*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Chánh Can trưởng thành từng ngày, từng bước trải qua khó khăn, từng bước đi tới.
Hắn bận rộn, mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi. Rất nhiều lần, Cửu Y phải thở dài vì cảm thấy Nam Chánh Can quá khắc khổ, hắn học nhiều hơn ai hết, cố gắng hơn bất cứ người nào và cũng là người ẩn nhẫn nhất mà Cửu Y từng thấy.
Nếu là một người bình thường, khi đạt được một thành tích nào đó, chắc hẳn kẻ đó sẽ khoe khoang khắp nơi, muốn tất cả mọi người đều biết và tung hô mình. Nhưng Nam Chánh Can thì ngược lại, hắn làm cái gì cũng âm thầm bí mật, tuyệt đối không để ai biết được hành động của mình, tỏ ra bình thường hết mức có thể.
Hắn chỉ là một đứa bé còn hôi sữa mà…
Cửu Y biết chí hướng của Nam Chánh Can lớn, rất lớn, cũng biết hắn từng bước mở rộng kinh doanh theo ý tưởng của nàng. Hắn kín tiếng, không mấy khi bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng mỗi lần hắn muốn làm một cái gì đó đặc biệt đều sẽ hỏi qua ý kiến của Cửu Y, nghe nàng phân tích thiệt hơn. Không phải cái gì Cửu Y nói cũng đúng, cũng có thể áp dụng được nhưng qua đó, Nam Chánh Can có thêm nhiều cái nhìn mới, nẩy ra nhiều sáng kiến mới.
Cửu Y cũng chẳng bao hỏi kỹ càng tình hình của hắn. Nàng lười! Từ trước tới giờ, Cửu Y tuyệt đối không phải loại người có chí hướng lớn, chỉ muốn an phận thủ thường, bình yên qua ngày mà thôi, nàng nhanh chóng quên mất hứng thú ban đầu của mình mà thờ thờ ơ ơ. Hơn nữa, nàng thấy Nam Chánh Can quá cực! Cực khổ vô cùng! Nàng chỉ cần một ngày ba bữa, cơm áo không lo là tốt rồi, tuyệt đối không chấp nhận vì giàu sang mà khiến bản thân trở thành nô lệ cho đồng tiền. Cửu Y nghĩ vậy.
Nam Chánh Can quá rõ cái tính lười nhát của Cửu Y, hắn chẳng có chuyện gì muốn giấu nàng nhưng hắn biết nàng không quan tâm, dù có cũng chỉ nghe tai này bỏ tai kia, nên hắn chẳng buồn nói.
Còn Hữu Thiện sau này cũng ngẫm ra bên cạnh Nam Chánh Can nhất định có quân sư chỉ dẫn, chứ không phải cái gì cũng do Nam Chánh Can tự nghĩ ra. Chỉ là, Nam Chánh Can chẳng bao giờ đề cập đến vị quân sư bí ẩn kia, hắn cũng chẳng dại dột mà hỏi. Thầm nghĩ Nam Chánh Can đúng là Nam Chánh Can, đến người kỳ tài như vậy cũng có thu phục, lòng ngưỡng mộ lại dâng lên một bậc.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuộc sống cứ thế tiếp diễn, bề ngoài tưởng như êm đềm lại mấy ai biết mặt nước ngầm gợn sóng. Cho đến một ngày kia, Nam Chánh Can ngõ lời với Trần võ sư, Trần Hùng:
– Nơi này không phải chí hướng của ngài!
Trần Hùng ngước mắt nhìn Nam Chánh Can sắp mười tuổi kia, có chút trông đợi vào hắn. Mấy năm qua, Trần võ sư luôn dõi bước theo Nam Chánh Can, muốn biết đứa bé bị bỏ rơi kia có thể làm nên đại sự gì.
Dù không nói nhưng từng cố gắng khắc khổ của Nam Chánh Can đã lay động đến bản tâm Trần Hùng.
Nam Chánh Can bây giờ vẫn chưa tới tuổi trưởng thành, nhưng ánh mắt hắn nghiêm nghị, không có lấy một chút yếu mềm, khí thế của hắn cũng thay đổi, từng chút bộc lộ sắc bén, uy nghiêm.
– Ở đây không thích hợp để ngài hiển lộ tài năng của mình! Cũng không thích hợp để ngài phát triển! Bầu trời rộng lớn ngoài kia, ngài có muốn khám phá không?
Ánh mắt Nam Chánh Can như xoáy thẳng vào trong tâm của Trần Hùng, khiến Trần Hùng chấn động. Hóa ra, hắn vẫn xem nhẹ Nam Chánh Can!
Trần võ sư kiềm chế kích động trong lòng, vờ nói:
– Ý của Ngũ hoàng tử là gì? Ngươi đừng nghĩ vờ vịt nói mấy câu thì có thể miễn bài học hôm nay…
Mấy năm qua, Trần Hùng luôn quan sát hắn, Nam Chánh Can đương nhiên nhận ra và chính Nam Chánh Can cũng âm thầm thăm dò Trần Hùng.
Sau khi tìm hiểu ngọn ngành xuất thân của Trần Hùng, lại tỉ mỉ quan sát mấy năm, Nam Chánh Can biết Trần Hùng không phải người ụy lụy vào quyền thế, hắn muốn tung hoành thiên hạ nhưng vì thời cuộc bức bách khiến hắn phải thu liễm, mài mòn nhuệ khí của hắn. Nhưng qua sự giãy giụa ấn giấu trong mắt và cả hành vi quan sát mình, Nam Chánh Can nhận ra Trần Hùng vẫn đang ẩn nhẫn, chờ đợi cơ hội để chuyển mình. Và Trần Hùng đã chọn Nam Chánh Can, có thể lúc đầu là vì tò mò nhưng dần dần bị tin phục mà chính Trần Hùng cũng không nhận ra. Người đã đưa đến, Nam Chánh Can tuyệt không bỏ qua! Bây giờ đã đến lúc cần tới Trần Hùng rồi!
– Ta không biết ngài muốn nói gì!
Trần Hùng nghiến răng nói. Hắn vẫn nghi ngại, không dám thử thách, sợ thất bại sẽ liên lụy đến gia đình của hắn.