Cho nên việc cấp bách trước mắt là tìm lại thiết bị bay của anh. Nó có thể biến thành cơ giáp chuyên dụng của anh. Nếu muốn bắt Bạch Quý, phá hủy căn cứ địa của quân địch thì đó là thiết bị không thể thiếu”.
“Thiết bị bay của anh đã bị chở đến kinh thành rồi. Hay là chúng ta nói với Tiêu Phi một tiếng, không tham gia đại hội võ lâm gì đó nữa mà đi thẳng đến kinh thành cướp thiết bị bay của anh về, giết gã Bạch Quý đó là xong việc? Chứ để đến lúc bọn chúng kéo cả thiết bị bay của anh ra ngoài khí quyển gì đó thì chúng ta hết cách”.
“Chuyện này thì không cần lo. Thiết bị bay của anh ở dưới đất thì bọn chúng có thể kéo đi được, nhưng khi đến gần vật thể máy móc có chứa tính năng nhận biết khác, nó sẽ tự động phòng ngự, sinh ra bài xích. Đây là kĩ thuật mới của liên minh. Bọn chúng phản bội từ mười năm trước nên không có thiết bị phá giải. Hơn nữa bây giờ anh rất quan tâm tới một việc...”. Sở Cuồng dừng lại một lát, nhìn Nhẫm Cửu với vẻ mặt nghiêm trọng: “Anh cho rằng người lãnh đạo cao nhất của quý quốc đang bị Bạch Quý khống chế”.
Nhẫm Cửu sửng sốt: “Anh nói... hoàng đế là người của bọn chúng?”.
Sở Cuồng nghiêm nghị gật đầu.
Xâu kẹo hồ lô trong tay Nhẫm Cửu rơi xuống đất:” Vậy chúng ta còn làm được gì nữa?”.
Ánh mắt Sở Cuồng vẫn bình tĩnh: “Chẳng phải em nói muốn giết hoàng đế sao?”.
Nhẫm Cửu nắm chặt nắm tay. Nhẫm Cửu hận hoàng đế, mỗi lần nghĩ đến các chị gái của mình là lại hận không thể băm vằm hoàng đế ra ngàn mảnh. Nhưng Nhẫm Cửu cũng hiểu rõ, hiểu rõ hơn bất cứ ai, nàng không giết được hoàng đế. Nàng đến kinh thành, đi tìm tên tướng quân đó là đi tìm cái chết dưới lớp vỏ bọc báo thù.
Không lâu trước đây Nhẫm Cửu vẫn cho rằng mình không còn sợ chết nữa. Nhưng sau khi thật sự “chết” một lần, Nhẫm Cửu chợt phát hiện nàng vẫn muốn sống, vẫn lưu luyến, nàng quyến luyến Sở Cuồng và tính mạng nàng hơn nàng tưởng...
Sở Cuồng nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Anh có thể đối phó Bạch Quý, thậm chí đối phó với đội quân dưới trướng ông ta. Nhưng anh không đối phó được lãnh đạo cao nhất của nơi này. Theo những tìm hiểu thời gian này, đây không phải là một quốc gia tự do. Người lãnh đạo cao nhất có quyền lực quá lớn, hắn có thể dễ dàng điều động toàn bộ sức mạnh của đất nước. Anh không thể chống lại sức mạnh này, cho nên anh cần liên thủ với họ”.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Sở Cuồng đã vạch ra kế hoạch tiếp theo rồi sao? Đúng là một kẻ lí trí tỉnh táo đến đáng sợ.
”Em từng nói với anh, nguyện vọng của em là giết hoàng đế và tướng quân đó. Còn anh đã nói, nếu như đó là nguyện vọng của em, anh sẽ cố hết sức hoàn thành.” Sở Cuồng nói những lời này mà vẫn bình tĩnh, không giống như đang định đi giết vị vua có thể dễ dàng huy động sức mạnh của cả một đất nước.
