Một ngày.
Tôi cho em một ngày để sắp xếp và chuẩn bị tất cả.
Sau hai mươi tư giờ, tôi không muốn nhìn thấy em nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù đó nữa.
Hắn bá đạo ra lệnh, không nói hai lời sải chân dài ra ngoài.
Triệu Gia Hân chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng ấy.
Cổ họng cô khô không khốc, đầu óc trống rỗng, làm bạn với cô cũng chỉ có khoảng không tĩnh mịch.
- Triệu tiểu thư, thiếu gia bảo tôi đưa cô về nhà.
Mời!
Trạch Nhân đứng trước mặt cô, lễ phép cúi đầu.
Triệu Gia Hân nghĩ anh ta là thuộc hạ của Cửu Châu thì càng chán ghét, còn toan phản kháng.
Sau đó, cô chợt nhận ra chính tay cô vừa mới kí hợp đồng với Cửu Châu, lòng không khỏi xót xa, ngậm ngùi bước ra ngoài.
Vài giây sau, chiếc xe BMW màu xanh sang trọng đậu ngay trước mắt, kính trước của xe từ từ hạ xuống, từ ghế lái truyền đến một giọng nói:
- Tiểu thư, mời cô lên xe.
Triệu Gia Hân liếc trước ngó sau, cô cố dòm vào lớp kính dày đặc, không thấy bóng dáng của Cửu Châu, cô thở phào nhẹ nhõm.
Thật may quá, hắn ta đi rồi.
Cô không thích hít thở chung bầu không khí với tên đàn ông kia.
Vì vậy, không có sự xuất hiện của hắn, Triệu Gia Hân vui vẻ lên xe.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Triệu Gia Hân liếc mắt ra
ngoài cửa sổ, phát hiện có đôi mắt nào đó đang nhìn chăm chăm vào phía mình hồi lâu, cô giả bộ không thấy, lảng tránh ra chỗ khác.
Nhà cô cách biệt thự của Cửu Châu một đoạn khá xa.
Suốt cả quãng đường, Triệu Gia Hân không nói nửa lời, Trạch Nhân cũng im lặng.
Trong cái không gian khép kín, sự im lặng bao trùm, làm cho con người ta cảm thấy ngột thở.
- Tiểu thư, cậu chủ rất thương cô.
Khi chiếc xe gần đến nhà cô và dần đi với tốc độ chầm chậm thì Trạch Nhân mới bắt đầu lên tiếng.
Giọng nói anh ta không quá lớn nhưng đủ để truyền đến tai cô.
Triệu Gia Hân ngớ người ra một lát, cô ngước nhìn Trạch Nhân qua gương kính chiếu hậu, nhìn vào vẻ mặt cương nghị của anh ta.
Lúc sau, cô hừ lạnh:
- Thương? Nếu mà thương thì anh ta sẽ không ép buộc tôi?
Cô biết Cửu Châu có tình cảm với cô, nhưng không chắc là nó lớn.
Cùng lắm chỉ là sự hứng thú nhất thời vì cô đã từng cứu hắn khỏi tay tử thần.
Nếu thương nhau mà ép buộc nhau thì xin lỗi, cô xin không nhận thứ tình cảm này.
Nghe cô nói vậy, Trạch Nhân cũng không nói nữa, anh nhìn thẳng phía trước, tiếp tục lái xe.
Tuy không nói ra, nhưng trong lòng anh rất rõ thứ tình cảm Cửu Châu dành cho Triệu Gia Hân sâu đến cỡ nào.
Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ thấy thiếu gia lại lộ ánh mắt nhu tình đó với một người nào cả.
Cứ tưởng rằng, cả đời này, thiếu gia của anh sẽ không bao giờ dịu dàng với ai, vậy mà hôm nay, lại chịu nhún nhường trước một cô gái nhỏ bé.
Thời khắc đó, Trạch Nhân hiểu, cuối cùng thiếu gia cũng đã biết yêu thật rồi.
Ngày hôm đó, Triệu Gia Hân trở về nhà, dọn dẹp lại nhà cửa rồi thu dọn quần áo.
Căn nhà hai tầng khang trang chẳng mấy chốc tươm tất.
Công bằng mà nói, nhà cô vốn không phải là nghèo, cũng thuộc dạng khá giả, Triệu Gia Hân tuy không phải là công chúa hay tiểu thư con nhà quyền quý gì nhưng cũng từng được ba mẹ bảo bọc, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Ba cô trước đây từng làm quân nhân, hi sinh khi làm nhiệm vụ tác chiến giải cứu con tin ở biên giới, bỏ lại người vợ trẻ và đứa con gái vừa tuổi trưởng thành- là cô, Triệu Gia Hân, lúc đó cô mười sáu tuổi.
Từ lúc ba ra đi, mẹ cô vì đau buồn mà đổ bệnh liên miên, từng làm giáo viên nhưng sau cũng phải xin nghỉ hẳn.
Hai mẹ con cô sống bằng số tiền trợ cấp ít ỏi của nhà nước cấp cho gia đình liệt sĩ, cùng số tiền bảo hiểm, tiền tiết kiệm của mẹ.
