Thúy Nhi thay Tâm Phi đến Yên Vũ Cung tặng quà. Đây không phải là lần đầu tiên Thúy Nhi đến Yên Vũ Cung, nhưng mỗi lần tới đây, vẫn cảm thấy không thoải mái như thường.
Yên Vũ Cung trước kia không có người ở, khi Ngô Ngọc Hoàng vào Cung mới chọn ở tạm, nhưng hôm nay, bày trí nơi này sa hoa, quý giá có thể nói đứng hàng nhất nhì trong Cung. Thật sự chỉ để ở tạm vài ngày?
“Tiểu thư, nô tì thay mặt Tâm Phi nương nương đến đưa lễ vật, xin tiểu thư vui lòng nhận lấy.”
Thúy Nhi cúi đầu, dâng hộp ngọc lên.
Ngô Ngọc Hoàng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, nhàn nhã thưởng thức tách trà của mình, thờ ơ nói:
“Để đó đi!”
Thúy Nhi không xa lạ với thái độ kiêu ngạo, khinh người của Ngô Ngọc Hoàng, chẳng nói hai lời liền đặt hộp ngọc xuống bàn. Nếu là trước kia, Thúy Nhi sẽ lập tức cáo lui ra về, chẳng muốn nấn ná lại lâu, thế nhưng, hôm nay Thúy Nhi lại ngần ngừ không lui bước.
Thúy Nhi lo lắng nhìn Ngô Ngọc Hoàng, ngập ngừng:
“Cái kia… cây trâm kia…”
Ngô Ngọc Hoàng liền ồ lên:
“Ngươi nói cây trâm này sao?”
Ngô Ngọc Hoàng lần nữa rút cây trâm cũ ra trước mặt Thúy Nhi. Lần này, nhìn rõ mười mươi, Thúy Nhi càng xác định mình không nhận nhầm, cây trâm đó quả nhiên là…
Thúy Nhi bàng hoàng, vô thức bước lên, muốn giành lấy cây trâm đó, nhưng Ngô Ngọc Hoàng đã chuẩn bị sẵn, liền thu cây trâm về, làm Thúy Nhi chỉ bắt được không khí.
“Tiểu thư…”
Ngô Ngọc Hoàng nhếch cao mép cười. Nụ cười cay độc, băng giá đó khiến Thúy Nhi tỉnh táo lại, liền biết mình hành động sơ suất, Thúy Nhi thu tay về, cố làm ra vẻ mặt trấn tĩnh. Làm nô tì hầu hạ Ngô Ngọc Hoàng bao năm, Thúy Nhi biết rõ tính cách của Ngô Ngọc Hoàng, càng giãy giụa, càng khản kháng chỉ khiến nàng ta thêm phấn khích mà thôi.
Nhưng đáng tiếc, dù Thúy Nhi có giả bộ thế nào đi nữa thì ánh mắt lo lắng, bồn chồn không yên kia vẫn không thoát khỏi cặp mắt của Ngô Ngọc Hoàng. Mà cho dù Thúy Nhi từ đầu có làm bộ không biết thì sao, Ngô Ngọc Hoàng vẫn có tự tin khiến Thúy Nhi chui đầu vào rọ.
“Ta nhớ ngươi là kẻ mồ côi?”
Thúy Nhi liền thưa:
“Thưa tiểu thư, Thúy Nhi đúng là trẻ mồ côi, cha mẹ đã qua đời khi lên tám, sau đó thì bị bán vào làm nô tì phủ thừa tướng.”
Ngô Ngọc Hoàng thờ ơ nói:
“Nói vậy… ngươi chẳng còn người thân nào ư?”
Thúy Nhi cắn răng, khẳng định:
“Phải!”
Đổi lại là nụ cười khó hiểu của Ngô Ngọc Hoàng:
“Thật vậy sao?”
…
Cùng lúc đó, ở Bảo Tâm Cung.
Tâm Phi đang nằm nghỉ trên giường nhỏ thì nghe tiếng thông báo:
“Hoàng thượng giá lâm!”
Tâm Phi giật mình liền ngồi dậy, nhưng Hoàng đế Diên Khánh đã nhanh chóng tới trước mặt nàng.
“Hoàng… hoàng thượng, thần thiếp bái kiến hoàng thượng.”
