- Bị người trong đại viện cười nhạo -
Tiếu Giang không nghĩ tới Hứa Hiện lại có phản ứng lớn tới vậy, anh không nhịn được cười ra tiếng, khuôn mặt trắng nõn được thả lỏng, đặc biệt dịu dàng.
Tiếu Giang vô tâm không tim không phổi nói: "Nhóc con thật đúng là dễ bị lừa."
Hứa Hiện ngây ra, cô nhặt kem rơi trên mặt đất lên, đi tới cạnh thùng rác ở bên cạnh ném vào trong, không chớp mắt đi ngang qua Tiếu Giang, quay lại quán kem lấy một viên kem ngậm trong miệng, vừa đi vừa ăn.
Người này đúng là xấu xa từ trong xương cốt cũng không cứu nổi, dù là thần tiên giỏi nhất cũng không thể cứu được anh, thua trong tay Chu Thụy Hi đúng thật là đáng đời, đây đều là báo ứng mà ra cả.
Vừa vào trong đại viện, có mấy chiếc xe chở vật dụng trong nhà đều không có mấy phần khác nhau lắm đang chuẩn bị quay đầu xe đi ra ngoài.
Hứa Hiện rất hiếu kỳ đối với phần tình cảm mà Tiếu Giang dành cho Chu Thụy Hi, cô không hiểu vì sao Tiếu Giang sẵn lòng vì Chu Thụy Hi làm nhiều thứ như vậy.
Hứa Hiện đắn đo một hồi, cuối cùng nghi hoặc hỏi: "Anh Tiếu Giang, anh thích mẫu người con gái như thế nào?"
Không chút do dự, Tiếu Giang buột miệng nói: "Xinh đẹp."
Được rồi, đàn ông chính là loài động vật yêu bằng mắt.
Hứa Hiện loáng thoáng trông thấy ở cầu thang đối diện, hình như có người đi xuống, dáng người nhỏ gầy có phần giống với Chu Thụy Hi.
Hứa Hiện vội vàng kéo lấy áo của Tiếu Giang, làm cho Tiếu Giang cúi đầu xuống nhìn mình.
Tiếu Giang nghi hoặc nhìn Hứa Hiện, giọng nói mềm mại dịu dàng, như dây đàn quấn lấy rung động lòng người: "Hửm?"
Hứa Hiện cười rạng rỡ vẫy tay với Tiếu Giang, để Tiếu Giang khom người xuống, cùng cô nhìn thẳng.
Tiếu Giang nhìn ra ý đồ của cô, trên miệng anh mang theo ý cười, chính là không cho Hứa Hiện như ý, vừa rồi còn nhăn mặt cau mày với anh, trái lại bây giờ lại muốn lấy lòng anh.
Con ngươi ngập tràn ánh sáng lung linh khẽ chuyển tầm mắt, nhìn chỗ nào cũng không nhìn chỉ thấy eo tròn của mình.
Hứa Hiện sợ Tiếu Giang trông thấy Chu Thụy Hi, người này vừa rồi mới nói thích cô gái có vóc dáng xinh đẹp, nếu để Tiếu Giang nhìn thấy Chu Thụy Hi, dám chắc anh vừa gặp đã yêu.
Cô ta không xứng với Tiếu Giang, Hứa Hiện sốt ruột thò tay về phía Tiếu Giang, ôm chặt lấy cần cổ trắng ngần, mượn sức mạnh của cơ thể kéo xuống.
Hứa Hiện không vui nói: "Khi nãy anh ăn kem của em, bây giờ lại trở mặt!"
Hứa Hiện có chút chột dạ, cô kéo Tiếu Giang liên tục mất một hồi, chỉ mong Chu Thụy Hi lên lầu nhanh một chút.
Hứa Hiện không kìm được liếc mắt về phía đối diện, động tác quá rõ ràng, Tiếu Giang vốn dĩ là người tinh ý, đã sớm nhìn ra điểm bất thường của Hứa Hiện.
Cánh tay nhỏ mập mạp lại mềm mại ở phía sau gáy bị phơi nắng tới độ nóng hầm hập, thỉnh thoảng cánh tay trắng nõn lại chạm vào mồ hôi trên xương quai xanh, sợ Hứa Hiện kiễng lên đi cà nhắc quá khó khăn, Tiếu Giang khom người ngồi thấp xuống, nhìn thẳng Hứa Hiện, cười nói: "Là ai kéo anh đi? Chính anh còn không muốn đi đâu."
