Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 42: 42: Giày Vò




Trạch Nhân cũng là người làm lâu năm ở đây nên có chút tình nghĩa với Tiểu Quỳnh, Tiểu Hoa.

Thấy hai người họ bị ông chủ trách oan uổng như vậy, hắn không thể không lên tiếng bên vực được.

Dù gì cũng là bạn bè, họ cũng đã từng dậy nấu cho anh em vệ sĩ bọn hắn đồ ăn vào đêm.

Nghe Trạch Nhân nói vậy, Cửu Châu cũng chỉ biết nghẹn lời.

Tuy nhiên, cơn tức không vì thế mà nguôi đi, lại còn bùng phát lên dữ dội hơn.

Hắn cáu nhưng lại không biết trút lên ai, hắn day day trán, gầm nhẹ:

- Đi tìm cho tôi một người phụ nữ về đây, nhanh lên.

Cửu Châu nhất định phải lôi cái bộ đồ chết tiệt đó ra khỏi người cô.

Hắn có tiền, hắn sẽ có cách.

Vâng.

Trạch Nhân bày vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại sao phải là phụ nữ mà không phải đàn ông? Chẳng nhẽ trận cãi nhau vừa rồi Triệu tiểu thư đã thắng nên không cho ông chủ chạm vào, ông chủ vì d*c vọng quá lớn nên muốn tìm một người giải quyết? Không đúng.

Ông chủ của anh ta tuyệt đối không phải là người tùy tiện như vậy, trước giờ dù có đi qua bao nhiêu mỹ nhân cũng chưa hề siêu lòng.

Huống hồ Cửu Châu còn yêu Triệu Gia Hân như vậy.

Nhưng vừa đi được năm bước, Trạch Nhân đã bị hắn gọi lại:

- Không được, không đi nữa.

Lòng người hiểm ác, hắn không tin vào ai được.

- Không thể gọi Tiểu Hoa hay Tiểu Quỳnh dậy sao?

- Không được đâu cậu chủ, bây giờ đâu phải giờ làm việc của họ.

Họ sẽ không dậy đâu.

- Chết tiệt, ngày mai phải cho họ làm tăng ca đến sáng mới được.

Tại sao lúc đó tôi đưa ra quyết định cậu không cản tôi lại? Tháng này Trạch Nhân cậu đừng mong được tăng lương, à không, tháng này trừ hết lương cậu cho nhớ.

Nói xong rồi, Cửu Châu hậm hực bỏ lên lầu, còn đóng cửa sầm một cái rõ là to.

Trạch Nhân: “..."

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Anh ta làm sai chuyện gì chứ?

Đang yên đang lành bỗng dưng sao lại bị trừ lương chứ? Rốt cục cô gái tên Triệu Gia Hân này đã làm gì mà lại khiến ông chủ tức giận như vậy? Trút giận lên người anh thì thôi đi, đằng này lại độc ác đến nỗi trừ lương người làm công như anh.

Còn trừ kiểu vô lí nữa.

ông chủ nóng tính như vậy, đưa ra quyết định ai mà dám ngăn cản chứ? Vả lại chuyện đó đâu phải chuyện quan trọng để một vệ sĩ cao cấp như anh quan tâm.

Làm vệ sĩ cho người như Cửu Châu thì sướng thật.

Nhanh gọn, quyến đoán, nói một là một, hai là hai, lương cũng cao nữa.

Nhưng đó là trước khi ông chủ của bọn họ chưa yêu.

Lúc yêu vào, Cửu Châu lại trở nên kì lạ, nắng mưa thất thường, lúc giận hờn vô cớ, lúc lại vui vẻ như trúng số.

Liên tục làm con tim anh giật nảy liên hồi.

Nếu không phải đi theo hắn nhiều năm, hiểu rõ tính cách và con người hắn, chịu ơn nặng của hắn thì Trạch Nhân đã bỏ Cửu Châu đi rồi.

Khi cuộc đời Trạch Nhân lâm vào thời kì đen tối nhất, chính là Cửu Châu dang tay cứu giúp anh ta.

Võ công của Trạch Nhân cũng là do một tay Cửu Châu đào tạo.

Trạch Nhân vốn là con người tình nghĩa, anh sẽ không bao giờ muốn bỏ rơi người đã cứu anh đâu.

Anh ta từng tự lập lời thề kiếp này anh ta sẽ ở vậy để phục tùng Cửu Châu, làm bia đỡ đạn cho hắn, tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội Cửu Châu.

Nghĩ lại ngày ấy, nhìn về bây giờ, ông chủ nhà họ Cửu tính khí đã thay đổi nhiều, đã biết yêu rồi.

Một cô gái bước đến có thể làm cho Cửu tổng tài mỉm cười.

Hắn thực sự rất vui cho ông chủ, chỉ mong ông chủ sống thật hạnh phúc mà thôi.