Tâm Phi vội vã vừa ngồi dậy vừa thưa. Hoàng đế Diên Khánh đã đỡ lấy cánh tay của Tâm Phi, quan tâm hỏi:
“Nàng không khỏe?”
Nhiều ngày nay, Hoàng đế Diên Khánh bận việc gì đó đã lâu không ghé Bảo Tâm Cung, còn Tâm Phi thì luôn xoay quanh Ngô Ngọc Hoàng nên cũng không quá chú ý. Đến giờ gặp mặt, nàng mới nhận ra nàng nhớ hắn đến mức nào, chỉ cần một câu quan tâm của hắn cũng khiến nàng vui vẻ.
“Thiếp không sao. Chỉ là nha đầu Thúy Nhi kia cứ làm quá lên, bắt thiếp phải nằm nghỉ…”
Hoàng đế Diên Khánh cau mày, không biết nghĩ ngợi gì, rốt cuộc lại nói:
“Cùng ta đến Yên Vũ Cung!”
…
“Ta biết cha mẹ của ngươi vốn là phú hộ một vùng, nhưng ta còn biết họ không có con ruột, về sau mới nhận nuôi một đứa bé…”
“Lúc trước, khi còn ở thừa tướng phủ ngươi thường xuyên lẻn đến một xóm nghèo ở ngoại ô Kinh thành, âm thầm theo dõi một cặp vợ chồng già…”
Ngô Ngọc Hoàng từ từ nói chẳng chút cảm xúc, nhưng từng câu từng chữ của Ngô Ngọc Hoàng lại như nhát dao đâm vào tim Thúy Nhi.
Thì ra Ngô Ngọc Hoàng đã tra ra hết thảy, đã điều tra mọi chuyện.
Đúng như Ngô Ngọc Hoàng nói, nàng vốn là con của một gia đình nghèo khó, nhà nàng nghèo, rất nghèo, đến mức không có quần áo lành lặn để mặc, đến mức không có cơm để ăn. Năm nàng sáu tuổi, mẹ nàng đột nhiên mang nàng đến một ngôi nhà rất lớn, rất giàu có, bà hỏi:
“Con có thích nhà này không?”
Nàng ngây ngốc nhìn tòa nhà rộng lớn, xinh đẹp kia, ước ao nói:
“Con thích! Mình sẽ được ở nhà này hả mẹ?”
Nhưng lúc đó, mẹ nàng không trả lời, ngậm ngùi nhìn nàng không nói nên lời. Nàng không hiểu, nhưng ánh mắt vàng hoe, lòe nhòe vì nghèo đói rươm rướm nước mắt của mẹ lúc đó đã in sâu trong trí óc nàng.
Sau đó, nàng ở lại ngôi nhà lớn đó thật, nhưng cha mẹ nàng đã không còn là cha mẹ nàng nữa. Dù họ đối xử với nàng rất tốt, cho nàng quần áo mới, thức ăn ngon và cũng nói yêu thương nàng rất nhiều, nhưng nàng vẫn không chấp nhận được sự thay đổi đột ngột này. Nàng nhớ, nàng đã mấy lần chạy trốn về nhà cũ, van xin mẹ:
“Mẹ, con không cần nhà lớn kia, con chỉ cần căn nhà của mình thôi, mẹ đừng bỏ con lại đó…”
Người mẹ nghèo khổ của nàng ngậm nước mắt, lớn tiếng gào lên:
“Cút! Cút đi! Đây không phải là nhà của mày nữa! Tao đã bán mày đi rồi! Đừng có quay lại đây nữa…”
Nàng tức giận, nói nếu mẹ đã bán nàng rồi thì nàng sẽ không nhận bà là mẹ nữa.
Thời gian sau đó, khi nghe nói họ đã bỏ xứ mà đi. Nàng kinh hãi không tin, lại chạy về nhà cũ, nhưng căn nhà vốn liêu xiêu đó giờ đã thành đống hoang tàn, không còn người ở. Nàng khóc thét gọi họ, nhưng không ai trả lời.
Nàng ngoan ngoãn trở thành tiểu thư nhà giàu, cung kính với cha mẹ mới, nhưng trong lòng vẫn mong chờ cha mẹ ruột của nàng tìm về, đón nàng đi.
