Triệu Gia Hân vừa nói xong, cô liền cúi gắm mặt xuống, hồi hộp đợi hắn trả lời.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy đối phương có phản ứng gì, hai mắt cô từ từ hé mở.
Cửu Châu ngồi ở ghế, người ngả lưng về phía sau, cái ánh sáng mờ áo này làm cô chỉ nhìn rõ những đường nét trên cơ thể hoàn mĩ phía sau chiếc áo sơ mi được thiết kế riêng biệt và lớp quần tây cao cấp.
Hai chân hắn vắt chéo lên nhau, ánh mắt âm trầm nhìn ra một khoảng không vô tận nào đó, nhưng không phải nhìn về phía cô.
Có lẽ hắn đã đồng ý rồi.
Cô nghĩ thế.
Cô nói hợp tình hợp lí thế kia mà.
Hắn không nói có lẽ là hắn đã bị thuyết phục bởi những lí luận hợp tình của cô.
Triệu Gia Hân hơi bất ngờ vì hắn lại thay đổi nhanh chóng như thế.
Vừa mới sống chết đòi cô ở lại bên hắn mà bây giờ ý chí đã bị lung lay rồi.
Hoặc có thể cô đánh giá cao sự bá đạo của hắn, hoặc là do hắn không quá coi trọng cô.
Nhưng sao cũng được, như thế cũng tốt.
Cô không phải mất công nhiều với hắn.
Triệu Gia Hân cảm thấy vui vui.
Hắn không cho thì khó chứ hắn đã ngầm đồng ý như vậy rồi thì cô cũng chẳng có lí do nào ở lại đây nữa.
Nghĩ thế, cô định nói với hắn một câu nữa rồi đi.
Xong suy xét lại, sợ cô nói thêm hắn đột nhiên thất thường đổi ý thì toi.
Biết vậy, Triệu Gia Hân len lén nhặt lấy cái túi sách trên ghế rồi quyết định chuồn êm.
Tuy nhiên, đời quả thực không như là mơ.
Vừa mới đi được mấy bước, ra đến cửa chính thì hai tên vệ sĩ cao to diện một màu đen kịt từ đâu xuất hiện đứng chắn trước mặt cô.
Triệu Gia Hân suýt chút nữa thì hét toáng lên, may mắn cô kịp thời lấy tay bịt miệng lại.
Cô bước thêm một bước, nhỏ giọng giải thích:
- Hai anh tránh ra một chút được không.
Tôi là khách của chủ nhân các anh chứ không phải là người xấu.
Bây giờ tôi muốn về nhà, làm ơn tránh ra đi.
Xin các anh! Xin đấy!
Trong lòng cô không khỏi ngừng than khóc, âm thanh vang lên vặn nhỏ hết sức để không làm kinh động đến người kia.
Và lòng càng đau hơn khi nhìn thấy một cô gái đáng thương như vậy hai tên đó vẫn không có phản ứng gì mà cứ đứng như hai cái cột to tướng chắn trước mặt cô.
Nhà này to thì to thật nhưng chỉ có một cửa chính để đi ra vào.
Mà hai cái cột này đứng đây thì cô làm sao ra được hả trời? Rõ ràng khi nãy cô bị bắt đến có thấy ai đâu, nhà cửa vắng tanh, vậy mà bọn họ đứng đây từ khi nào cô không hay biết.
- Tránh ra đi!
Triệu Gia Hân càng ngày càng sốt ruột, lòng cô nóng như lửa đốt.
Cô len lén nhìn người đàn ông kia, chắc chắn rằng anh ta vẫn không quay đầu về phía này, cô mới được nhẹ nhõm phần nào.
Rồi quay lại, ra sức tách tay hai người kia ra.
Bọn họ rất khỏe, là vệ sĩ riêng của Cửu Châu nên thân thể cùng với sức lực đều hơn cả những người thường.
Mấy người này cứ như rô bốt vậy, chủ nhân hỏi thì nói, bảo thì làm, mặc kệ với mọi thứ xảy ra bên ngoài, giống như là máu lạnh.
Triệu Gia Hân đứng với họ chẳng khác gì con kiến đứng với con voi cả, dù cô có đổ dồn bao nhiêu sức lực họ cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Sau một hồi cố gắng làm dịch chuyển hai cái cột này không được, cơ thể cô mệt lừ.
Triệu Gia Hân thở phì phò, nhất thời quên mất bản thân đang cần gì, ở đâu, ngồi phịch xuống đất, bất mãn hét toáng lên:
- Các người có thả ra không thì bảo? Có quyền gì mà giam tôi ở đây chứ.
Như vậy là bất hợp pháp đó nha.
Thả tôi ra, tránh ra tôi còn về nhà.
Nếu không tránh ra tôi sẽ, tôi sẽ...
Sẽ làm sao?
- Á!
Giọng nói cắt ngang khi chưa kịp dứt câu làm Triệu Gia Hân giật thót người, cô hét toáng lên.
