Chơi lâu thì tay cũng sẽ mỏi.
Ném đá được một lúc, cánh tay, lẫn cổ tay của Dương Hạo Nhiên đã mỏi nhừ.
Cộng thêm tác động của việc lái xe quá lâu khiến chân tay anh hơi bủn rủn.
Dương Hạo Nhiên tìm một chỗ sạch sẽ, râm mát, rồi ngồi bệt xuống thảm cỏ xanh, nhìn về hướng chiếc xe đang đậu cách đó không xa.
Vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hẳn là cô vẫn đang say giấc nồng.
Trời chưa tối, bầu trời vẫn xanh, đám mây vẫn trắng, chỉ có những tia nắng mặt trời đang dần tắt đi.
Ngày hôm nay, mặt trời dường như đã có ý định lặn sớm hơn ngày hôm qua thì phải.
Dương Hạo Nhiên nhìn đồng hồ, thấy chưa đầy năm giờ, anh ta định bụng ngồi nghỉ một chút rồi lát nữa sẽ gọi cô dậy đi sau.
Dù gì còn lâu mới đến bữa tiệc, tầm này chắc chỉ có vài phóng viên thôi, lịch hẹn là bảy giờ tối mà, ước chừng hai tiếng nữa mới bắt đầu.
Đến đó chi phải chờ mệt, không chừng còn phải trả lời phỏng vấn nữa, chi bằng ngồi đây nghỉ ngơi rồi đến cũng không muộn.
Cùng lắm thì anh ta tăng tốc lên, anh cũng đâu phải kẻ chơi xe nghiệp dư như Triệu Gia Hân nghĩ.
Tay đang mỏi, lái xe giờ này thì có mà xoay chuyển ngang dọc.
Nghĩ thế, Dương Hạo Nhiên cũng an tâm phần nào, ung dung ngồi ngắm nhìn thiên nhiên, nghĩ điều linh tinh.
Cơ mà ngồi không mãi thì cũng chán.
Con người bận rộn như anh ít khi lại có thời gian rảnh rỗi.
Mà mỗi lần rảnh rỗi lại chỉ biết lên mạng xem tin tức.
Thảo nào, từ nãy đến giờ anh cứ cảm thấy bứt rút.
Hóa ra là bên người thiếu điện thoại, sống hòa mình vào thiên nhiên thì cũng vui thật, nhưng không có sự liên kết với thế giới loài người thì thật là nhàm chán.
Biết thế, Dương Hạo Nhiên lại lục lọi trên người mình, với mong muốn tìm được một thứ gì đó có thể kết nối với toàn cầu.
Nhưng khổ nỗi, thứ đó lại không ở đây.
Dương Hạo Nhiên nghĩ lại, mới nhớ ra điện thoại anh để trong áo khoác ngoài, mà áo khoác ngoài lại nằm ở trên người cô.
Khi con người đang rơi vào trạng thái nghỉ ngơi thì thường rất lười hoạt động.
Anh cũng vậy.
Dương Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy lười biếng, không muốn đứng dậy nữa chứ đừng nói là đi ra một đoạn tầm năm mét, mở cửa xe rồi lấy áo khoác.
Thật mệt mỏi! Anh lại ngắm nhìn hồ nước một lần nữa.
Mặt hồ vẫn trong xanh, vẫn có những gợn sóng nhẹ lăn tăn.
Ban nãy nhìn nó cảm thấy thật hứng thú, vậy mà giờ đây, lại thấy nhàm chán và tẻ nhạt.
Chóng chán cũng là một tính xấu của con người, Dương Hạo Nhiên thở dài một cái, quyết tâm đứng dậy, đôi chân thon dài tiến lại gần chiếc xe.
Anh mở cửa xe thật nhẹ, để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Nhưng dù có cẩn thận đến mấy, đôi tay vụng về khi tìm đồ trong túi áo đặt trên người Triệu Gia Hân cũng không thể không tránh khỏi những cú va chạm lên người cô, thi thoảng khiến người cô cử động một cái.
Lúc lấy được điện thoại, định đóng cửa lại thì cũng là lúc phát hiện hai mắt Triệu Gia Hân đã mở, nhìn chằm chằm vào mình một cách khó hiểu.
Bỗng nhiên, Dương Hạo Nhiên lại không biết nên làm gì, cả người liền cứng đơ tại chỗ.
- Anh đứng đó làm gì vậy ? Tôi ngủ quên mất, sao anh không gọi tôi?
-À...
- Đến nơi rồi sao?
Triệu Gia Hân nhìn xung quanh, thấy khung cảnh hoang sơ vắng vẻ, thắc mắc hỏi:
- Đây là đâu thế, vẫn chưa đến nơi sao? Hay khách sạn này nằm ở núi.
- Không phải.
- Thế là gì.
Nói đi! Anh đừng có đờ đẫn như thế chứ.
Thấy hắn cứ đơ đơ, Triệu Gia Hân đâm bực mình, mày cô cau lại, giọng hơi gắt lên.
Cô ghét nhất đàn ông chậm chạp.
- Không có gì, lái xe mỏi quá, tôi dừng lại nghỉ ngơi chút.