Thế nhưng, những ngày tưởng như bình yên ấy lại không kéo dài lâu. Năm nàng chín tuổi, chuyến đi buôn của cha nuôi gặp tai nạn, toàn bộ mất sạch, lại còn lâm vào nợ nần, cha nuôi bị đả kích lên cơn đau tim, rồi chết trong uất ức. Mẹ nuôi không chịu nổi sự thật mất chồng, cũng lâm bệnh nặng mất không lâu sau đó. Chủ nợ tìm tới lấy hết gia tài, của cải, ruộng vườn. Còn nàng? Nàng bị bán làm nô lệ.
Rồi sau đó?
Sau mấy bận bị bán qua bán lại, nàng được mua vào phủ thừa tướng, người ngoài nhìn vào ai cũng nói nàng tốt số, được nhà giàu mua làm người hầu, nhưng chẳng ai biết, từ đó là bắt đầu một cơn ác mộng mới.
Nàng trở thành nô tì của đại tiểu thư Ngô gia, Ngô Ngọc Hoa. Bề ngoài, Ngô Ngọc Hoa là tiểu thư lá ngọc cành vàng, biết lễ nghĩa, tri thức lại hiền lành, tốt tánh, nhưng ai ngờ được bộ mặt phía sau của Ngô Ngọc Hoa là gì. Những lần bị mắng chửi, đòn roi trút xuống như cơm bữa, hoàn toàn không xem kẻ ăn người ở là con người, thích thì mang ra là trò tiêu khiển. Có không ít người không chịu nổi mà phản kháng, tố giác… và kết cuộc của bọn họ?
Có thể nói, nếu không phải nàng đã quen nhẫn nhục, chịu đựng thì đã bị vứt xác nơi nào. Mạng sống thật sự không đáng tiền, người ta thích giết thì cứ giết thôi. Đã vậy, chết rồi vẫn chịu tiếng ô nhục.
Và, bất ngờ một ngày nọ, nàng tình cờ chạm mặt một người đàn bà già nua bên đường. Vừa gặp, nàng liền nhận ra đó là người nàng đã luôn chờ suốt mười năm, suốt mười năm.
Nhưng bà ta không nhận ra nàng.
Vừa mong chờ đau khổ vừa giận dữ, nếu năm xưa, bà ta không bỏ rơi nàng, nàng có phải lâm vào tình cảnh sống không bằng chết ngày hôm nay không?
Nàng biết bà ta đang tìm đứa con gái thất lạc, nhưng nàng không nhìn nhận, muốn bà ta phải đau khổ giống như nàng đã chịu. Nàng đã nghĩ như vậy, nhưng mà… nhưng mà… nàng lại biết rõ năm xưa bà ấy không hề bán nàng đi! Nhà của nàng đã nghèo đến mức sắp chết đói cả rồi, nên bà ấy mới đứt ruột đưa nàng đi làm con nuôi, mới nhẫn tâm bỏ rơi nàng, nói lời tệ bạc… Sau này, dù cha mẹ nuôi áy náy, muốn giúp đỡ nhưng ông bà thà đói chứ tuyệt không nhận một đồng. Họ nói:
“Nếu tôi nhận tiền không phải tôi đã thật bán con sao…”
Về sau, họ bỏ đi cũng vì không muốn chết trước mặt nàng đi. Thà để nàng hận họ, quên họ đi mà sống vui vẻ.
Nàng đều nghe, đều hiểu…
Chính vì vậy, nàng không thể nào hận được.
Nàng biết họ theo chân tìm đứa con gái bị bán kia, muốn gặp lại con, bản thân nàng cũng muốn nhìn nhận họ, nhưng nàng không thể.
Nàng không muốn họ biết cuộc sống thê thảm hiện tại của nàng, cũng sợ, sợ một ngày nào đó nàng xảy ra chuyện, họ sẽ bị liên lụy.
Thà rằng… không gặp nhau.
…
Thúy Nhi ràn rụa nước mắt nhìn Ngô Ngọc Hoàng, hỏi:
“Tiểu thư muốn gì?”
Ngô Ngọc Hoàng thản nhiên đáp:
“Ngươi hầu hạ ta lâu như vậy, vốn phải hiểu rõ ta muốn gì chứ.”