Cứu Thế Nhân: Thoát Khỏi Ách Thống Trị

Chương 34: Rơi vào mộng cảnh




—————————— Nắm Sáng ☀️☀️☀️—

Từng cơn đau buốt truyền đến khiến cơ thể Alex quá sức chịu, hắn mơ mơ màng màng, thân thể ngã xuống, tinh thần rơi vào giấc mộng.

Nơi cơn mơ hắn thấy... bản thân sống lại hồi còn 3 tuổi, khi ấy hắn chạy nhảy tung tăng trên mọi con phố, cả nhà từ người hầu, bố mẹ đến ông bà ngoại cứ lúi chúi đuổi theo. Hắn mơ thấy cảnh bản thân nằm trong tay mẹ âu yếm, hắn mơ thấy cảnh ông bà nâng niu, hôn lên đôi gò má, hồi khi còn ngây thơ, hắn thường ngủ chung với bố mẹ mình, dù đôi lúc thấy họ đè lên nhau, nhưng hồi ấy nào hiểu là việc gì. Hắn sống cứ sống trong hạnh phúc, một tuổi thơ êm đềm cứ thế trôi qua. Và rồi.... năm lên sáu tuổi...

Hắn sao quên được cảnh tượng ngày hôm ấy, một cảnh cảnh tượng thật ám ảnh... nó vô cùng khủng khiếp... bầu trời hôm ấy đỏ như màu máu, hàng nghàn con quái vật bay chi chít trên khoảng không thành phố, binh đoàn thây ma đầy ắp các nẻo đường.

Tàn sát... chúng tàn sát tất cả!! Chúng đem máu nhân loại, tất cả gội rửa mặt đường, những cột khói đen bay cao nghi ngút, những tiếng nổ oanh thiên vang vọng ngút trời... Lá quốc kì cháy xém... hỗn loạn bốn phương.... các toà nhà dần sụp đổ.

Cơn hoảng loạn kéo đến, hắn lạc mất cha mẹ, lạc mất hai em, một mình hắn đơn độc chạy khắp nơi trên con phố, hắn sợ, hắn rất sợ, hắn sợ đến nước mắt chảy trào, miệng thì cứ ú ớ gọi bố mẹ. Vào lúc đó hắn thấy... hắn thấy... một con quỷ... hình dạng giống người nhưng không phải người, nó đang ăn... đang ăn thịt một bé gái... con quỷ quay lại trừng mắt nhìn Alex, đôi con ngươi đỏ ké như quỷ, cái miệng nhe ra dính đầy máu thịt.... con quỷ ấy cười... một nụ cười khiến mặt hắn trắng bệt như bị cắt tiết, ám ảnh đến suốt đời.

Sùng.... một thanh đại đao giáng xuống, con quỷ bị chém làm đôi... người đàn ông vừa xuất hiện phi thường cao lớn, khuôn mặt tuấn tú đầy nét phong trần. Tay lão cầm một đại đạo tổ lớn, áo choàng bay phấp phới trong gió, uy phong như tinh hà chiếu soi.

Khoảng khắc Alex nhìn thấy vị nam tử kia, là khoảng khắc hắn như nhìn thấy một mặt trời thứ hai. Ông cất cao giong nói của mình.

“ Chạy đi cậu bé... hãy mạnh mẽ lên, cậu tuyệt đối không thể chết ở đây! “

Alex chạy hết tốc lực... cậu chạy rất nhanh, rất nhanh... chạy vào... một khoảng không gian trắng xoá, cậu lúc này đã lên 16, ra đúng dáng vóc của một thiếu niên, xung quanh cậu người người qua lại, họ đều đi về một hướng, nơi ấy tối tăm như mực, từng người từng biến mất nơi không gian đen tối ấy. Trong đám người, cậu nhận ra... Bác Trần?? Ông ấy cũng bước đi, nhưng khuôn mặt ông đầy vẻ bơ phờ, không tí huyết sắc, một màu xám bạc bao phủ xung quanh.

Hắn thậm chí còn nhìn thấy nhiều hơn: “ Đội Trưởng, anh Khải, Chị Hoa, mọi người?? Đi đâu? Mọi người đi đâu vậy? “

Họ không trả lời... mà chỉ tiếp tục ước đi... bước đi...

