cuốn vào rõ ràng là anh mới đúng.

"Tôi cứu được anh." Cô dùng mu bàn tay lau vết máu bên môi, gằn từng chữ nói: "Anh phải nhớ kỹ, sau này mạng này sẽ là của huyết tinh ma nữ."

"...Được."

"Cho tôi xuống ở ngã tư phía trước."

Nửa phút sau, Ngu Trạch thả cô xuống giữa ngã tư rộng lớn, nơi này là nơi sáng nhất trong vòng bán kính trăm mét, ánh đèn đường bốn phía đều tập trung ở nơi này.

Đường Na nói: "Đến đằng sau tôi đi, đừng kéo chân sau tôi."

Ngu Trạch do dự một chút, đứng ở phía sau cô.

Đường Na nhìn ác linh nhanh chóng chạy tới chỗ họ, yên lặng vận chuyển ma lực còn sót lại trong cơ thể. Cô mở to miệng, nhỏ như muỗi kêu đọc cái gì đó.

Ngu Trạch nghe tiếng của cô, đó là một ngôn ngữ anh chưa từng nghe, giống như đang ngâm xướng, lại giống như nỉ non, ấm áp thánh khiết giống như thánh ca giáo đường.

Một điểm sáng màu trắng dần dâng lên trước mặt cô, nó hấp thu ánh sáng chung quanh, trong quá trình lên cao trở nên càng lúc càng lớn.

Dường như ác linh cảm thấy uy hiếp từ quả cầu ánh sáng màu trắng, sáu khuôn mặt của nó đều lộ ra vẻ bất an.

Khuôn mặt giữa ngực nó mở to miệng đầy máu, ba quỷ ảnh mang theo sức mạnh chôn vùi tranh nhau chen lấn để ra trong miệng nó, chạy nhanh về phía Đường Na đang đọc chú ngữ.

Lúc quỷ ảnh cách Đường Na còn không đến mấy mét thì bị một tấm chắn không nhìn thấy ngăn cản.

Vòng tay cô từng tặng Ngu Trạch giờ phút này lại trở lại trên tay cô đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

Lại có ba quả cầu ánh sáng bay lên bầu trời đêm.

Cách đại trận hoàn thành còn thiếu ba mươi bảy quả cầu ánh sáng, mà cô đã chẳng ép ra được chút ma lực dư thừa nào.

Hi vọng cuối cùng là sinh mạng bản nguyên cô bảo tồn trong sách ma pháp.

Vận dụng sinh mạng bản nguyên thể xác này sẽ bị hủy diệt.

Không có thể xác chân thực, cô chỉ là một u hồn ký sinh trong sách ma pháp.

Dù cho cuối cùng nguyện vọng của Ngu Trạch thành công, cô cũng chỉ có thể trở thành linh thể giống như vu yêu tà ác, cũng không còn cách nào sống lại và lớn lên.

Đường Na cắn chặt răng, ép buộc cơ thể đã tới cực hạn tiếp tục vận chuyển ma lực.

Trong miệng của cô tràn ngập hương vị ngai ngái.

Cô không thể chết.

Cô tuyệt đối không thể chết ở chỗ này.

Lại một quả cầu ánh sáng màu trắng từ từ bay lên, Đường Na cưỡng chế vận chuyển ma lực đã khô cạn lần nữa, một ngụm máu tươi tuôn ra lại bị cô dùng sức nuốt xuống.

Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm ác linh đang không ngừng đánh thẳng vào tấm chắn phòng ngự, không ngừng đọc ma chú.

Cô sẽ không từ bỏ.

Cô mãi mãi không nhận thua.

Cô thật vất vả từ trong địa ngục biển máu đến nơi này...

Cô tuyệt đối...

Tuyệt đối sẽ không chết ở đây!

Nghĩ ngợi, ngực cô truyền đến cảm giác nóng bỏng thiêu đốt.

Cô cúi đầu xuống, trông thấy trong quả cây ngọc lan màu đỏ đang lưu chuyển ánh sáng màu đỏ.

"Tìm được bọn họ rồi!"

Một con kền kền lượn vòng bay vào trong một chiếc Hummer màu đen đang phi nhanh, miệng phun ra tiếng nói của một người đàn ông.

"Ngay một nghìn mét phía trước."

Triệu Sảng Hiệt ngậm thuốc lá, lại đạp mạnh chân ga: "Tình huống thế nào?"