Không đợi Tiếu Giang nói xong, bàn tay mập mạp của Hứa Hiện liền che trước mắt Tiếu Giang, Hứa Hiện đến gần bên cạnh Tiếu Giang, giọng nói êm ái chậm rãi vang lên bên tai anh.
"Em có đẹp không?"
Tiếu Giang không nhịn nổi, cười tới mức cả lồng ngực run run, tiếng cười sảng khoái truyền tới từng góc của sân nhỏ.
Tiếu Giang trêu đùa nói: "Không đẹp."
Câu trả lời nằm trong dự đoán, Hứa Hiện cũng không mong đợi Tiếu Giang có thể nói ra một câu khen ngợi, cô đang muốn nói thêm để thu hút sự chú ý của Tiếu Giang thì ở bên kia đại viện vang lên tiếng la hét của Phó Hoài Nam:
"Tiếu Giang!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiếu Giang theo bản năng muốn ngoảnh lại, Hứa Hiện muốn cản cũng không cản được.
Cô vội vàng muốn xoay đầu Tiếu Giang trở lại, nhưng chỉ thấy Tiếu Giang đang ngây người thất thần nhìn về phía Chu Thụy Hi, cô chỉ biết mình không thể làm gì thêm được nữa.
Hiện tại Phó Hoài Nam ở trong mắt Hứa Hiện chính là một nồi cháo chứa thêm một cục phân chuột, khó khăn lắm mới nấu xong, lại bị cục phân chuột này nhảy nhót vào, làm hỏng cả nồi cháo.
Hứa Hiện đành chịu, nhóc con này có gì không tốt sao? Bản thân mình bí mật đi quyến rũ em gái không tốt ư? Lại tự tăng thêm cho mình một tình địch, đâu phải tự mình đi Tây Thiên thỉnh kinh đâu chứ! Phải trải qua tám mươi mốt kiếp nạn khó khăn.
Hứa Hiện thấp giọng kẽ mắng thầm một tiếng: "Đần độn!"
Hứa Hiện kéo lấy góc áo của Tiếu Giang, sử dụng ưu thế của trẻ con, vô cùng đáng thương mà kéo kéo tay Tiếu Giang, lí nhí giọng nói: "Anh Tiếu Giang, anh đừng qua đó được không?
Tiếu Giang xoa đầu Hứa Hiện, nghiêm túc dạy dỗ: "Em không được mắng người ta."
Dừng một lát, Tiếu Giang lại ngồi xổm xuống phía trước Hứa Hiện, đôi mắt tĩnh mịch nhìn vào đôi mắt hạnh sáng trong của Hứa Hiện, nhẫn nại hỏi: "Đồ mít ướt này, sao lại không muốn anh qua đó?"
Hứa Hiện không tìm được lý do nào thích hợp, dù sao cô cũng không thể vô duyên vô cớ vừa gặp mặt đã nói chán ghét Chu Thụy Hi, Hứa Hiện tâm ác, bước lên hai bước liền nhào vào trong lòng Tiếu Giang làm nũng: "Anh Tiếu Giang thích con gái xinh đẹp, em lại không xinh đẹp."
Tiếu Giang bị mấy lời nói trẻ con của Hứa Hiện chọc cười, mỗi lời nói của anh đều được đứa nhỏ này để trong lòng, Tiếu Giang ôm cơ thể mềm mại của Hứa Hiện trong lòng, cất giọng dỗ dành: "Vừa rồi anh chỉ nói đùa thôi, anh sẽ không bỏ lại em."
Hứa Hiện nghe thấy Tiếu Giang nói như vậy liền cảm thấy có chút hi vọng, cuối cuồng cô quyết định giả bộ làm một học trò nhỏ, cơ thể mềm mại ngoài người ghé vào trong lòng Tiếu Giang, được voi lại đồi tiên khẩn thiết kiến nghị: "Vậy anh Tiếu Giang đừng đi có được không?"
Tiếu Giang hơi nghiêng đầu lại thấy Phó Hoài Nam dẫn theo một người khác đang tới gần, anh khẽ cười nói: "Chỉ là sức hấp dẫn của anh quá lớn, lại thu hút một cô gái xinh đẹp tới đây, phải làm sao bây giờ?"