Một luồng khí lạnh lẽo phiêu thẳng vào căn phòng.
Dù không quay lại nhưng cô cũng có thể cảm thấy một luồng khí lạnh truyền tới, rét đến thấu xương.
Hai chân cô cứng đờ, chôn chân tại một chỗ, mồ hôi tay túa ra như suối chảy.
Bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ muốn được thoát khỏi nơi đây.
Nhưng có chạy thì cô cũng không thoát, căn bản vì hai tên vệ sĩ đang đứng chắn trước mặt mình.
- Im rồi? Nói tiếp đi! Em sẽ làm gì? Báo cảnh sát sao?
Cửu Châu từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng, cách cô hai bước chân.
Ở vị trí này, cô có thể cảm nhận được mùi xạ hương nam tính phả ra từ trong người hắn.
Hình như đây là mùi đặc trưng của Cửu Châu thì phải.
Bởi vì lúc đầu khi cứu hắn cô không ngửi thấy mùi máu tanh, cũng không phải là mùi bùn đất.
Mà chính là mùi xạ hương, không quá đậm cũng chẳng quá nhạt, thoang thoảng nhè nhẹ, rất tự nhiên, không khó ngửi, làm cho con người ta nhớ mãi không nguôi.
- Lúc nãy còn hùng hổ lắm cơ mà? Tôi còn chưa cho phép mà em đã đi rồi.
Em đang khinh thường tôi sao?
- Không có...!không có.
Tuyệt đối không có.
Cửu Châu...!À à không, Cửu gia.
Tôi tuyệt đối không có ý khinh thường anh gì hết.
Nhưng mà anh thấy đấy, lời đề nghị của anh tôi cũng đã nói không đồng ý rồi, anh ép thì tôi cũng không thể đồng ý được.
Coi như đã xong.
Trời tối rồi, tôi phận làm con gái đi đứng vào trời tối muộn sẽ rất nguy hiểm.
Tôi muốn về nhà là sai ư?
Triệu Gia Hân lắc đầu nguầy nguậy, trên môi vẫn nở một nụ cười miễn cưỡng.
Cô cười như mếu.
Nói chính xác hơn, nhìn cô giống như sắp khóc mà vẫn gắng gượng kiên cường vậy.
Trong cái giới giải trí đầy mặt tối của cô, Triệu Gia Hân cũng đã từng rất rất nhiều lần phải cười nghề nghiệp, cười để lấy tình cảm của người khác.
Dù đã quen với việc lặp trên khuôn mặt một cái mặt nạ giả tạo, xong cô vẫn không thể kiềm chế được nỗi chua xót dâng lên từ đáy lòng.
Cô chợt xúc động, hốc mắt bắt đầu ngân ngấn nước, cảm thấy tủi thân vô cùng.
Cô giận chính bản thân yếu ớt, chỉ cần thấy ấm ức một chút là lại bật khóc.
Ở nhà, khi một mình cũng với bốn bức tường kín cô có thể thỏa sức cười đùa, khóc lóc một mình, thoải mái, thậm chí là chửi rủa, nói xấu một ai đó cũng chẳng sợ bị bận tâm, soi mói.
Nhưng ở đây thì khác, cô không quen khóc lóc trước mặt người ngoài.
Vì cô cảm thấy nó rất mất mặt, cảm thấy bản thân rất hèn mọn.
Vì nhỏ bé nên phải lập một cái mặt nạ giả tạo để chống lại cả thế giới.
- Cửu gia, tôi thực sự muốn về nhà.
- Nhà? Từ giờ đây sẽ là nhà của em.
- Nhưng tôi không...
- Triệu Gia Hân, thứ tôi muốn là em.
Tôi không quan tâm cái em cần là gì.
Chỉ cần em chịu đồng ý làm t ình nhân của tôi, những lí do khác tôi không cần biết.
Hằn ngang nhiên cắt lời cô nói, chẳng thèm quan tâm cô cần gì.
Hắn nói rõ là cần cô chứ không cần trái tim cô.
Lòng tự tôn, tự trọng của Triệu Gia Hân bị giẫm đạp, giày xéo không thương tiếc.
Đây, đây mới chính là bộ mặt thật của hắn.
Cô còn nhớ rõ cái dáng vẻ yếu ớt của hắn tựa vào vai cô khi bị thương vào buổi tối hôm ấy.
Hóa ra, tất cả chỉ là mộng ảo, là lừa người.
Triệu Gia Hân cố gắng kiềm chế, cắn chặt môi, hít thở thật sâu để nước mắt bị hãm lại, không tuôn trào được.
Hắn nhìn cô từ đầu đến chân, đôi mắt thâm sâu nhếch lên một cách đầy mỉa mai.
Thấy khuôn mặt đang tức giận của cô lại cảm thấy thật đáng yêu, càng muốn trêu chọc cô..