Cuộc sống của hai mẹ con cô cứ êm đềm thong thả, cứ tưởng rằng nó sẽ diễn ra mãi mãi như thế, ước mơ trở thành diễn viên nổi tiếng của cô sẽ trở thành hiện thực, Triệu Gia Hân sẽ có một mối tình đẹp, rồi lấy chồng, sinh con, chăm sóc mẹ mình.
Nhưng không! Tất cả chỉ là một giấc mơ.
Khi sự nghiệp diễn xuất của cô vẫn còn gặp nhiều trắc trở thì mẹ cô đổ bệnh, nằm liệt giường.
Rút hết số tiền tiết kiệm trong nhà cũng chẳng đủ để chi trả cho một lần truyền máu của mẹ cô.
Rồi đồ đạc trong nhà, cái gì có giá trị cũng đem bán hết.
Ngoài công việc chính, cô còn phải làm thêm, làm mướn, vào
bar để kiếm tiền.
Từ một cuộc sống sung túc, Triệu Gia Hân phải vất vả bôn ba, vừa kiếm sống, vừa kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Sự vất vả, khổ nhọc đè nặng lên vai cô gái tuổi hai mươi, nỗi lo về tiền bạc, nỗi lo mất mẹ ngày ngày đeo bám.
Cô mệt mỏi! Từ lâu, Triệu Gia Hân đã không thể tìm được niềm vui cho chính mình.
Cô giật mình, phát hiện hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
Triệu Gia Hân lấy tay vội vàng quệt nước mắt.
Những kí ức không vui ùa về như vũ bão.
Hốc mắt cô ngày càng đỏ lên.
Cô ngồi bệt xuống sàn.
Bật khóc! Trong căn nhà trống vắng, tiếng khóc tan thương của người con gái vang lên, vang vọng chứa đầy nỗi đau thương và tuyệt vọng.
Nửa tiếng sau, khi nước mắt đã cạn, hốc mắt cô khô khốc, Triệu Gia Hân mới lững thững xách va li ra.
Chiếc xe BMW vẫn đậu ở chỗ
cũ, không có vết tích di chuyển, chắc là Trạch Nhân biết cô sẽ ra.
Triệu Gia Hân ngắm nhìn căn nhà một chút, hàng lông mi cong dài cụp xuống, che đi đôi mắt màu nâu đượm buồn, cuối cùng, cô
quyết tâm dứt cái nỗi nhớ nhung ra khỏi người, dứt khoát mở cửa xe, đóng một tiếng "sầm".
- Đến bệnh viện Mộc Việt, tôi muốn thăm mẹ.
- Tiểu thư, nhưng thiếu gia nói tôi đưa cô về.
- Anh ta cho tôi một ngày cơ mà, hôm nay tôi chưa cần phải nghe anh ta.
Nếu anh không dám, tôi sẽ tự bắt taxi.
- Vâng.
Cô kiên quyết như vậy, Trạch nhân cũng không miễn cưỡng.
Anh ta đánh xe về phía bệnh viện Mộc Việt.
Nhớ lại lúc nãy, thiếu gia có gọi điện cho anh, nói là anh phải chiều cô một chút.
Suy đi nghĩ lại, chưa bao giờ thiếu gia của anh ta phải bận tâm vì một cô gái nhiều như thế, cũng chưa từng có cô gái nào lại ghét bỏ thiếu gia như vậy.
Đúng là tình yêu thật rắc tối, anh ta không thể hiểu nổi.
Vài phút sau, xe đậu ở trước cổng Mộc Việt, Triệu Gia Hân để đồ trong xe, rồi chân trước chân sau hớt hả chạy ra ngoài.
Cô muốn gặp mẹ.
Những lúc cảm thấy mệt mỏi, cô chỉ muốn gặp mẹ mà thôi.
Căn phòng trắng tràn ngập mùi thuốc sát trùng, làm cho con người ta cảm thấy mệt mỏi, ở trên chiếc giường trắng có một người đàn bà tóc bạc, mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc, nằm bất động trên giường, đôi mắt già nua nhắm nghiền, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
- Mẹ!
Triệu Gia Hân thấy mẹ nằm đó, với những dây truyền chằng chịt khắp người, lòng cô không khỏi dâng lên một nỗi niềm chua xót.
Đã bao lâu rồi bà ấy vẫn chưa tỉnh lại? Đã bao lâu cô không được nghe giọng nói dịu dàng của mẹ? Đã bao lâu rồi, cô không biết.
Chỉ biết rằng mái tóc đen mềm mại của mẹ nay đã bạc phơ, làn da mịn màng từ lúc nào thay bằng nước da nhăn nheo.
Triệu Gia Hân đưa hai tay ôm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ, nước mắt dưng dưng, cô bật khóc nức nở:
- Mẹ ơi, con là Hân đây, Gia Hân của mẹ đây.
Mẹ có nhớ con không? Con thì nhớ mẹ lắm! Mẹ, mẹ tỉnh dậy với con đi mà mẹ..