"Không lạc quan lắm." Kền kền nói: "Bọn họ gặp ác linh cấp bậc nguy cấp cao, sức mạnh gần với ác linh Thủy Hoàng ba năm trước đây."

Triệu Sảng Hiệt lấy bộ đàm ra, nói: "Hầu tử, chỗ cậu chuẩn bị đến thế nào rồi?"

"Lão đại, xe pháo điện từ của chúng tôi dự tính năm phút sau đến chiến trường!"

"Chúng ta gặp ác linh cấp bậc nguy cấp cao, điều thêm năm chiếc xe pháo Lorenz và một xe Plasma tới."

"Tôi lập tức gọi điện xin..."

Triệu Sảng Hiệt tức giận mắng: "Chờ cậu xin phép xong, thi thể ông đây cũng lạnh rồi!"

"Nhưng bên chính ủy..."

"Đánh ông ta ngất xỉu!"

Triệu Sảng Hiệt rút tàn thuốc ném ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đánh tay lái, chạy nhanh trên đường rẽ.

Anh ta hung dữ nói: "Ông đây mặc kệ cậu dùng cách gì, tôi muốn nhìn thấy năm chiếc xe pháo Lorenz và một xe Plasma trong vòng mười phút, xảy ra chuyện ông đây chịu trách nhiệm cho cậu!"

Viên Mộng im lặng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trong tay cầm kết tinh kính yêu đã vỡ thành mấy miếng.

Cô ấy không nhịn được nghĩ, Đường Na có thể kiên trì đến lúc bọn họ chạy đến không?

Sau mấy phút chờ đợi dài dằng dặc, rốt cuộc, tiền tuyến truyền đến tiếng gầm gừ thấp thoáng của ác linh.

"Đến rồi!"

Triệu Sảng Hiệt dừng xe giữa đường, lúc anh ta còn đang tắt máy, bên cạnh đã truyền đến tiếng mở cửa.

Ánh mắt anh ta chỉ bắt được một vệt sáng màu bạc, vị trí bên cạnh đã không có người.

"Cô gấp cái gì, chờ..."

Triệu Sảng Hiệt theo sát xuống xe, còn chưa dứt lời đã sững sờ ngay tại chỗ.

Bảy tám chiếc xe Hummer kiểu dáng giống nhau dừng ngay ngã tư đường, tiếng đóng cửa và tiếng bước chân ồn ào vang lên, sau khi người và yêu trang bị đầy đủ xuống xe đều đồng loạt sững sờ tại chỗ giống như bọn họ, không thể tin nhìn cảnh tượng giữa ngã tư đường.

Một con khỉ lông vàng leo từ trong xe Hummer chở đầy Plasma ra, đứng trên mui xe, trợn mắt há hốc mồm nhìn mười mấy quả cầu ánh sáng màu trắng chiếu rọi toàn bộ bầu trời đêm sáng như ban ngày.

Triệu Sảng Hiệt khiếp sợ nhìn cô bé tóc vàng đứng giữa ngã tư, cô chỉ dựa vào sức một mình, chiến đấu với ác linh cấp bậc nguy cấp cao làm cho cả phòng quản lý chủng loại đều như lâm đại địch, đứng phía sau cô là người đàn ông loài người sống chung với cô, anh hít thở dồn dập, một lượng lớn máu tươi chảy từ đỉnh đầu xuống nhuộm đỏ hai gò má tái nhợt của anh, rõ ràng đã mất rất nhiều máu nhưng anh vẫn ráng chống đỡ cơ thể đứng tại chỗ, tư thế bảo vệ người, không nhúc nhích sừng sững bên cạnh cô bé.

"Không phải cô nói nó không phải yêu ư?"

Triệu Sảng Hiệt quay đầu, tức giận nói với Viên Mộng.

"... Nó không phải yêu." Viên Mộng nhìn quả cầu ánh sáng sáng rực trong bầu trời đêm, khẽ nói: "Nó cũng không phải người bình thường."

Kền kền lượn vòng rơi xuống đầu xe bên cạnh Triệu Sảng Hiệt, nói: "Đang khởi động xe pháo, ba phút sau sẽ gia nhập chiến đấu. Phải chăng trước hết để phân đội trang bị Plasma tấn công trước?"

Tiếng kền kền vừa dứt.

Tấm chắn

1 2 »


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.