Cơ mà anh ta vẫn thắc mắc, đêm hôm ông chủ tìm hai cô gái kia để làm gì chứ? Đáng ra giờ này phải ân ái bên Triệu tiểu thư mới phải.

Rốt cục là có chuyện gì mà khiến ông chủ của anh ta gấp gáp như vậy chứ?

Cửu Châu bước về phòng, vừa nhìn thấy cô sự tức giận ban nãy đã tiêu tan, thay vào đó là cảm xúc rối bời.

Hắn đang không biết làm thế nào.

Nhìn thấy chiếc chăn mà hắn đắp cho cô đã bị rơi một nửa xuống mặt đất, tâm tình hắn càng

hỗn loạn.

Cửu Châu tiến tới, đắp chăn cho Triệu Gia Hân nhưng vừa đắp cái chăn đã bị cô đạp ra một chút.

Hắn day day hai huyệt thái dương, nhìn chiếc váy xộc xệch, vướng víu.

Một con người theo chủ nghĩa hoàn hảo như hắn không thể chứng kiến cảnh này lâu được nữa.

Hắn thực sự rất khó chịu với chiếc váy trên người cô đang mặc.

Nó làm cho cô trở nên gò bó.

Triệu Gia Hân sẽ cảm thấy khó chịu.

Mà cô khó chịu thì hắn cũng khó chịu, Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đến giờ đưa ra quyết định.

Cửu Châu quyết tâm lật chăn lên, lật người cô nằm sấp xuống.

Vì đột ngột bị thay đổi tư thế, trong tiềm thức Triệu Gia Hân kêu "ưm" một cái.

Tiếng kêu giống mèo nhỏ như lời mời gọi làm tim hắn rạo rực.

Hắn nhanh chóng lắc đầu, gạt phắt những suy nghĩ không đứng đắn đó ra trong đầu, chầm chậm, từ từ, cẩn thận kéo khóa váy cô xuống.

Theo chiều dài cơ thể, chiếc váy kéo dài từ hai bả vai, kéo xuống thắt lưng, đến gần hông thì hết đường.

Tuy vậy, con mắt của Cửu Châu vẫn vô tình chạm vào miếng vải ren màu đen huyền của cô.

Trước mắt hắn, lưng trần trắng ngần của cô gái nhỏ hiện ra trước mắt khiến nơi nào đó trên cơ thể hắn lại bắt đầu rạo rực.

Chết tiệt! Trước giờ Cửu Châu này đâu có dễ dàng mất kiểm soát như vậy đâu? hắn không phải là ngựa đực, sao lại có thể dễ dàng phản ứng s1nh lý với một cô gái khi cơ thể cô gái ấy còn chưa hề phơi bày chứ? Thật tội lỗi mà.

Nhưng đã đến bước này, Cửu Châu không thể dừng lại nữa.

Vì hắn đâu thể gọi Trạch Nhân vào thay áo cho cô, Trạch Nhân mà dám nhìn thấy một chỗ da thịt nào của cô, Cửu Châu sẽ trực tiếp cắt hai con mắt của anh ta.

Nhưng hắn cũng không thể gọi Tiểu Quỳnh và Tiểu Hoa dậy nữa rồi, đêm hôm không thể gõ cửa phòng con gái kì lắm.

Vả lại nếu Trạch Nhân mà phát hiện, tên thuộc hạ đáng ghét của hắn sẽ cười nhạo hắn, vì hắn đã lỡ mồm to tiếng quát hai người họ oan uổng rồi.

Hơn nữa, mang tiếng là kim chủ mà đến cởi áo cho tình nhân cũng ngại thì đúng là mất mặt thực sự.

Được rồi, hắn sẽ không để người đời cười nhạo.

Nghĩ thế, Cửu Châu lại tiếp tục công việc của mình.

Hắn lại ôm lấy eo cô, lần này để lưng cô tựa vào ngực hắn.

Hắn từ từ gỡ bỏ hai dây áo cô ra khỏi.

Dây áo tháo ra, khóa áo được kéo xuống nên mọi việc sau đó thật là dễ dàng.

Chẳng mấy chốc, thân thể ngọc ngà đã phơi bày trước mắt hắn, gần như toàn bộ, chỉ có những ch ỗ kín đáo ấy mới được che chắn.

Nội y trên người Triệu Gia Hân rất mỏng, là đồ lót ren nên cũng chẳng che chắn được bao nhiêu, chỉ cần thoáng qua, Cửu Châu cũng có thể nhìn thấy những chỗ không nên nhìn.

- Triệu Gia Hân, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn tốt cho em thôi.

Tin tôi, tôi nhất định sẽ không làm gì em đâu.

Hắn vừa nói vừa thở hồng hộc, hơi thở gấp gáp đủ để biết hắn đã phải nhịn như thế nào.

Đương nhiên rồi, người đẹp ngủ say ngay trước mắt mà không thể làm gì thì đúng là vô dụng, đâu khác gì miếng thịt sắp bỏ vào miệng rồi lại rơi xuống đất đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.