“ Đó là!!!... Ba... Mẹ... Lily... Đan, đi đâu? Mọi người đi đâu? Đừng đi.. chờ con.. Chờ Con Với!! “ Alex cố gắng níu giữ, nhưng họ vẫn cứ tiến đi, tiến đến nơi hố đen tăm tối ây.

Hắn gục ngã cả thân, tôi bàn tày đấm liên hồi xuống đất, khoé mắt cứ tràn nước ra... từng người... từng người cứ tiếp tục đi, hắn cũng chỉ cứ ngồi yên vô định, chứng kiến tất cả nhảy vào vực sâu, tiêu tán thân ảnh.

Cho đến thân ảnh cuối cùng “ Đỗ Đỗ?? “ Hắn trố to mắt mà nhìn, bản thân bật cả người dậy, hắn chạy tới ôm lấy, ôm thật chặt... không!! Hắn không thể để nàng đi... hắn không muốn mất nàng, chẳng lẽ đến cả Đỗ Đỗ cùng rơi bỏ hắn sao??

“ Ở lại với ta.. ở lại với ta “ Alex ứ nghẹn cổ họng...

Nhưng dù cho có cố thế nào, đôi chân nàng vẫn tiếp tục bước đi, bước tiếp về phía ấy. Lại một lần nữa rơi vào vực sâu, tiêu tán thân ảnh.

Cảm xúc Alex triệt để tẩy trắng, hắn bơ phờ ánh mắt, cảm giác thật bất lực, hắn bất lực chứng kiến từng người từng người chết đi.. từng người tiêu tán.. bản thân hắn rơi vào đáy sâu tuyệt vọng.

Bỗng lúc này, một điểm sáng lẻ loi bất ngờ xuất hiện, một giọng nói cất lên vang vọng cả không gian. Chất giọng không phân định nam nữ, giống như giọng nói của tử thần tối cao.

“ Ngươi... muốn cứu họ? “

Câu hỏi đích xác đánh trúng vào tâm ý của Alex, khiến hắn không khỏi giật mình, thoắt ngẩng đầu nhìn lên điểm sáng ấy mà quát...” Phải”

“ Nhưng.. Ngươi quá yếu “ giọng nói lại thêm phần kích động tâm tình Alex.

“ Ngươi sẽ giúp ta? “ Alex trừng mắt nhìn, khảng khái hỏi...

“ Hô!! Thật thú vị... từ khi nào nhân loại lại xuất hiện một kẻ tâm cơ thâm sâu như thế, đúng là có chút ngoài dự tính của ta “

Lại nói tiếp “ Ta đồng ý giúp ngươi... nhưng với một điều kiện.. từ nay trở về sau, phải cho ta nếm thử vị máu của mọi loài.. khà khà khà”

“ Thành giao “ Alex tầm thần tĩnh lặng như nước, giọng nói của hắn vô cùng thản nhiên.

Có cho thì có nhận, bản thân sinh mệnh cũng chỉ như ngọn đèn trước gió mà thôi, tuỳ thời lúc nào cũng có thể dập tắt, vậy nên nếu bản thân sinh mệnh đã là lửa.. thì phải bùng cháy lên như một “hòn” lửa, để cho dù gió có thổi, giông bão có kéo tới, cũng chỉ khiến nó bùng cháy rực rỡ hơn mà thôi.

“ Chịu một chút... sẽ hơi đau đấy kkk.. ngươi nếu không giữ được lí trí, để hắc khí của ta xâm nhập vào căn cốt tinh thần, đến lúc ấy ngươi sẽ trở thành con rối của ta đấy... kaka cẩn thận!” giọng nói ấy rất chi sảng khoái.

Nơi điểm sáng nhỏ nhoi kia hoá thành một khí cầu đen ngùn ngụt, bắn thẳng đến nơi tinh thần Alex, ngay lập tức cơn đau kinh hoàng đến, hắn ghào thét vô cùng thảm thiết, bản thân ngả xuống, cơn đau từ bên trong bạo toạc, nó như xé nát thân thể Alex thành nghàn mảnh rồi cứ lặp đi lặp lại. Tròng mắt Alex nổi đầy tơ máu, gân xanh cũng hằn lên từng vết trên gương mặt. Chịu đựng!!

Phải giữ bản thân tâm trí, phải giữ bản thân tâm trí, hắn không muốn nhìn thấy người thân vứt mình ra đi, hắn không muốn nhìn thấy người mình yêu thương phải lìa cõi đời. Hắn KHÔNG MUỐN!! Vì thế hắn cần sức mạnh, cần sức mạnh để bảo vệ, cần sức mạnh để thay đổi tất cả!!

