Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 241: "Tham Ăn" tộc?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Hằng tâm niệm khẽ động, Lan Phi lập tức từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp xuất hiện, cười quyến rũ đứng ở bên giường.

– Chủ nhân! Lan Phi vừa nhìn thấy giường lập tức bản năng làm ra phản ứng, ngoan ngoãn nằm sấp lên trên, làm bộ muốn kéo váy mình. Chỉ là vừa mới kéo được một nửa, ánh mắt của nàng thoáng liếc thấy Nam Cung Nguyệt Dung, đầu tiên là cả kinh nhưng lập tức liền nói: – Chủ nhân, ngài là muốn nô giúp đỡ đè tay hay là chân Nguyệt Dung?

Chu Hằng không khỏi sắc mặt tối sầm, nữ nhân này cho là mình gọi nàng ra là vì giúp mình thi bạo?

Mà Nam Cung Nguyệt Dung lại suýt nữa hôn mê bất tỉnh!

– Mẫu hậu! Nàng thét chói tai, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Lan Phi làm sao lại xuất hiện ở đây? Nàng và Chu Hằng là quan hệ thế nào? Vì sao gọi hắn là chủ nhân? Trong lòng nàng mơ hồ có kết luận bất an, nhưng nàng không dám đi đối diện.

Chu Hằng phất tay áo mà đi, để cho đôi mẹ con này làm rõ ràng tình huống.

– Mẫu hậu, vì sao? Vì sao? Bất an trong lòng Nam Cung Nguyệt Dung càng ngày càng mãnh liệt, một ý tưởng đáng sợ khiến cho nàng như muốn điên mất.

– Nguyệt Dung, chuyện tới bây giờ, ta cũng có một bí mật không thể không nói cho ngươi biết! Lan Phi sắc mặt nghiêm chỉnh, dường như muốn bày ra tư thế mẫu nghi thiên hạ của nàng. Chỉ là váy dài đã bị kéo lên một nửa, lộ ra bắp đùi trắng trơn như ngà voi, nhìn thế nào đều không được tự nhiên.

Nam Cung Nguyệt Dung ánh mắt như đầm nước chết, không hề có sinh khí, bị sỉ nhục to lớn che phủ.

– Ngươi cũng không phải là con gái ruột thịt của ta! Lan Phi nói.

Mí mắt Nam Cung Nguyệt Dung nhảy một cái, ước chừng qua mười mấy giây, ánh mắt của nàng mới một lần nữa có một tia thần thái, quay đầu nhìn về phía Lan Phi: – Ngươi gạt ta!

– Ta không cần phải gạt ngươi! Lan Phi thở dài lộ ra một tia nhớ lại: – Trong hậu cung, cạnh tranh kịch liệt cỡ nào, nếu ta mang thai, ít nhất phải nửa năm không thể… Bên cạnh Đế vương vô số mỹ nữ, nửa năm không thể hầu hạ, sớm bị phụ hoàng ngươi quên mất sạch sành sanh!

Nam Cung Nguyệt Dung sau khi hơi hơi suy tư lộ ra vẻ đồng ý, trên mặt dần dần có sinh khí nói: – Ta thật sự không phải con gái ruột thịt của ngươi? Nhưng ta rõ ràng có huyết mạch của Nam Cung gia!

– Ta cũng không nói ngươi không phải họ Nam Cung! Lan Phi cười cười: – Ngươi là một phi tử khác sinh, từ nhỏ liền qua làm con dưới danh nghĩa của ta, còn có ca ca ngươi nữa, Lân nhi và ngươi cũng là cùng cha khác mẹ. Đều là nhận làm con thừa tự mà đến!

– Vậy, vậy mẫu thân thân sinh của ta đâu?

– Đã chết! Lan Phi sắc mặt hung dữ, nhưng lập tức lại trở nên hòa hoãn: – Trong hậu cung, cạnh tranh kịch liệt, trừ ta và Anh Phi, Vũ Phi, ai có thể sống được quá 10 năm? Vì tự bảo vệ mình, vì tranh thủ tình cảm, mỗi người đều hết sức không chỗ nào không dùng!

