Cứu Mạng, Xà Yêu Lại Muốn Ăn Ta

Chương 2




4.

Ta nghĩ ta đã đụng phải pháp sư trong truyền thuyết rồi. Nghe nói bọn họ là những người đã trải qua tu luyện, bản thân sở hữu năng lực mà người bình thường không có, những người này thích nhất là hàng yêu trừ ma.

Ta bị dọa sợ, toàn thân run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, bèn ngẩng đầu lên.

"Bàng đại sư, ta không làm hại ai hay làm loạn gì hết. Đây là lần đầu tiên ta xuống núi, huhuhu, ta cũng không muốn quay trở lại đây lần nào nữa đâu, ngươi để ta quay về đi mà."

Trên đỉnh đầu truyền đến một trận cười nhạo.

"Yêu quái các ngươi đều là một bọn thích gạt người, không có kẻ nào tốt đẹp cả! Cho dù bây giờ ngươi không hại người, nhưng sau này cũng sẽ hại người! Đây là lưới Tỏa Linh, nó sẽ nhốt ngươi dưới cái giếng khô này, ngăn cản ngươi hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt. Không tới mấy tháng nữa sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán. Hừ, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở lại đây chờ chết đi!"

Ta khóc to, trời ơi, hắn ta muốn bỏ đói ta đến chết. Trấn này quá đáng sợ rồi, ta muốn trở về núi của ta. Bất luận ta có la hét thế nào, Bàng đại sư cũng không quan tâm. Ta ở dưới đáy giếng chịu đói ba ngày, cảm giác nhìn nơi nào cũng thấy ảo ảnh, lỗ tai cũng bị ảo thính giác.

"Hoa Doanh, ngươi có ở dưới đó không?"

Đây chẳng phải là giọng của Tả Liễu sao? Huhu trời ơi, hắn muốn thừa dịp ta gặp nạn ăn thịt ta sao. Đúng là họa vô đơn chí mà. Mệnh của ta đến đây là hết thật rồi.

Ta bịt miệng, không dám lên tiếng trả lời. Nước mắt nối thành chuỗi rơi trên mặt.

"Đùng ~ đùng ~"

Lôi quang trên đỉnh đầu lại lóe sáng, theo sau đó là tiếng va chạm dữ dội.

"Bùm!"

Một tiếng sấm nổ cực lớn vang lên, lôi quang ở miệng giếng tiêu tán hoàn toàn. Tả Liễu nhanh như gió nhảy xuống.

Ta cảm thấy mình bị bao vây bởi cái gì đó vừa cứng vừa lạnh như băng. Cúi đầu nhìn xuống thì thấy cái đuôi của Tả Liễu đang quấn lấy eo ta. Hắn mang theo ta nhanh chóng chạy trốn lên mái nhà.

"Trời ơi! Rắn, trên nóc nhà có một con rắn rất lớn!"

Phía dưới có một đám người hét lên. Ta cúi đầu nhìn cái đuôi rắn quấn quanh eo mình. Những chiếc vảy vốn có màu xanh ngọc lục bảo sáng óng ánh, hiện tại lại bị cháy thành những mảng nám đen, có cả máu tươi đang chảy ra.

Ta sững sờ.

"Tả Liễu, sao ngươi lại cứu ta?"

5.

Khóe miệng Tả Liễu cũng rỉ máu. Hắn cúi đầu nhìn ta, trong đôi mắt đen nhánh đột nhiên lóe lên một tia sáng màu xanh lục.

"Ta muốn ăn thịt ngươi. Ta để ý ngươi lâu như vậy, không cam tâm để ngươi rơi vào tay người khác."

Huhu, ta biết ngay mà. Vừa mới ra khỏi hang hổ lại rơi vào ngay ổ sói. Ta xong đời thật rồi.

Tả Liễu mang ta trở lại núi Vô Vi, ném ta xuống đất. Ta vội vàng đem rễ cây cắm vào chỗ cũ, bắt đầu mở rộng cành lá hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

Ta vừa tu luyện vừa không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn. Mau, mau suy nghĩ xem, nói lời gì để dọa hắn sợ bỏ chạy đi.

"Khụ khụ, Tả Liễu, ta bị dọa sợ rồi ~ ngươi mau sờ sờ ngực ta. Tim ta đập nhanh lắm luôn, thật sự rất khó chịu."

Tả Liễu cười nhạo một tiếng, thay vì bỏ chạy như ngày thường thì hắn lại trườn đuôi rắn về phía ta, quấn mấy vòng trên thân ta. Tư thế rất thân mật, giống như đang ôm ta. Ta ngẩn ngơ, tim nhảy tới cổ họng. Trong cái khó ló cái khôn, ta dùng lá cây cọ tới cọ lui trên người hắn.

"Đáng ghét! Người ta bị nhốt ở đáy giếng đã mấy ngày, còn chưa tắm đâu."

Lông mày Tả Liễu bất giác giật giật. Môi mỏng hắn mím chặt lại.

"Câm miệng, Hoa Doanh. Ngươi còn nói nữa ta sẽ ăn thịt ngươi."

Ta bị dọa giật mình, vội vàng bịt miệng lại, không dám nói gì nữa. Cẩn thận nhìn chằm chằm Tả Liễu một lúc, ta mới phát hiện hắn bị thương không nhẹ. Nhìn thấy khóe miệng hắn liên tục có vệt máu màu đen chảy xuống, ta thở phào nhẹ nhõm. Ra là vậy, Tả Liễu bây giờ muốn chữa thương, chưa muốn ăn thịt ta.

Ta cứ để mặc hắn quấn lấy, nhắm mắt lại, bắt đầu chuyên tâm tu luyện. Nói thật, ta cũng không biết vì sao mỗi lần tu luyện hai chúng ta cũng đều dùng tư thế này. Có lẽ là do lúc chúng ta mới khai thông linh trí, khi đó Tả Liễu đang tu luyện thì rơi xuống thân cây. Chúng ta ở cùng nhau thì khi hấp thụ linh khí cũng tốt hơn nhiều so với khi tách nhau ra.

Chúng ta tu luyện được nửa ngày thì từ xa bỗng truyền tới tiếng bước chân. Ta và Tả Liễu đồng thời mở mắt ra. Nơi này rất hiếm khi có người qua lại, chỉ có mấy cô nương hái thảo dược thỉnh thoảng tình cờ đi ngang thôi. Mà tiếng bước chân này lại trầm ổn có lực, rõ ràng không phải của một cô nương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.