Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 47: 47: Tám Chuyện




Triệu Gia Hân vừa nói xong liền cụp đuôi tính bỏ chạy vào nhà tắm thay đồ.

Nhưng còn chưa kịp đi được nửa bước, Cửu Châu đã nhanh hơn một bước, nắm lấy tay cô.

- Đứng lại! Sao em dám lơ tôi mà đi? Tôi chưa cho phép em đi.

Cửu Châu không còn đủ kiên nhẫn, hắn buộc phải đứng dậy.

Tay hắn nắm chặt tay cô.

Nhân lúc Triệu Gia Hân chưa kịp phản ứng, hắn nắm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.

Chỉ vài động tác ngắn ngủi, thân thể nhỏ bé của Triệu Gia Hân đã nằm gọn trong lòng Cửu Châu.

Hắn nâng cô nằm trên đùi hắn, còn hai tay hắn ôm chặt lấy cô, tư thế chiếm hữu bá đạo.

- Đã nói tôi không ăn thịt em rồi mà, có cần chạy nhanh như vậy không?

Cô gái này làm hắn tổn thương nha.

Sao lại tỏ ra sợ hãi như vậy chứ, còn tránh hắn như tránh tà nữa.

Cửu Châu ôm gọn lấy cô.

So với thân hình cao lớn của hắn, người cô rất nhỏ.

Giống như cục bông nhỏ nằm gọn trong Cửu Châu vậy, rất đáng yêu!

Ước gì thời gian có thể ngừng trôi một lát thôi.

Như vậy, hắn chỉ muốn ôm cô như vậy đến mãi mãi thôi.

- Còn muốn gì nữa? Tôi thực sự sắp muộn giờ lần hai đó.

Lần này anh sẽ không cứu được đâu.

- Lo gì chứ? Có tôi ở đây mà.

- Có anh nên mới thấy lo đấy.

Nếu không phải vì anh thì bây giờ tôi đã và đang làm việc rồi.

À có khi tôi quay xong rồi cũng nên.

Đáng ra được về nhà nghỉ ngơi rồi chứ không phải ngồi đây đôi co với anh đâu.

Triệu Gia Hân bực dọc lên tiếng.

Giờ cô chỉ muốn được nhanh chóng đến chỗ làm chứ không phải ngồi dây dưa với hắn ta đâu.

Cô cũng chẳng còn sức mà giãy giụa nữa, vì Triệu Gia Hân biết rằng dù cô có giãy giụa cũng chẳng thoát khỏi vòng tay bá đạo và

lì lợm của Cửu Châu.

Trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng cười khẽ.

Cửu Châu không những không giận mà còn cười.

Hắn đặt cằm lên đầu cô, ép cô sát hoàn toàn vào ngực hắn.

Vòng ngực rộng lớn của hắn làm chỗ dựa cho đằng sau lưng cô.

Ở tư thế này, Triệu Gia Hân có thể cảm nhận rõ rệt cơ bắp cuồn cuộn sau lớp áo của Cửu Châu.

Những múi thịt săn chắc nổi lên thành những vòng tròn.

Mùi hương mê người của hắn bao quanh cơ thể cô, tiếng thở mị hoặc phát ra đều đều.

Áp vào ngực hắn, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

Dù Cửu Châu có giỏi che giấu đến mấy, tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh sẽ không bao giờ nói dối rằng hắn đang rất vui mừng và phấn khích khi được ở bên cô.

Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn, âm thanh vang lên trầm ấm, thể hiện rõ sự cưng chiều vô hạn.

- Sao em phải cáu gắt như vậy? Đừng cáu, sẽ mau già đó.

- Cửu tổng tài thân yêu ơi, ở bên cạnh anh không cáu gắt mới lạ đó.

Anh xoay tôi vòng vòng như thế làm sao tôi chịu nổi.

Nếu hôm

nay tôi có bị người ta mắng chửi thì cũng là tại anh làm nên.

- Mắng chửi? Ai dám mắng người phụ nữ của tôi chứ? Kẻ đó không cần mạng nữa sao? Em nói cho tôi ai dám mắng em? Ai dám bắt nạt em nào? Tôi sẽ tìm đến tận nhà xử lí tên đó.

- Xì! Ha ha!

Hẳn ngang ngược như vậy, Triệu Gia Hân không nhịn được mà bật cười.

Nói thật thì cô không thích những con người như hắn chút nào.

Cô là người có nguyên tắc, làm gì cũng phải đúng giờ, không thích ai lợi dụng quyền thế mà chen chân làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người.

Nếu vì bất đắc dĩ còn có thể thông cảm được chứ không thích vì mục đích cá nhân mà gây tổn hại cho người khác.

Đáng ra bây giờ cô nên tức giận với hắn mới phải.

Nhưng Triệu Gia Hân không những không giận mà còn cười.