Lan Phi, Anh Phi, Vũ Phi ba đại quý phi chuyên sủng, nếu ngay cả Lan Phi cũng không dám mang thai sinh con, như vậy Anh Phi và Vũ Phi cũng tất nhiên như thế. Nhưng dưới danh nghĩa của các nàng lại có mấy hoàng tử hoàng nữ, nghĩ đến cũng là như nhau, là nhận làm con thừa tự mà đến.

Nhưng nhận làm con thừa tự liền không phải con ruột, tại sao có thể cho con thừa tự một lòng trợ giúp mình củng cố địa vị, thậm chí trở thành hoàng hậu? Rất đơn giản! Đừng cho bọn họ biết chân tướng!

Bởi vậy, những phi tử của con thừa tự liền phải chết!

Hoàng đế có bao nhiêu phi tử? Mấy tháng không động vào, đã sớm quên là bộ dạng gì. Với địa vị, thủ đoạn của ba người Lan Phi, muốn cho người biến mất im hơi lặng tiếng thật sự là quá đơn giản.

Nam Cung Nguyệt Dung kinh ngạc nhìn nữ nhân nàng gọi là mẫu hậu hơn 20 năm, kết quả không ngờ không phải là mẹ thân sinh của nàng, trái ngược còn là kẻ thù lớn hại chết mẫu thân của nàng!

Nhưng là, nàng lại không hề nổi lên một tia hận ý.

Trong hoàng thất, chỉ có quyền lực không có thân tình!

Nàng chưa từng gặp qua mẹ đẻ, trái ngược lại là Lan Phi từ nhỏ nuôi nàng lớn lên, đối xử nàng như con ruột. Từ cảm tình mà nói, Lan Phi là người thân cận nhất của nàng, vượt xa mẹ ruột vừa mới biết.

Nam Cung Nguyệt Dung bản thân chính là một người có dã tâm lớn, bởi vậy nàng hết sức lý giải cách làm của Lan Phi. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không hề do dự làm như vậy!

Thân ở hậu cung, nếu là không ác sẽ chỉ làm cho chính mình chết không có chỗ chôn!

– Ngươi là mẫu hậu của ta, vĩnh viễn đều là! Nam Cung Nguyệt Dung quỳ gối trước người Lan Phi, đầu tựa vào trên đầu gối.

Lan Phi nhẹ nhàng thở ra. Nàng vì quyền lực một mực không tự mình sinh dưỡng, sớm coi Nam Cung Nguyệt Dung là con ruột, yêu quý vô cùng, bởi vậy lời của Nam Cung Nguyệt Dung đối với nàng mà nói thật là an ủi vô cùng.

– Nguyệt Dung, không nên đối nghịch với chủ nhân! Nàng bắt đầu tẩy não.

***

Ngày hôm sau, Chu Hằng dẫn theo ba nàng Tiêu Họa Thủy, Lan Phi, Nam Cung Nguyệt Dung xuất phát hướng về Lan Lăng Thành đế đô Lãng Nguyệt Quốc. Giải quyết một việc riêng treo trong lòng đã lâu, tâm tình của hắn rất là thoải mái.

– Tỷ tỷ! Chờ ta với! Bọn họ đang đi, chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng gọi giòn tan dễ nghe, Phong Liên Tình đang cưỡi một con gấu lớn chạy như điên mà tới.

Chu Hằng không khỏi sắc mặt tối sầm, vốn tưởng rằng đã vứt bỏ được tên ăn tạp này, vậy mà cũng có thể đuổi theo?

– May mắn Tiểu Hôi mũi thính! Phong Liên Tình vỗ vỗ ngực, nhưng lập tức mềm nhũn ngã xuống trên thân gấu, bụng truyền đến tiếng “Ọt ọt”: – Người ta sắp chết đói rồi!

Chu Hằng nhìn nhìn con gấu lớn nhìn như thật thà phía dưới kia. Ngươi cmn không phải gấu sao, làm sao mũi còn thính hơn chó!

– Tỷ tỷ, người ta đói! Phong Liên Tình hướng về Tiêu Họa Thủy tội nghiệp nói, bộ dạng con chó nhỏ đói meo.

