Mặt trời lặn xuống cũng là lúc mây đen ùn ùn kéo đến.
Trời vốn đã tối, nay bị mây đen che lấp khoảng trống thì lại càng u ám hơn.
Cơn mưa kéo đến không hề báo trước.
Gió nổi lên cuồn cuộn như muốn cuốn bay tất cả mọi thứ ở nơi đây.
Rất nhanh sau đó, từng giọt nước mưa nặng nề rơi xuống.
Một giọt, hai giọt, ba giọt rồi đồng loạt chảy ào ào.
Triệu Gia Hân vẫn đứng đó như thế chưa biết đến sự xuất hiện của cơn mưa vội vã này.
Cả người cô thoáng chốc đã ướt sũng như chuột lột.
Mưa rơi trên đỉnh đầu khiến mái tóc mềm mượt dính bê bết, mưa rơi xuống mặt khiến làn da trắng nõn đau rát.
Trước mắt cô là dòng người tấp nập xô bồ, xe cộ đi lại đông nghịt.
Ai cũng vội vã trở về tìm chỗ trú mưa.
Và chẳng ai để ý đến sự tồn tại của cô cả.
Lòng cô vì thế mà càng hiu quạnh hơn.
"Đoàng...!Đoàng!" Tiếng sấm vang lên bên tai, kèm theo đó là tia sét lóe lên làm bầu trời rực sáng.
Cô không còn sợ sấm như ngày nhỏ nữa, vì vậy tiếng sấm sét hiện tại có to đến mấy cũng không thể đánh thức dòng suy nghĩ mông lung của người con gái này.
"Rào...!Rào...!Rào!"
Mưa! Mưa như trút nước, khiến cho cả mặt đất trắng xóa, không có dấu hiệu dừng lại.
Triệu Gia Hân có lẽ đã bị ngốc rồi.
Một cô gái từng yêu bản thân đến thế, hôm nay lại hành hạ mình đến vậy.
Cô không lo cho sức khỏe của mình, nhưng có người đã sợ cuống lên thay cho cô.
Vẫn là trong chiếc xe Mercedes Benz màu đen kia, tâm trạng của người trong xe còn tối hơn cả bầu trời đen nghịt.
Cửu Châu buồn bực lấy tay không dập điếu thuốc vẫn đang cháy, rồi sau đó thì nhìn vào đồng hồ trên tay.
Cô gái này, hồ đồ đến ngu ngốc rồi hay sao? Mưa như thế, không chịu vào nhà để trú mưa mà còn đứng đó đón mưa.
Cô là trẻ con sao? Không đâu, trẻ con còn biết trú mưa chứ đừng nói là một đứa con gái lớn hơn hai mươi tuổi đầu như cô.
Người không biết còn nghĩ cô không có nhà để về nữa.
Vốn dĩ chỉ định đứng đây ngắm nhìn cô một chút cho an lòng thôi, ai ngờ lại phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng này, hắn không thể cứ thế mà về được.
Cô gái nhỏ của hắn, bóng lưng nhỏ bé trơ chọi giữa không gian rộng lớn, chẳng người thân thích.
Có lẽ trên thế gian này, hắn sẽ là người cuối cùng tiếc thương cô.
Sau vài giây đồng hồ ngắn ngủi mâu thuẫn giữa con tim và lí trí, cuối cùng hắn phải đi theo lựa chọn của con tim.
Nếu cô ngã ra đấy thì hắn sẽ ám ảnh cả đời mất.
- Cô định ngồi đây tới lúc nào? Có muốn chết thì cũng phải kiếm nơi kín đáo chút mà chết chứ? Cô mà chết giữa đường sẽ gây ám ảnh cho người đi đường mất.
Một âm thanh trầm ấm vang lên mang theo sự thương xót vô hạn.
Toàn thân Triệu Gia Hân cứng đờ, cô không thể quay lại nhưng lại khó có thể không nhận ra người đang nói là ai.
Cửu Châu mang theo một chiếc ô, chiếc ô màu đen như màu của tất cả mọi vật hắn sở hữu.
Hắn lấy ô che cho cô, ngăn những giọt nước mưa đang xối xả dội vào.
- Cửu Châu...!Anh đến đây làm gì?
- Không phải tôi cố tình đến mà là vô tình.
Đi ngang qua thấy một khúc gỗ ngốc nghếch đang đứng hứng mưa.
Nhìn xa chẳng biết là ai, tôi muốn đến giúp.
Tới gần mới biết khúc gỗ ngốc nghếch đó lại chính là cô gái mồm miệng sắc sảo của tôi ngày nào.
Triệu Gia Hân, cô bị điên rồi sao mà đứng đây?
Đến kĩ thuật nói dối cũng điêu luyện vậy.
Nhưng không hiểu sao, Triệu Gia Hân lại có linh cảm là hắn đang nói dối.
Triệu Gia Hân nghẹn lại.