Dương Hạo Nhiên cuối cùng cũng thích ứng kịp mọi chuyện.
Anh không quay lại chỗ bờ sông nữa mà ngồi yên vị vào ghế chính, thắt dây an toàn.
- Tôi thấy cô ngủ nên không muốn làm cô thức giấc.
Cô tỉnh rồi thì chúng ta đi tiếp đi.
- Ra thế, tôi biết rồi.
Triệu Gia Hân nhìn chiếc áo khoác nam đắp trên người mình và cái mui xe đang đóng chặt thì cũng hiểu ra vấn đề.
Thì ra là Dương Hạo Nhiên cũng chỉ có ý tốt, muốn để cô ngủ ngon giấc.
Anh ta còn cẩn thận đắp cho cô nữa.
Tự nhiên, cô cảm thấy tội lỗi khi lúc nào cũng cau có, khó chịu với Dương Hạo Nhiên.
- Đi thôi, cô ngồi nghiêm chỉnh đi.
Tôi chuẩn bị lái xe đây.
Dương Hạo Nhiên nhắc nhở cô xong rồi thì nổ máy, chuẩn bị nhấn chân ga thì...
- Chờ đã, đừng đi vội.
- Sao thế?
- Cô vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
- Anh tìm chỗ nào vắng vắng rồi đậu xe được không?
- Chi vậy?
Dương Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt rụt rè của Triệu Gia Hân, lòng hoang mang cực độ.
Đương nhiên là sợ rồi, đang yên đang lành rủ anh đi tìm chỗ vắng.
Chỗ này đã đủ vắng lắm rồi, còn chỗ nào vắng vẻ hơn nữa.
Bỗng dưng, anh nổi da gà khi đầu liên tưởng đến mấy vụ án giết người giấu xác trong phim.
Nghĩ thật kinh dị!
- Này anh, anh đang nghĩ gì vậy?
Triệu Gia Hân đánh vào tay anh ta.
Cô biết, câu nói của mình mờ ám thế nào nên mới bày ra bộ dạng nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Biết sao được, chuyện này rất là tế nhị, cô không thể nói toẹt ra được.
- Cho tôi một lý do.
- Cái đó...!Tôi...
- Tôi thực sự không nghĩ ra một cô gái như cô muốn tìm chỗ vắng vẻ làm gì.
Cô không thấy tôi là đàn ông sao? Cô không sợ tôi làm gì quá đáng với cô sao?
- Không.
Triệu Gia Hân lắc đầu, cô có võ, rất giỏi võ nên không sợ.
Dù có ý đồ thật thì cô cũng không sợ.
Sợ gì tầm này nữa cái cô sợ đang chứa trong bụng lúc này.
- Cô làm gì?
Thấy vẻ mặt bối rối của cô, Dương Hạo Nhiên từ lo sợ chuyển sang lo lắng.
- Không có gì, anh cứ tìm cho tôi một chỗ vắng đi.
Có nhiều bụi cây càng tốt.
- Để làm gì cơ chứ? Nói đi, có việc gì tôi giúp cho.
- Không có gì, xin anh đó, lái xe tìm cho tôi mau lên.
Bờ sông này thoáng quá.
Chắc chắc là có chuyện rồi.
Sao nào, cô có bệnh ở đâu sao? Nói cho tôi, tôi sẽ giúp cô!
Cô càng như vậy, anh ta càng lo lắng.
Mà càng lo lắng thì càng hỏi han.
Khi đối diện với quá nhiều câu hỏi, Triệu Gia Hân đâm ra bực mình.
Cô đã không muốn nói thì cứ hỏi mãi, làm cô tức đến nỗi toàn bộ nước trên người dường như muốn bung ra khỏi cơ thể.
Nếu cứ mãi như vậy cô sẽ không chịu được mất.
Không còn cách gì khác, Triệu Gia Hân đành phải gắt lên.
- Tôi buồn vệ sinh.
Khổ lắm, tôi buồn lắm rồi nên anh đừng hỏi nữa.
Làm ơn tìm cho tôi chỗ nào đó để có thể giải quyết nhu cầu đi!
- À ...
Người anh ta lại tiếp tục cứng đơ không biết nói gì.
Còn gương mặt cô cũng đỏ như gấc chín.
Cảm giác vừa xấu hổ, vừa buồn vệ sinh khiến cho cô nhất thời không biết nên làm gì.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
- Tôi còn tưởng gì, đi thôi, xuống xe, tôi dẫn cô đi!
Anh là người mở miệng trước, vì anh sợ cô sẽ không thể chịu được nữa.
Ở đây cũng có ch ỗ kín sao?
- Có.
Dương Hạo Nhiên gật đầu chắc chắn.
Anh ngồi đây cũng khá lâu nên để ý thấy có ch ỗ kín.
- Kia kìa.
Hai người vừa bước xuống xe, Dương Hạo Nhiên liền chỉ vào bụi cây dại sau chiếc xe mười mét.
Triệu Gia Hân ô lên một tiếng, ban nãy cô chỉ nhìn đằng trước xe, lại không để ý sau xe có một chỗ như thế mới bảo Dương Hạo Nhiên lái xe đi tìm chỗ khác.