Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 14




Một ngày kết thúc, Đường Na tặng không ít gấu bông, Ngu Trạch vẫn không người hỏi thăm.

Đường Na lắc đầu nhìn anh: "... Thối không ngửi được."

"..." Ha ha, thật sự là có lỗi với cô.

Lúc mặt trời xuống núi, hai người chuẩn bị thu quán về nhà, một nhóm người khiêng máy quay xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Ngu Trạch nhận ra người đàn ông cầm đầu chính là một trong hai đại cẩu tử ngành giải trí -- Từ Sài, cũng là đối thủ một mất một còn của cẩu tử Vu Tâm lần trước vạch trần anh có con gái riêng.

Nhìn dáng vẻ khoan thai thoải mái của bọn họ, có lẽ là đi ngang qua nơi này thuận tiện nhìn xem có thể nhặt được tin tức lớn gì không.

Từ Sài nhìn bảng hiệu bằng bìa cứng trên sạp hàng, cười rất chi là sâu xa: "Có thể tâm sự không? Hôm nay buôn bán thế nào?"

Mắt nhìn trên máy quay phim lóe lên đèn đỏ đang quay, Ngu Trạch không muốn nói một chữ với anh ta.

Vu Tâm là chân tiểu nhân, Từ Sài lại là ngụy quân tử, nếu như nói Vu Tâm am hiểu nhất là tin đồn thất thiệt, bịa chuyện, như vậy Từ Sài am hiểu nhất chính là đổi trắng thay đen, xuyên tạc ý gốc.

Ngu Trạch ăn đủ đau khổ bởi Từ Sài, không muốn lún vào vết xe đổ, Đường Na ngồi trên ghế nhỏ chờ anh thu đồ lại khờ dại nhìn qua Từ Sài: "Bình thường."

Ngu Trạch đưa mắt ra hiệu cho Đường Na, cô làm như không thấy.

Từ Sài tươi cười rạng rỡ với Đường Na bằng lòng đáp lời, anh ta đi tới, ngồi xuống trước mặt cô: "Na Na, có thể tâm sự với chú không?"

"Anh cách xa cô ấy một chút." Ngu Trạch ngừng động tác, giận tái mặt.

Đường Na quay đầu lại, cười ngọt ngào nói với Ngu Trạch: "Không sao."

"Đúng vậy, đúng vậy, tâm sự với chú thì có sao?" Từ Sài cười híp mắt nói với Đường Na: "Sao Na Na lại đến Hoành Điếm vậy? Có nhớ mẹ không?"

Đường Na lắc đầu.

Từ Sài hỏi: "Vì sao không nhớ mẹ? Là bởi vì mẹ ở đây à?"

Đường Na che miệng, bắt đầu cười ngọt ngào.

"Đồ ngốc, bởi vì thế giới này có video call nha."

Nụ cười trên mặt Từ Sài cứng đờ, bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh châm chọc, anh ta quay đầu nhìn, Ngu Trạch tiếp tục thu dọn sạp hàng vỉa hè.

Trải qua cuộc đối thoại chú nói cháu đáp, Từ Sài ngạc nhiên phát hiện anh ta vậy mà không chiếm được chỗ tốt trên người cô bé năm tuổi!

Mặc kệ anh ta bày cạm bẫy ngôn ngữ gì, Đường Na đều có thể xe nhẹ đường quen tránh đi, lại dùng cái hố anh ta đào chôn chặt anh ta.

Một lần hai lần có thể nói là trùng hợp, nhiều lần như thế, căn bản không thể nào là hành động vô tâm.

Nhìn gương mặt phúng phính ngây thơ ngọt ngào của Đường Na, Từ Sài hoàn toàn chấn động, người cương trực như Ngu Trạch kiếm được một con lươn nhỏ như vậy ở đâu?

Cuộc phỏng vấn không chính thức rất nhanh lấy Từ Sài thất bại tan tác kết thúc, anh ta kêu thợ quay phim đóng máy quay, muốn đào được chút tài liệu có giá trị từ chỗ Ngu Trạch.

"Máy quay phim tắt rồi, hiện tại chúng ta có thể nói mấy câu chân thật không? Cô bé này có quan hệ gì với anh?"

Ngu Trạch đã thu dọn sạp hàng vỉa hè thu vào vali kéo, anh đứng lên, mượn ưu thế chiều cao, trào phúng nhìn anh ta, trực tiếp kéo vali rời đi.

Từ Sài nhìn bóng lưng anh, khinh thường bĩu môi, bỗng nhiên cảm thấy có người giật giật góc áo của anh ta.

Từ Sài cúi đầu nhìn, Đường Na đứng bên cạnh, ngửa đầu nhìn anh ta.

Đường Na nói: "Vì sao sắc mặt của chú khó coi như vậy?"

Từ Sài ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Có thể là bởi vì chú chạy bên ngoài cả ngày, cháu không biết đâu, một chuyến này của chú rất vất vả."

Cô còn nói: "Thì ra chú vất vả, trán sẽ biến thành màu đen ạ."

Nụ cười của Từ Sài cứng đờ, trán biến thành màu đen, cái này không phải là ý "ấn đường biến thành màu đen" sao?

"Con nít con nôi, chớ nói lung tung." Từ Sài không kiên nhẫn nói.

"Thật mà, không tin chú tự đi mà soi gương." Đường Na nói: "Trán chú giống Ngu Trạch, đều có thứ gì đó màu đen."

... Giống Ngu Trạch? Đây thật là nguyền rủa ác độc.

Từ Sài vừa muốn nói chuyện, Ngu Trạch đi ở phía trước gọi một tiếng "Đường Na" thật dài khiến cô bé có chút cuống quít, cô lại nhìn anh ta một cái, nói: "Cháu phải đi rồi, chú à -- chú cẩn thận một chút, chú với Ngu Trạch hình như có thứ gì đó gắn liền với nhau."

Từ Sài nhìn Đường Na chạy đi, chẳng thèm ngó tới lời cô vừa nói.

Anh ta đã gặp rất nhiều người thông minh khéo léo, tới một cô nhóc năm tuổi cũng không có gì ngạc nhiên, muốn dùng chuyện hoang đường này lừa anh ta marketing miễn phí cho Ngu Trạch?

Không bằng nằm mơ.

Đường Na chạy tới trước Ngu Trạch, duỗi hai tay.

Ngu Trạch bế người lên, đặt lên trên vali, để cô ngồi trên vali kéo.

Anh lườm Đường Na một cái, anh nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa cô và Từ Sài lúc nãy: "Cô còn biết ngôn linh?"

"Chưa từng học." Đường Na nắm lấy tay kéo, chớp đôi mắt trong veo như nước nói: "Nhưng tôi biết làm sao để tiên đoán trở thành sự thật."

(ngôn linh: một từ bắt nguồn từ Nhật Bản, người tin cho rằng trong lời nói có một sức mạnh không thể khinh thường, lời thề hoặc nguyền rủa vì đó mà có. Người không tin cho rằng lại cho rằng chỉ là "tự thôi miên" hoặc vô thức thục đẩy các tín đồ thực hiện mà thôi.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.