Sau ngày hôm đó, Cửu Châu giữ đúng lời hứa của mình, không can thiệp vào công việc của cô nữa.
Và cũng nhờ hắn lên tiếng mà bọn Lâm Uyển Đình cũng nể mặt cô hơn, không còn chuyện bắt nạt nhau nữa.
Vì không bị chèn ép nữa nên tài năng của cô cũng đã được nhiều người thấy và công nhận nhiều hơn.
Cuộc sống của Triệu Gia Hân, ngoài trừ không được diễn các phim tình cảm, thì các vai diễn khác của cô trải qua khá suôn sẻ.
Bốn tháng sau.
Chiếc xe đến trước cổng công ti của Triệu Gia Hân, từ từ đi chậm lại rồi dừng hẳn xuống.
Ở trong xe, Cửu Châu đưa cho cô một chiếc ô gấp trong suốt:
- Cầm lấy, che cẩn thận không dính mưa.
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh!
- Từ đã.
Tôi còn có điều muốn hỏi.
Triệu Gia Hân định mở cửa ra ngoài thì bị hắn gọi lại.
- Hôm nay cảnh quay của em có lâu không? Mà đoàn của em định đến chỗ nào quay? Nói để tôi biết đường mà đến đón.
- À, quên nói với anh, hôm nay tôi không quay.
Cảnh diễn của tôi đã xong hết rồi, mà hôm qua đoàn phim cũng đã đóng máy rồi.
Vì thành công lớn của bộ phim nên hôm nay giám đốc đã mở cuộc họp báo phỏng vấn toàn bộ diễn viên và ekip của phim.
Ừm, có lẽ sau khi xong xuôi chúng tôi sẽ đi ăn đó.
Tôi cũng không rõ họ mở tiệc ở đâu, nhưng đợi đến nơi tôi sẽ nhắn tin cho anh? Được không?
Đây là lần đầu tiên sau khi ở cùng hắn, Triệu Gia Hân xin tham gia một bữa tiệc, những lần trước cô đều vì hắn mà từ chối, hắn đều biết.
Vì vậy, hôm nay, cho dù có không bằng lòng đi chăng nữa, Cửu Châu cũng phải đồng ý với cô.
- Ừm, trước khi ăn thì nhắn với tôi một tiếng để tôi còn biết chỗ.
Còn nữa, một thân một mình con gái nên đừng uống nhiều quá.
- Tôi biết rồi, anh cũng đừng gọi cho tôi nha, lúc cần tôi sẽ chủ động gọi cho anh.
Thấy cô sắp sửa đi thật, Cửu Châu gấp gáp gọi lại.
- Em vội gì thế, đã đến giờ đâu?
Triệu Gia Hân không hiểu nhìn hắn.
- Không có gì, chỉ muốn bảo em cẩn thận thôi.
Thực ra, là hắn muốn ngắm cô thêm một chút nữa, muốn ở cạnh cô lâu hơn một chút nữa.
Triệu Gia Hân bật cười lấy lệ.
- Anh đã đưa tôi đến đây rồi thì lo gì nữa.
Yên tâm, tôi sẽ không có chuyện gì đâu.
- Ừ, em đi đi, nhớ cẩn thận.
Triệu Gia Hân hất mái tóc màu hạt dẻ xoăn lượn sóng ra đằng sau, đôi chân thon thả bước ra, cô bật ô, uyển chuyển bước từng bước vào trong.
Cửu Châu nhìn theo bóng lưng cô, mông lung nghĩ ngợi.
Bốn tháng trôi qua, Triệu Gia Hân đã thay đổi rất nhiều, từ kiểu tóc dài truyền thống đã đổi sang nhuộm tóc làm xoăn, từ ăn mặc kín đáo đến quyến rũ.
Bốn tháng ngắn ngủi, Cửu Châu chứng kiến sự thay đổi nhanh chóng của cô, Triệu Gia Hân đã xinh đẹp lên rất nhiều.
Đôi lúc hắn có chút không nỡ, cô xinh đẹp quá đồng nghĩa với việc những con sói đực ngoài kia sẽ nhòm ngó nhiều hơn, dù bọn họ không dám công khai thích cô nhưng trong lòng lại mê mẩn cô, đối với hắn, dù có bộc lộ ra ngoài hay không hắn đều không chấp nhận được.
Cô là của hắn, Triệu Gia Hân chỉ là của mình hắn.
Tuy nhiên, vì đây là công việc của cô, là sở thích của Triệu Gia Hân nên hắn đành phải chiều theo.
Quan hệ của hai người cũng đã tốt lên rất nhiều, Triệu Gia Hân cũng không còn xa lánh, dè chừng hắn như lúc trước, cũng không nhắc đến bản hợp đồng nữa.
Ngày ngày, hắn đưa cô đến trước cổng công ti, tối đến lại kiên nhẫn chờ cô quay xong mới về, dù mưa hay nắng, lạnh hay nóng, Cửu Châu không bỏ buổi nào.