Hứa Hiện nâng mắt nhìn về phía trước, thấy Phó Hoài Nam cùng Chu Thụy Hi vừa nói vừa cười đi về bên này, cô thật muốn đập chết Phó Hoài Nam, cô có lòng giúp anh ta và Chu Thụy Hi tạo ra một thế giới riêng của hai người, Phó Hoài Nam lại dùng thực lực của mình tạo thêm cơ hội cho tình địch.
Hứa Hiện thầm thở hài, cô lùi người lại, kéo tay Tiếu Giang, cùng anh đi vào trong nhà, vô cùng sâu xa đưa ra lời khuyên: "Anh Tiếu Giang, anh thu sức hấp dẫn của mình lại một chút, nếu để tất cả mọi người đều yêu thích anh thì phải làm sao bây giờ, tình địch nhiều như vậy một mình em không thể ứng phó hết được."
Tiếu Giang cười đến mức đôi mắt hoa đào hơi híp lại, giống như hoa quỳnh nở rộ độ trăng tròn, tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng đủ khiến người ta thần hồn điên đảo, bối rối không thôi.
Giọng nói dịu dàng mà ôn hòa vang lên bên cạnh Hứa Hiện: "Anh giúp em xử lý bọn họ có được không?"
Hứa Hiện bị Tiếu Giang mê hoặc, anh ôn nhu dịu dàng như vậy khiến cô có chút mê mang.
Phó Hoài Nam thấy Tiếu Giang không hề dừng lại, ngược lại còn cùng Hứa Hiện rời đi, anh ta ở phía sau lớn giọng gọi: "Tiếu Giang! Đợi một chút! Tôi giới thiệu cậu với một người."
Tiếu Giang vẫn nắm lấy tay Hứa Hiện, anh mang theo ý cười nhẹ nhàng trong trẻo nhìn chằm chằm về phía Hứa Hiện, trêu đùa nói: "Nhóc con này không muốn tôi ngắm mấy cô gái xinh đẹp, em ấy sẽ không vui."
Phó Hoài Nam hoảng hốt, bây giờ Tiếu Giang đùa giỡn tới nghiện rồi à, trước kia sao không thấy cậu ta bám Hứa Hiện như thế này, nói như vậy cũng không đúng, phải nói là Hứa Hiện thích bám lấy Tiếu Giang, Tiếu Giang cũng cảm thấy Hứa Hiện thú vị, lúc nào cũng trêu đùa cô.
Phó Hoài Nam lắc đầu, Tiếu Giang yêu thích tới nhường này thật đúng là đặc biệt.
Hứa Hiện cảm thấy khó chịu, sao cô lại cảm thấy mình đang dần trở thành nữ phụ ác độc trong cốt truyện, chỉ là lần này cùng nữ chính đi tranh giành nam phụ.
Chu Thụy Hi nghe thấy Hứa Hiện khen mình có vẻ ngoài xinh đẹp, cô ta đương nhiên thấy vui vẻ trong lòng, lời nói ra vô cùng khách sáo: "Em gái nhỏ cũng rất đáng yêu, phải tự tin lên, đừng cứ suốt ngày tức giận không vui."
Hứa Hiện:???
Cô ta có ý gì? Chửi mình lòng dạ hẹp hòi đấy à?
Hứa Hiện bắt đầu cáu kỉnh, từ trước tới nay cô chưa từng để người ta bắt nạt mình, Hứa Hiện cười hì hì nói: "Chị gái này suy nghĩ nhiều rồi, khi nãy anh Tiếu Giang nói mấy cô gái lớn lên mà xinh đẹp đều có lòng dạ rắn rết thâm độc, em thấy sợ nên mới kéo anh Tiếu Giang rời đi."
Hứa Hiện bám chặt tay Tiếu Giang, nâng đôi mắt tràn đầy ý cười trong trẻo nhìn về phía Tiếu Giang, dò xét hỏi: "Đúng không?"
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tiếu Giang khẽ run rẩy, lông mi nhỏ dài nhẹ nhàng che lại đôi mắt, một lát sau mới thong thả nâng lên, lộ ra ý cười ở đáy mắt, phối hợp lên tiếng trả lời: "Ừ."
Hứa Hiện nắm tay Tiếu Giang trong nháy mắt cả người đều thả lỏng, hẳn là Tiếu Giang không thích Chu Thụy Hi, nếu không đã không giúp đỡ cô.