Nhẫm Cửu yên lặng rất lâu: “Anh cũng phải đi giết Bạch Quý sao? Nhưng hắn chẳng phải thầy dạy của anh trước đây sao?”.
“Từ giây phút sinh vật không mang hình người đánh lén Kì Linh giáo, một cuộc chiến tranh cũng đã bắt đầu. Trên chiến trường không có thầy giáo, chỉ có quân ta, quân đồng minh và kẻ thù. Mà trong cuộc chiến tranh này, hiện nay quân ta chỉ có hai người”.
Nhẫm Cửu nhoẻn miệng cười: “Rõ! Thưa tướng quân!”.
Mười ngày sau, trong thành Giang Châu. Trước võ đường của nhà họ Lâm, các chưởng môn đến từ các đại môn phái đã ngồi vào chỗ. Người chấp lễ trên bục cao giọng đọc tên những môn phái và chưởng môn tham dự đại hội võ lâm lần này. Sau khi người chấp lễ đi xuống, Lâm Cẩm Phong, thiếu chủ Lâm gia đứng lên bục, ôm quyền kính lễ tứ phương: “Các vị…”. Vừa mới bắt đầu nói, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng quát khẽ, tiếng không lớn nhưng lại khiến mọi người ở đây đều thấy ù tai: “Khoan đã”.
Cổng đại viện trước võ đường lập tức bị đẩy tung ra, một gã nô bộc lăn vào, khiến mọi người đều nhìn về phía cổng.
“Tế ti Tiêu Phi của Kì Linh giáo ở đây”. Một người mặc áo bào đen cất bước đi vào võ đường. Nhìn thấy hắn, mọi người đều thất kinh, một là vì thấy hắn đường đường chính chính xuất hiện ở đây, hai là vì thấy mái tóc bạc trắng của hắn. Người của tứ đại thế gia ngồi trên cùng đều sầm mặt nhưng không ai đứng dậy chất vấn, chỉ có những người ngồi dưới là kích động.
“Tiêu Phi của ma giáo”. Một người đàn ông cao lớn hô to: “Đại hội chọn minh chủ của chính đạo võ lâm ta, há lại để đám tép riu các ngươi đến đây làm càn?”.
“Kì Linh ta cũng là một môn phái võ lâm, tại sao không thể đến đây tham dự? Minh chủ võ lâm, ai có võ công cao là được làm. Các ngươi đã lập võ đài thì phải có khí độ nhận thua. Nếu ai phản đối thì cứ việc đến đây đấu với ta”. Vẻ mặt và giọng nói đều lạnh lùng, ý khiêu khích trong lời nói của Tiêu Phi cũng rất rõ ràng, mọi người ở đây nghe thấy đều vô cùng tức giận.
Nhẫm Cửu nấp sau lưng Sở Cuồng. Phó Thanh Mộ cười nàng, nhỏ giọng trêu chọc: “Cửu cô nương, cô nương lại nhát gan như vậy à? Sợ gì? Mọi người ở đây đều nhìn Tiêu Phi, đao trong tay họ có chém cũng chỉ chém Tiêu Phi, bây giờ còn ai có tâm tư quan sát đám tiểu lâu la theo sau hắn như chúng ta chứ?”.
Nhẫm Cửu định nói chuyện với Phó Thanh Mộ, Sở Cuồng bên kia lại đột nhiên nắm cánh tay nàng kéo nàng bước sang bên cạnh một bước, cách xa Phó Thanh Mộ thêm một chút.
Nhẫm Cửu ngẩn ra quay sang nhìn Sở Cuồng, nhưng thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm người tứ đại thế gia trên hàng đầu chứ không hề nhìn nàng, dường như bàn tay vừa rồi kéo nàng không phải tay hắn. Nhẫm Cửu cố kìm nén rất lâu, cuối cùng vẫn buột miệng nói ra: “Mấy ngày nay dường như anh rất không thích em nói chuyện với Phó Thanh Mộ. Có phải anh đang ghen không?”.