– Hai người các ngươi, hôm trước đem một nhà tửu lâu ăn sạch, hôm nay liền đói? Chu Hằng đen mặt nói, hắn cũng không phải luyến tiếc chút tiền ấy, nhưng vô duyên vô cớ ai nguyện ý nuôi hai của nợ?

[CHARGE=3]Hơn nữa, của nợ này buổi tối còn chiếm Tiêu Họa Thủy lại càng thêm không thể nhẫn nhịn!

– Hôm trước là hôm trước, hôm nay là hôm nay. Thật là kỳ quái, điều này có quan hệ gì chứ? Phong Liên Tình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Chu Hằng, chỉ cảm thấy kẻ này làm sao ngu xuẩn vậy chứ?

Khai Thiên Cảnh một hai tháng không ăn không uống đều không sao! Hơn nữa, ngươi hôm trước ăn bao nhiêu hả?

Tiêu Họa Thủy không khỏi che miệng mà cười, nói: – Được, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn cơm!

– Da! Phong Liên Tình lập tức đáp một tiếng: – Tỷ tỷ ngươi thật tốt! Nàng xoay đầu lại, hướng về Chu Hằng lè lưỡi làm mặt quỷ, nhưng bụng lại truyền đến tiếng kêu, nàng lập tức lại nằm xuống trên người Tiểu Hôi.

Bọn họ đã rời khỏi Thiên Hà Thành, liền tùy tiện ở ven đường tìm một tiệm cơm nhỏ ăn. Phong Liên Tình và Đại Hôi Hùng lại bày ra khẩu vị kinh người, không đến một giờ liền ăn sạch của tiệm nhỏ!

– Mới no một phần! Phong Liên Tình tiếp tục phóng điện đối với Tiêu Họa Thủy.

Dời bước đi tới, ngoài mười dặm có tiệm cơm thứ hai, hai tên ăn tạp lại lần nữa gió cuốn mây tan.

– Miễn cưỡng no hai phần!

Đi nhà thứ ba.

Cả ban ngày chính là trải qua trong sự giành ăn của hai tên ăn tạp, Chu Hằng cũng không nói gì nữa, ngược lại lộ ra vẻ suy tư.

Đại Hôi Hùng hình thể như núi, ăn nhiều đồ vật như vậy có thể lý giải, nhưng Phong Liên Tình vì sao cũng có thể ăn như vậy chứ? Hơn nữa ăn nhiều đồ như vậy ngay cả bụng cũng không nhô lên, dường như trong cơ thể có một không gian khác vậy.

Lại hoặc là, năng lực tiêu hóa của nàng cường đại đến khiến người giận sôi!

Thế gian đã có Phệ Kim tộc, có thể cắn nuốt tinh hoa kim loại lớn mạnh bản thân, vì sao không thể có chủng tộc khác có dị năng. Tỷ như giống như Phong Liên Tình… Tham Ăn tộc?

Tu vi tốc độ của nha đầu hoang dã này cũng có thể nói khủng bố, khả năng chính là có liên quan tới sự tham ăn, có thể ăn của nàng!

Nên biết ở thời kỳ Hậu Thiên, võ giả chỉ có thể từ trong thực vật ăn vào bụng luyện hóa ra chân nguyên lực, thẳng đến sau khi vượt qua Tụ Linh Cảnh mới có thể hấp thu linh khí thiên địa! Tuy nhiên, nếu là năng lực này một mực tồn tại, hơn nữa vượt xa người thường thì sao?

Tuy nhiên, Phong Liên Tình là một cô nhi, từ nhỏ ở trong núi rừng lớn lên, muốn hỏi nàng có phải “Tham Ăn tộc” hay không phỏng chừng tuyệt đối là hỏi đường người mù.

Buổi tối, nha đầu hoang dã kia lý sở đương nhiên chiếm lấy Tiêu Họa Thủy, đuổi Chu Hằng ra ngoài.

Chu Hằng tuy rằng rất muốn đem vị khách không mời này ném ra, nề hà Tiêu Họa Thủy đối với nha đầu hoang dã này phi thường yêu thích, đối với Chu Hằng vừa cầu lại xin, khiến hắn chỉ có thể thở dài, cắn răng bởi Phong Liên Tình dương dương đắc ý.