Phó Hoài Nam đứng bên cạnh thấy sắc mặt Chu Thụy Hi đột nhiên thay đổi, anh ta không vui lớn tiếng trách mắng: "Tiếu Giang! Sao cậu lại đi theo con nhỏ này bày trò làm loạn vậy hả!"
Trên mặt Tiếu Giang thu lại ý cười, anh khẽ ngẩng đầu, biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: "Thế nào là bày trò làm loạn?"
Phó Hoài Nam liếc mắt về phía Chu Thụy Hi ở bên cạnh, do dự một hồi vẫn chọn không nói ra.
Bầu không khó có phần xấu hổ, Phó Hoài Nam kéo Hứa Hiện từ trong tay Tiếu Giang, đẩy cô về nhà: "Nhóc con mau về nhà đi!"
Hứa Hiện không muốn, Phó Hoài Nam kiên quyết đẩy Hứa Hiện vào trong nhà, Hứa Hiện trông chờ nhìn về phía Tiếu Giang, hy vọng anh có thể giúp mình, nhưng Tiếu Giang đứng ở trong sân hoàn toàn không có động tĩnh gì, trái lại còn nói chuyện với Chu Thụy Hi ở bên cạnh.
Chu Thụy Hi gẩy đuôi tóc, mang theo ý cười, ôn nhu hỏi: "Cô ấy là em gái của cậu à?"
Ý cười trên mặt Tiếu Giang tản đi, đáp: "Ừ."
Phó Hoài Nam chỉ về phía Tiếu Giang, giới thiệu cho Chu Thụy Hi: "Đây là anh em tốt của tôi, Tiếu Giang, tôi và cậu ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ."
Phó Hoài Nam chỉ Chu Thụy Hi, ỉu xìu nói với Tiếu Giang: "Cô ấy tên là Chu Thụy Hi, hôm nay vừa mới chuyển tới đây, học kỳ sau sẽ lại chuyển tới trường của chúng ta, hơn nữa còn bằng tuổi, nói không chừng sẽ phân tới lớp chúng ta."
Tiếu Giang thoáng gật đầu xem như đã biết.
Chu Thụy Hi hiếm khi mới thấy có người không động lòng với mình, cô ta ngượng ngùng vén tóc vương trên má ra phía sau tai, chìa tay tới trước Tiếu Giang cười nói: "Sau này phiền cậu chiếu cố."
Tiếu Giang nắm lấy tay Chu Thụy Hi, chưa tới nửa giây liền lập tức thu về, cười nhẹ không nói gì.
Năm ngày sau, Hứa Hiện bắt đầu bước vào kỳ thi chuyển cấp, theo lẽ thường mà nói, cha mẹ hẳn là rất lo lắng cho con.
Nhưng Lý Như Nguyệt lại không theo lẽ thường, khi Phùng Trác Mai luôn miệng lải nhải nhắc nhở những thứ cần chú ý chuẩn bị cho kỳ thi, bà ta muốn Tiền Hải Linh phải giữ vững tư tưởng, cho tiền để Tiền Hải Linh giảm bớt sức ép trong thời gian thi cử, còn Lý Như Nguyệt thì chỉ ném cho cô một câu thế này.
"Ba môn thấp hơn 50 điểm, vậy thì con cứ xác định ra đường nhặt rác."
Tổng điểm của ba môn là 300 điểm, làm được dưới 50 điểm là loại năng lực gì?
Được rồi, trước kia Hứa Hiện cũng từng xem qua bài thi của nguyên chủ, cô ấy đúng là có khả năng làm ra bài thi như thế, lần nào cũng giữ vị trí cuối cùng,
Hứa Xương Thịnh cũng biết thành tích học tập của con gái mình không tốt, nhưng vì là kỳ thi đầu vào, ông vẫn muốn tham gia, vì thế hôm ấy Hứa Hiện được Hứa Xương Thịnh đưa tới trường.
Lúc tới trường học, Hứa Hiện trông thấy Phùng Trác Mai vẫn còn kéo theo Tiền Hải Linh lải nhải không dứt, Hứa Hiện không khỏi có mấy phần đồng cảm với Tiền Hải Linh, có Phùng Trác Mai vô hình trung tạo áp lực khiến Tiền Hải Linh cảm thấy bị đè ép.