Hắn biết ý hơn, cũng không yêu cầu cô làm bất cứ việc gì, chỉ đơn giản là muốn ôm cô vào lòng mỗi khi đi ngủ, trong chiếc giường của chính họ, vậy thôi.
Tuy quan hệ ông chủ, tình nhân của Cửu Châu và Triệu Gia Hân không công khai ra ngoài, nhưng hành động hằng ngày đưa đón của Cửu Châu với Triệu Gia Hân như nói lên tất cả.
Không ai nói ra nhưng ai cũng ngầm hiểu là Triệu Gia Hân chính là người phụ nữ của Cửu Châu.
Cho nên, từ giới thương nhân đến diễn viên, rồi các thế lực xã hội đen, không ai dám đụng đến Triệu Gia Hân.
Triệu Gia Hân bước vào sảnh công ti, đi giày cao gót cả ngày làm chân hơi nhức.
Vừa bước lên sàn gạch bóng loáng, cô cụp ô, hướng ra ngoài đường, nhìn chiếc BMW của Cửu Châu khởi động rồi từ từ chuyển bánh đi xa.
Triệu Gia Hân suy nghĩ về cuộc hội thoại với hắn ban nãy.
Thực ra, ngoài trừ việc dự buổi họp báo và ăn liên hoan cùng đoàn làm phim thì hôm nay cô còn có một hoạt động nữa.
Khoảng một tuần trước, Triệu Gia Hân được bên phía đoàn làm bộ phim "Yêu hay sợ?" do đạo diễn Dương Trần Khang chịu trách nhiệm.
Đây cũng là một trong những đạo diễn xuất sắc nhất mà cô thích, hơn nữa ông ấy còn là người đạt giải "đạo diễn xuất sắc nhất" năm ngoái.
Ông ấy cũng đã trực tiếp hẹn gặp cô và cho cô xem qua kịch bản.
Đây là bộ phim theo motip tổng tài.
Lúc đầu khi mới đọc xong, Triệu Gia Hân còn thấy giật mình khi thấy bản thân rất giống hoàn cảnh của nữ chính trong câu chuyện.
Nữ chính của "Yêu hay sợ?" là một cô gái nghèo có khao khát được làm diễn viên nổi tiếng nhưng lại bị xã hội chèn ép.
Lúc bần cùng, cô đã chấp nhận làm t ình nhân cho một ông chủ giàu có.
Ông chủ này yêu thương, cưng chiều cô lên tận trời, cho cô ấy đủ tiền tài danh vọng.
Nhưng bù lại, cô ấy lại bị anh ta giam hãm, không được tự do, làm một búp bê tình d*c để anh ta thỏa mãn d*c vọng.
Cô rùng mình, nghĩ lại, lỡ như mình cũng lâm vào hoàn cảnh như vậy...!Tuy nhiên, người đàn ông ác ma đó không phải là nam chính.
Nam chính trong câu chuyện lại là một chàng trai dịu dàng, ấm áp, chìa tay ra cứu vớt cô gái đó khỏi bóng tối, là một tia sáng lẻ loi mong muốn hi vọng duy nhất cho nữ chính.
Câu chuyện sau đó kết thúc tốt đẹp, nam nữ chính được về bên nhau, còn nam phụ sau đó phải sống đau khổ suốt đời.
Nghĩ lại tình tiết đó, Triệu Gia Hân thở dài, lặng nhìn những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ.
Nữ chính đã có nam chính cứu vớt rồi, liệu có ai đến cứu cô khỏi cuộc sống tù ngục này không?
Vì kết thúc kịch bản là một cái kết có hậu, cũng là mong ước của Triệu Gia Hân, trong một phút hạnh phúc, cô đã đồng ý với đạo diễn.
Và hôm nay, đạo diễn sẽ chính thức đến đây kí hợp đồng với cô.
Cô biết hắn nhất định sẽ không đồng ý cho cô tham gia bộ phim này, thế nên Triệu Gia Hân đã không nói với hắn.
Thời gian qua, hắn đã thể hiện tình yêu với cô bằng cách nuông chiều cô hết mực, tôn trọng ý kiến của cô, tất cả đều nghe theo ý cô.
Và đây cũng là điều mà Triệu Gia Hân đau đầu nhất.
Ngần ấy thời gian, được một người hoàn mĩ như vậy theo đuổi, vậy mà cô vẫn chẳng mảy may rung động, có hay chăng cũng chỉ là cảm kích.
Lí do rất đơn giản, Triệu Gia Hân thích tự do, thích giao lưu, nhưng bị hắn giam cầm, mọi hành động đều phải báo cáo với hắn.
Nuông chiều thì sao? Yêu thương thì sao? Những điều cô muốn cho dù hắn có nghe theo thì cũng phải trong tầm kiểm soát.
Cuộc sống bức bối đến phát điên.
Đối với hắn, cô chỉ là không chán ghét chứ nói thích thì không thể thích nổi.