Nụ cười đẹp như những bông hoa nở rộ, khoe sắc thắm giữa bầu trời đông lạnh lẽo.

Nụ cười ấy hiện lên, một lần nữa làm cho trái tim hắn loạn nhịp.

- Em cười cái gì? Tôi nói có cái gì đáng cười à?

- Tôi nói ra ai bắt nạt tôi thì anh sẽ làm gì? Anh không định giết người diệt khẩu chứ?

Cô thấy hắn vui tính như vậy nên cũng muốn góp vui, dù biết bây giờ không phải là thời điểm để vui đùa.

Ai ngờ, Cửu Châu không trả lời luôn mà còn gật gù ngẫm nghĩ.

Hai mắt hắn rực sáng, vỗ vào vai cô như một lời khen ngợi:

- Chà, giết người sao? Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện đó mà em đã nói rồi.

Chậc chậc, không ngờ Triệu Gia Hân em cũng đủ độc ác đó.

Triệu Gia Hân biết hắn đùa, nhưng không muốn phá vỡ không khí.

Cô tỏ ra đắc ý.

Ai ngờ, Cửu Châu lại nói ra một câu xanh rờn làm lòng cô lạnh tanh:

- Hay là thử xem nhỉ?

- Hả? Ý anh là gì?

- Theo như ý kiến của em, hay là thử xử tử những ai dám bắt nạt em cho nhanh gọn nhỉ.

Cần gì phải suy nghĩ nên làm gì cho mệt.

- Này anh, đừng đùa chứ!

Cô nhìn vẻ mặt cương nghị của hắn cũng không đoán được hắn đang đùa hay thật lòng nữa.

Nhỡ đâu là lời thật lòng thì nguy, cô sẽ thành kẻ chủ mưu mất.

- Làm ơn đi anh trai à, tôi cũng chỉ tiện mồm nói thôi chứ xin đừng cho là thật! Ngàn vạn lần đừng giết người!

- Tại sao không? Tôi có thể mà?

- Tôi biết anh xuất thân từ xã hội đen, tay cũng dính máu rồi, nhưng đứng đến vị trí này thì anh cũng phải biết chút ít phát luật chứ, tội giết người không trốn được đâu, dù anh có kín đến mấy sẽ có ngày bị phát hiện thôi.

Này, nói nhỏ cho anh biết, tội giết người sẽ là tử hình hay sao á.

Không thì cũng tù chung thân thôi.

Không biết là do Triệu Gia Hân lo lắng thái quá hay do nhiệt tình quá mức, hoặc có thể do cô quá ngốc hay chăng mà lại nói với hắn những điều như vậy?

Nhìn bộ dáng này của cô, hắn nhịn cười.

Sao hắn lại mang về một cô ngốc như thế.

Ngốc đến mức hắn nói gì cũng tin.

Đột nhiên, hắn cảm thấy có gì không ổn.

Cửu Châu nghiêm nghị, suy xét lại lời nói của cô.

Rồi trí nhớ của hắn dừng lại ở một câu nói "tôi biết anh là xã hội đen".

Cả người hắn liền cứng đờ.

Sao Triệu Gia Hân lại biết hắn là xã hội đen chứ? Thân phận này của hắn chỉ có người trong giới xã hội đen mới biết.

Hơn nữa, hắn đã không còn là xã hội đen từ lâu rồi.

Hắn tin với thân phận hắn hiện tại thì dù biết cũng chẳng ai dám truyền tai hay bàn luận về quá khứ của hắn.

Vậy tại sao Triệu Gia Hân lại biết điều đó? Cửu Châu hơi nghi ngờ nhìn Triệu Gia Hân.

Hắn có bao giờ nói điều này với Triệu Gia Hân không nhỉ? Có khi nào hắn say rồi nói không nhỉ? Nhưng nói mấy điều này cho cô làm gì chứ, nếu biết hắn từng như thế cô sẽ chỉ thêm ghét và xa lánh, sợ hãi hắn thôi? Cửu Châu sẽ không làm những điều thừa thãi, vô nghĩa như thế.

Cửu Châu chợt cảm thấy tò mò, hắn muốn biết vì Triệu Gia Hân biết hắn là xã hội đen, à không chỉ là từng thôi.

Hắn không nhịn được mà đề cập đến chuyện này:

- Cái đó.

- Hử?

- Sao em biết tôi là xã hội đen?

- À...

Không ngờ hắn lại hỏi câu như vậy, Triệu Gia Hân hơi xấu hổ vì cô nói nhiều lời khuyên nhủ như thế, hắn cũng chỉ đề cập đến chuyện hắn là xã hội đen.

Uổng công nhiệt tình làm gì, người ta bơ mình luôn.

Hắn là xã hội đen, sao cô lại biết chuyện này nhỉ? Hắn có nói với cô không, cô không nhớ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.