Nỗi xúc động trào dâng, ở đâu đó trong tim còn lóe lên một niềm vui sướng.
Cô không ngờ được, hắn ban nãy lạnh lùng bỏ đi, bây giờ lại xuất hiện cầm ô che cho cô.
Vậy có lẽ nào...!Lời của Trạch Nhân ban nãy, cô không hề nghe lầm?
- Cô vào nhà trước đi, đứng thêm một chút nữa ngất ra đây đó.
Tôi không rảnh mà đưa cô đi bệnh viện đâu.
Cửu Châu định nắm tay cô kéo vào, nhưng vì nhớ ra chuyện gì đó, hắn lại cầm chuôi ô gõ nhẹ vào lưng như muốn đẩy cô vào.
Triệu Gia Hân phát hiện ra điều đó, trong lòng có chút mất mát, chỉ là, cô không có tư cách mà buồn.
- Còn đứng đó làm gì? Cô muốn để tôi ướt hết mới vừa lòng á?
Mặc dù chiếc ô này đủ to để che cho cả hai người nhưng vì muốn cô không phải dính hạt mưa và không phải đứng cạnh hắn nên Cửu Châu đã vươn tay dài che hết cho cô.
Còn hắn để mặc cho nước mưa tạt vào người.
Người đã từng nếm trải không thiếu nỗi khổ, từ khi chào đời bị mồ côi lang thang đầu đường xó chợ đến khi trở thành một cao thủ thương trường như hắn thì chút mưa này có nhằm nhò gì? Sao có thể quật ngã hắn được? Còn cô, Triệu Gia Hân tuy không sinh ra trong gia đình quá giàu có nhưng cũng được ba mẹ yêu thương từ bé, được chăm sóc như bảo bối.
Dẫu có một chút bản lĩnh là biết võ thì cô vẫn là con gái, trời sinh cơ thể yếu mềm.
Cộng thêm cô vừa mới khỏi bệnh, sức khỏe, tinh thần chưa được ổn định.
Nếu cứ đứng như vậy e là cô sẽ phải chết thật mất.
- Này cô khóc đấy á? Tôi có làm gì cô đâu?
Cửu Châu ai oán nhìn Triệu Gia Hân, hắn thấy nước mắt cô chảy ra, lòng dâng lên nỗi sợ.
- Không, là nước mưa đấy.
Nước mắt hòa lẫn với nước mưa, cô cũng không rõ là mình có đang khóc hay không.
Chỉ thấy con người nhòe đi, khoé mắt cay cay.
Cửu Châu thay đổi rồi, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, cách đối xử, nói chuyện của hắn với cô đã xa lạ hẳn đi.
Nhưng không hiểu vì sao, nghe lời nói cọc cằn của người đàn ông này, cô lại cảm thấy vui vui.
Hành động che ô cho cô, hi sinh để thân mình ướt sũng khiến trong lòng Triệu Gia Hân cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Đi vào thôi! Anh cầm ô che cho tôi vào nhà với!
Triệu Gia Hân rất ghét những ai thích lên giọng dạy cô phải làm gì.
Nếu bình thường, cô sẽ không kiêng nể mà đanh giọng cãi lại, vậy mà hôm nay, trước thái độ cộc cằn của Cửu Châu, cô lại im re, cứ như một chú cún nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
- Đi thôi...!Á!
Chân vừa nhấc lên thì cả người khụy xuống.
Đứng một lúc lâu khiến hai chân tê cứng, hơn nữa cô còn đứng dưới trời mưa, nước mưa rất độc, đối với người ốm vừa mới khỏi dậy là Triệu Gia Hân đây thì càng có hại.
May mà Cửu Châu nhanh tay đỡ lấy cô, nếu không Triệu Gia Hân đã nằm gọn dưới đất rồi.
- Có sao không?
- Không...!Không sao.
Cái ôm thân thuộc quá, quen đến nỗi cô không nỡ bỏ ra.
Sợ lỡ đắm chìm vào một giây phút ngọt ngào nào đó rồi ảo tưởng, Triệu Gia Hân vội vàng đẩy hắn ra.
Nhưng vừa thoát khỏi điểm tựa vững chắc, đầu óc cô lại quay cuồng, muốn ngã xuống.
Thân thể cô mềm nhũn, không có sức để trụ lại.
Cuối cùng, vẫn là Cửu Châu đứng đằng sau, vòng ngực rộng lớn che chở cho cô.
- Không được thì đừng cậy mạnh.
Một tay che ô, một tay hắn ôm lấy hai bả vai, đỡ cô vào nhà.
Đã dặn lòng là phải cách xa cô, nào ngờ lại được sát chặt lại với cô như thế này, hắn thì vui đấy, nhưng không biết Triệu Gia Hân nghĩ sao.
Thôi kệ, cứ đỡ cô vào trong đã, đặt sức khỏe của cô lên hàng đầu, mọi chuyện khác sẽ tính sau.