So với nổi đau thấu tận tâm can trong lòng hắn, thì nổi đau thể xác này.. có xá gì?

“Từ giờ trở đi, sinh mệnh ngươi là sinh mệnh ta, vận mệnh hai ta sẽ thắt chặt lại. Không thể tách rời” vang vảng bên tai Alex một thanh âm quen thuộc đến lạ thường, nhưng hắn lại không nhớ ra, là ai đã nói câu nói ấy... là ai??

Trong đầu xuất hiện bóng dáng một nữ nhân.. nhưng hắn cố đến đâu cũng không nhìn ra gương mặt của nàng... Nàng là ai??

Bừng tỉnh!!!

Từ trong cơn đau đớn hắn bừng tỉnh giấc.. bản thân nhìn ngó xung quanh, ngơ ngác... cùng mơ màng...

Hoá ra chỉ là mơ?

Chỉ vừa nghĩ đến đây, bản thân hắn lại cảm thấy lạ thường, những vết thương, vết đau, vết trầy xước trên người qua một cơn mơ bỗng chốc biến mất. Hắn không hề cảm nhận được đau đớn, hắn chỉ cảm nhận được có một nguồn sức mạnh dồi dào đang chảy sâu thẳm trong huyết mạch. Đây là?? Gặp ma rồi??

“ Còn không mau đến giúp ta? “ Bỗng trong lúc Alex trầm vào suy tư thì một giọng nói thình lình thốt lên, khiến hắn thoáng chút giật mình, giọng nói ấy xuất phát trong nơi đại não của hắn như một tia ý niệm.

Nghe kĩ lại thấy rất quen..

“ Ngươi là?? “ Alex nơi tinh thần đáp hồi..

“ Là ta đây, kẻ cùng ngươi lập khế ước... quên rồi? “ giọng nói khàn khàn...

“ Hoá ra tất cả là thật, những vết thương này... là ngươi giúp ta?? “ Alex thầm hỏi.

“ Phải.. sinh mệnh của ta và ngươi đã giao thoa thông qua khế ước, từ giờ trở đi, ngươi coi như là chủ nhân của ta “ giọng nói ngay tức đáp lời...

“ Ngươi ở đâu? “ lúc này Alex mới lên tiếng hỏi...

“ Đi sâu vào động, ngươi sẽ thấy một cái hộp gỗ dài, ta bị phong ấn bên trong “

Alex nghe vậy cũng đành tiến sâu vào trong, đi được một đoạn không lâu thì đập vào mắt hắn lúc này... một cảnh tượng. Một bộ hài cốt đầy bụi bẩn, mục nát nhiều phần, bộ hài cốt ẩn trong chiến giáp, chiến giáp này phi thường vĩ đại, đây là chiến giáp hạng S, là loại chiến giáp mà nếu đã là chiến giả thì ai cũng sẽ mơ tới.

Bộ hài cốt này ôm khư khư một chiếc hộp gỗ dài tầm 1m2, bên trên chằng chịt bùa chú.

Alex liền nghĩ ngay đến câu nói còn vang vảng bên tai kia. Bỏ mắt qua chiến giáp mĩ lệ. Hắn đi đến cầm chiếc hộp gỗ, kéo ra.. bất chợt, một luồng khí tức ẩn phong thổi đến khiến hắn lạnh sống lưng.. đây là sát khí, là sát khí của hài cốt kia, rốt cuộc là kẻ này lúc còn tại mạnh đến đâu? Đến khi chết rồi vẫn bộc phát ra một lượng sát khí khủng bố như vậy?

Không nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng kéo chiếc hộp gỗ ra khỏi đôi bàn tay xương sọ. Cầm trên đôi bàn tay của mình.

Rốp.. chiếc hộp mở ra, ánh sáng dần len lói vào, đập vào mắt Alex lúc này... là một thanh kiếm sáng bóng. Thân dài đúng 90cm, lưỡi kiếm mảnh nhọn cùng sắc bén, thân giữa cong xuống, không biết là làm bằng kim loại gì, nhưng toả ra một ánh sáng xanh ảm đạm như đại dương đen tối. Cán kiếm làm cũng vô cùng đặc biệt, hắn không biết đấy là cài loại gì hình thù, nhưng cầm lên thật sự rất vừa tay, lại rất nhẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.