Hứa Xương Thịnh gặp mấy người quen ở trường học, ông đi tới nói chuyện với Phùng Trác Mai: "Đại Mai, cô cũng đưa con tới trường thi à?"
Phùng Trác Mai vẫn còn ghi hận trước kia với Hứa Hiện, bà ta cười lạnh hai tiếng, giả tạo nói: "Phải, ông cũng đưa con tới à?"
Phùng Trác Mai vỗ vỗ lên bả vai của Hứa Hiện, giả tạo nói: "Ôi chao, đứa nhỏ nhà tôi điểm lúc nào cũng ổn định không như đứa nhỏ nhà ông, tôi cũng không cần lo lắng nó thi trượt, không vào được trường, nhiều lúc tôi cũng rất hâm mộ ông, đến lúc đó chỉ cần trực tiếp đóng tiền đưa con bé đến trung học Hải Tượng là được."
Trung học Hải Tượng nổi tiếng là trường dành cho mấy kẻ lưu manh, bên trong đều là những người dùng tiền để vào học rồi gây họa, những người học trong ngôi trường này, hầu như đều là kẻ có tiền.
Vẻ mặt Hứa Xương Thịnh không khỏi có vài phần khó xử, nhưng nghĩ tới tình hình hiện tại của Hứa Hiện thì quả thực đúng là như vậy, ông coi mấy lời chế nhạo của Phùng Trác Mai chuyển thành sự khích lệ, tự nhiên nói: "Vẫn là con bé nhà cô giỏi, ở lớp học cũng thường xuyên lấy được hạng nhất, lần này nhất định có thể đỗ vào trung học Nam Đại.
Trường trung học Nam Đại là trường tốt nhất Nguyên Thành, học lên không phải toàn bộ, nhưng cũng có 80% cha mẹ ở Nguyên Thành muốn đưa con vào học ở đây.
Hứa Hiện đứng ở bên cạnh mắt lạnh nhìn thấy Hứa Xương Thịnh bị ức hiếp, đúng là thành tích của nguyên chủ quá kém, muốn thay đổi cái nhìn của Hứa Xương Thịnh đối với cô đúng là quá khó khăn, vẫn là nên dùng thành tích chứng tỏ chính bản thân mình đi.
Phùng Trác Mai được khen nên vô cùng vui vẻ, bà ta hạ thấp lưng, nhìn Hứa Hiện châm chọc: "Tiểu Hiện à, làm bài thi cho tốt, không bằng Hải Linh cũng không xấu mặt, tất cả mọi người đều biết thành tích học tập của cháu không tốt, mọi năm vẫn xếp đầu từ dưới lên trên, thói quen đã vậy rồi, nghỉ hè dì nhờ Hải Linh giúp cháu bổ túc kiến thức năm nhất, giúp cháu nhanh chóng theo kịp sách giáo khoa trung học.
Hứa Xương Thịnh là kiểu người thành thực dễ bắt nạt, không có nghĩa là cô cũng chỉ là quả hồng mềm bị người ta tùy ý nắn bóp, Hứa Hiện cũng học Phùng Trác Mai châm chọc lại: "Cháu cảm ơn dì, dì có biết có một từ gọi là 'Tàng Chuyết', có một con ngựa gọi là hắc mã* hay không?"
"Ha ha ha."
Phùng Trác Mai hiển nhiên không tin Hứa Hiện, bà ta bày rõ ý tứ châm chọc trong lời nói theo sát Hứa Xương Thịnh: "Anh Hứa, con gái anh đang tự nói chính mình là hắc mã đấy, đúng là thật biết đùa."
Hứa Xương Thịnh xấu hổ cười cười, thay Hứa Hiện giải thích: "Con bé còn nhỏ, không biết hắc mã là có ý gì, nói lung tung thôi."
Hứa Xương Thịnh sợ nếu còn ở lại lâu, Hứa Hiện sẽ lại nói ra mấy lời kinh người, ông vội vàng tranh thủ đưa Hứa Hiện vào trường, căn dặn cô làm bài thi cho tốt.
*Hắc mã là những con ngựa đen, thô kệch, xù xì, không ai thèm để ý tới, nhưng con ngựa đó sẽ không ngừng chạy và luôn luôn khiến mọi người ngạc nhiên với khả năng của nó.