Lui mà cầu thứ, hắn đi phòng Lan Phi, không nghĩ tới Nam Cung Nguyệt Dung không ngờ cũng ở đó.

– Chủ nhân! Hai nàng đều hướng về hắn dịu dàng quỳ gối, áo rủ xuống, có thể nhìn thấy bốn bán cầu tròn xoe tuyết trắng, hương diễm vô cùng.

Lan Phi một mực rất nghe lời, làm sao Nam Cung Nguyệt Dung sau một ngày cũng trở nên ngoan ngoãn như vậy?

Chu Hằng nghĩ nghĩ, cũng không để ở trong lòng. Hắn đối với đôi “Mẹ con” này đều không hề có tình cảm, giữ các nàng ở bên cạnh chỉ là lòng độc chiếm của hắn. Các nàng nghĩ như thế nào cũng không đặt ở trong lònghắn.

Lan Phi thoáng hơn xa Nam Cung Nguyệt Dung, nàng tứ chi quỳ rạp trên đất, đem cái mông to tròn nhô thật cao, hướng về Chu Hằng bò tới. Cứ tiến một bước, mông to tròn xoe kia liền nhẹ nhàng uốn éo một cái, gợi cảm vô cùng.

Nàng am hiểu sâu đạo hấp dẫn, vải cực mỏng, dán trên mông tròn của nàng, đem đường cong dồi dào kia hoàn toàn bó ra, hai đoàn thịt mông rất có quy luật uốn éo.

Chu Hằng đối với nàng không có ý thương tiếc gì, lập tức một tay nhấc Lan Phi lên, ném lên trên giường.

– Chủ nhân, nô ngứa chết mất! Lan Phi mị nhãn như tơ, nằm ở trên giường, quay đầu lại nhìn Chu Hằng.

Nam Cung Nguyệt Dung căng thẳng một chút, rất nhanh cũng nằm úp sấp lên giường, đưa lưng về phía Chu Hằng, đem cái mông hơi có vẻ ngây ngô nhếch cao, đặt song song Lan Phi. Phong tình khác biệt nhưng đồng dạng tràn đầy hấp dẫn.

Chu Hằng cũng không biết hai nàng này cũng không phải mẹ con chân chính, nhìn các nàng đồng giường mời mọc, trong lòng lập tức dâng lên một luồng khoái cảm khác loại mãnh liệt.

Trong tiếng nỉ non, hai nàng đều kéo váy lên ngang hông, lộ ra bờ mông trắng tuyết, cũng không mặc đồ lót, một khe suối màu đen tỏa ra hơi thở tình yêu nam nữ mê người.

Chu Hằng vốn không giới nữ sắc, lập tức tim đập thình thịch, bắt đầu thúc ngựa giơ roi mãnh liệt trừng phạt.

***

– Quỷ hẹp hòi, ngươi tối qua giết heo sao, ồn chết người! Ngày hôm sau khi năm người một gấu lần nữa lên đường, Phong Liên Tình lập tức oán trách.

Chu Hằng không khỏi nghẹn một hồi, suýt nữa một ngụm nước miếng phun ra.

Đêm qua, giày vò quả thật động tĩnh hơi lớn, ai bảo kích thích quá lớn khiến hắn muốn ngừng mà không được, làm hết lần này đến lần khác. Về sau phải chú ý, vẫn là tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp lại làm, như vậy cho dù làm sập giường cũng không sao.

Tiêu Họa Thủy ôm miệng cười trộm, nhưng ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng cũng có chút ai oán nhỏ. Tự nhiên là đang trách Chu Hằng nhất bên trọng nhất bên khinh, khiến nàng lại phải hoang “cỏ dại mọc” rồi.

Lãng Nguyệt Quốc lớn hơn Hàn Thương Quốc gấp trăm lần, bọn họ lại đi sau một tháng mới rốt cuộc đi tới đế đô Lan Lăng Thành.

Lại sắp đối mặt với khiêu chiến mới!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.